Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan

Chương 38: Đừng nói chuyện, bây giờ anh muốn làm một việc

Chương 38: Đừng nói chuyện, bây giờ anh muốn làm một việc.

Ai có thể nói cho cô biết, tại sao Hứa Mộ Sênh xuất hiện ở đây không, đây là chuyện quỷ quái gì vậy?

“Thầy Hứa, sao anh lại ở đây?” Trời ơi, kinh ngạc đến phát khóc rồi!

Người đàn ông đánh giá một lượt trang phục Hà Tinh Tinh từ trên xuống dưới, nhịn cười nói, “Em nói xem?”

“Anh là cháu nội ông Hứa?”

OMG! Thiên hạ này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ! Bác sĩ Hà không khỏi kinh ngạc, mừng đến muốn khóc luôn rồi, “Cháu nội ông Hứa không phải tên Hứa Hưu sao?”

Hứa Mộ Sênh vẫn luôn mỉm cười, bình tĩnh nói ra sự thật, “Đó là tên trước đây của anh, sau khi bước vào giới giải trí thì đổi thành Hứa Mộ Sênh.”

Hà Tinh Tinh: “...”

Haha… Vẫy tay tạm biệt có được không?

“Bác sĩ Hà, em cả người trang điểm thật đặc biệt đó!”

Trang phục thủy thủ, đi tất dài, giày công chúa, đây là phong cách cosplay đó! Anh lại nghĩ tới một tiếng như cừu non kia, nũng nịu khiến anh không dám nghe tiếp, hoá ra đúng là không ngoài dự đoán của anh, cô gái này muốn cho đối tượng kết thân một “bất ngờ cực kỳ lớn”! Đáng tiếc là dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể ngờ được đối tượng kết hôn của cô lại là anh.

Hà Tinh Tinh: “...”

Thật là muốn chết quách đi cho xong!

Cô ôm lấy cánh tay mình như động tác tự bảo vệ chính mình, “Anh đừng nhìn… anh đừng nhìn… cầu xin anh đừng nhìn mà…”

Mẹ kiếp, quả thực là muốn gϊếŧ người mà!

“Nói, có phải anh sớm đã biết rồi, chỉ đợi em xấu mặt thôi, đúng không?” Hà Tinh Tinh chán nản đi tới chỗ ghế ngồi xuống, càng nhìn bộ thủy thủ trên người mình càng cảm thấy không vừa mắt, hận không thể trực tiếp cởi bỏ nó.

Khó trách hai hôm trước khi cô nhắc tới chuyện này với anh, anh lại bình tĩnh như vậy, không hề có một chút cảm xúc mà một người bạn trai nên có, anh không hề ghen một chút nào. Khi đó cô cũng đã nghi ngờ rồi, còn cho rằng mình đã chọn nhầm bạn trai rồi.

Khó trách vừa nãy ở trên xe anh lại nhắn tin cho cô bảo đợi lát nữa gặp. Khi đó cô vẫn buồn bực, đã nói với anh từ sớm là chiều nay cô phải đi cặp đối tượng kết thân, anh cũng đồng ý ngay. Vậy mà anh lại quên, còn nói cái gì mà lát nữa gặp chứ. Hóa ra là tên này đã ở đây đợi cô rồi.

Hứa Mộ Sênh trực tiếp ngồi đối diện với cô, mặt tràn ngập ý cười, ý cười nơi đáy mắt cũng sắp tràn ra ngoài rồi, “Anh nhớ là bảo em mặc đẹp một chút.”

Hà Tinh Tinh: “...”

Nói thật lòng, về chuyện vui mừng ngạc nhiên mà bạn gái dành cho anh, anh cũng rất bất ngờ. Sở dĩ cứ luôn không nói với cô chân tướng chẳng qua là vì muốn khi đó cho cô một niềm vui bất ngờ. Không ngờ rằng bây giờ niềm vui bất ngờ ấy không cho cô được, ngược lại chính mình lại hoàn toàn bị một màn này của cô làm cho kinh sợ.

“Không được cười!” Cô hét lớn lên với anh, ra sức cào cào máu tóc dài của mình, bực bội đến tột đỉnh, đem tất cả những tâm tình không vui vẻ và uất ức đều trút lên trên người Hứa Mộ Sênh, cô thật sự sắp tức chết, bóng ma tâm lý quá lớn khiến cô không thể xem nó không tồn tại được, “Thầy Hứa, anh như thế sẽ mất em đó anh biết không?”

Hứa Mộ Sênh: “...”

Anh dở khóc dở cười, phản ứng của bạn gái cũng quá mạnh đi. Không phải chỉ là mặc đồ thủy thủ thôi sao, cũng không phải chuyện gì to tát mà. Anh nắm lấy tay cô dịu dàng an ủi, “Xin lỗi Tinh Tinh, anh nên nói với em sớm hơn. Vốn là muốn cho em niềm vui bất ngờ, không ngờ lại biến chuyện tốt thành chuyện xấu rồi. Hơn nữa, em trang điểm như thế này cũng rất đẹp mà.”

Thật là đáng yêu, đi trên đường khẳng định sẽ bị người khác nghĩ là con gái của anh mất.

Có điều nửa câu sau của Hứa ảnh đế tuyệt đối không dám nói ra.

Hà Tinh Tinh: “...”

Bác sĩ Hà chẳng những không cảm thấy được an ủi, ngược lại càng muốn khóc hơn.

Không yêu nữa, không yêu nữa, thật là muốn chết cho xong!

“Chúng ta gọi món ăn đi, ăn cơm nhé?” Hứa Mộ Sênh nhanh trí di chuyển sự chú ý sang chuyện khác.

“Không muốn!” Hà Tinh Tinh lạnh lùng cự tuyệt, lớn tiếng nói: “Em đi mua quần áo!”

Lại nghĩ đến, mặc bộ quần áo thủy thủ lượn lờ khắp nơi, cô cảm thấy nhất định mình sẽ điên mất.

Hứa Mộ Sênh: “...”

-------------------------------

Lời nói của bạn gái Hứa ảnh đế tất nhiên phải nghe, anh không nói hai lời liền nắm tay Hà Tinh Tinh, “Vậy thì đi thôi!”

Gần Thời Đại Hoàng Cung có một quảng trường mua sắm rộng lớn, Hà Tinh Tinh tìm được cửa hàng, nếu là bình thường cô sẽ không mua.

Về những cửa hàng cô thường hay đi, cô không dám bước chân vào một chút nào. Mẹ nó, mặc thành ra như vậy mà đứng trước mặt người quen, não cô quả thực sắp nổ tung rồi.

Tám giờ tối, vừa đúng giờ cao điểm, người trong cửa hàng vẫn rất đông. Lúc này Hà Tinh Tinh vẫn không quên nhắc nhở Hứa Mộ Sênh đeo khẩu trang vào.

Hứa Mộ Sênh bốn phía xung quanh toàn là người với người, vô cùng cảm động, lúc giận dỗi không ngờ bạn gái vẫn không quên suy nghĩ cho anh.

Ngoài dự liệu Hà Tinh Tinh lại ung dung nói: “Em không muốn ngày mai lên hot search đâu.”

Hứa Mộ Sênh: “...”

#Hứa Mộ Sênh và loli, #Hứa Mộ Sênh yêu học sinh tiểu học.

Bất luận là nghĩ đến kiểu nào cô cũng đều cảm thấy một trận lạnh lẽo đến tệ hại, mẹ nó, quá khủng bố rồi! Cẩn thận mà nghĩ thật là đáng sợ mà!

Hà Tinh Tinh tìm bừa một cửa hàng, nhưng cô trước nay chưa từng nghĩ tới phong cách này vậy mà lại…

Hà Tinh Tinh còn chưa bước vào trong, cô gái bán hàng liền lịch sự chặn cô lại, chỉ tấm biển hiệu mỉm cười, “Em gái nhỏ, chỗ các chị không bán quần áo trẻ em, khu bán đồ trẻ em ở trên tầng năm.

Hà Tinh Tinh: “...”

Em gái chị, có thể vẫy tay tạm biệt không?

Hà Tinh Tinh suýt nữa phun một ngụm máu ra ngoài, cô quả thực đã chịu mấy nghìn vạn thương tổn rồi!

“Phì…” Hứa Mộ Sênh bên cạnh lại rất không thiện lương cười ra tiếng.

Hà Tinh Tinh hung hăng lườm anh một cái, hai má phồng lên, gầm lên với cô gái bán hàng kia: “Lão nương năm nay hai mươi bảy tuổi rồi!”

Cô gái bán hàng: “...” Bối rối~

“Khụ khụ khụ…” Hứa Mộ Sênh nhẹ giọng khụ hai tiếng, nhỏ tiếng giải thích với cô gái bán hàng: “Bạn gái tôi khá là nhỏ nhắn.”

Hà Tinh Tinh: “...”

Cô gái bán hàng: “...”

Ánh mắt cô bán hàng vô thức chuyển tới trên người Hà Tinh Tinh, một khuôn mặt loli với làn mặt căng mịn không một nếp nhăn, hơn nữa còn mặc bộ thủy thủ, thực sự là hai mươi bảy tuổi sao? Không đùa đó chứ?

Có điều rốt cuộc cũng là người bán hàng nhiều kinh nghiệm, bản lĩnh quan sát sắc mặt lời nói vô cùng tốt, tất nhiên đã nhìn ra được Hà Tinh Tinh không vui vẻ. Cô lập tức cười tươi nói: “Tiểu thư, cửa hàng chúng tôi vừa về bộ sưu tập mới, tôi dẫn cô đi xem thử nhé.”

Hà Tinh Tinh đi cùng với cô bán hàng, nhìn qua một lượt, cũng không cần chọn, tiện tay lấy một cái váy vào trong phòng thử đồ.

Khóe mắt lại liếc thấy một chiếc váy đen bó sát màu đen treo trên giá rất yên tĩnh.

Chiếc váy này là kiểu bó sát, thiết kế bó eo, không có tay, chất liệu là vải ren hoa, dài đến bắp đùi, rất kén dáng người. Mỹ nữ chân dài phải vừa cao vừa gầy mới có thể mặc được chiếc váy này.

Ánh mắt dừng lại, suy nghĩ một lượt, cô giơ tay lấy chiếc váy đó xuống, cầm theo vào phòng thay đồ.

Hứ, không phải nói cô là cô gái nhỏ nhắn sao? Vậy thì mặc gợi cảm trưởng thành cho anh xem!

Hai chiếc váy, một chiếc là váy lưới màu hồng ánh kim, bên trong kèm theo một chiếc áo phông trắng dài. Hai phong cách không giống nhau, một cái gợi cảm, một cái tươi mới.

Hà Tinh Tinh thử cả hai chiếc váy, mặc lên đều rất đẹp.

Khi cô mặc chiếc váy bó sát màu đen kia lên đi ra khỏi phòng thay đồ, rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Hứa Mộ Sênh sáng lên.

Chiếc váy này Hà Tinh Tinh mặc lên người, dáng người cô cao gầy, eo ra eo, cánh tay ra cánh tay, cần cổ vô cùng thon dài trắng nõn.

Kiểu cổ chữ V, phần lớn da trắng nõn nơi ngực đều lộ ra ngoài, rất là kíƈɦ ŧɦíƈɦ mắt người nhìn. Đường cong trước ngực linh hoạt tinh xảo, dáng người vô cùng đẹp. Làn váy dài vừa đến bắp đùi, phía dưới lộ ra đôi chân dài trắng như hoa. Váy màu đen làm cho chiếc váy này càng thêm mị hoặc, câu dẫn tâm hồn người nhìn.

Một chiếc váy thế này, nhìn thế nào cũng thấy bổ con mắt.

Trong đầu Hứa Mộ Sênh bỗng dưng nhớ tới chiếc váy đuôi cá màu trắng cô mặc lần trước, khi anh tới nhà đón cô. Anh kéo hỏng khóa váy, làn da phía sau lưng trắng noãn lộ ra, ngón tay anh lướt qua không nhịn được hơi run lên.

Khi đó anh liền phát hiện cơ thể cô gái này quả thực là không phải tốt bình thường. Chỉ là bình thường cô mặc rất bình thường, khá là thoải mái, cố giấu đi dáng người đẹp đẽ của mình.

Hà Tinh Tinh mắc bệnh sợ chọn đồ, hỏi ý kiến Hứa Mộ Sênh, “Thầy Hứa, mua cái nào?”

Hứa Mộ Sênh lúc này mới thu lại ánh mắt, rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể mình có thêm một cỗ nhiệt nóng không tên, nóng hầm hập, quấy nhiễu suy nghĩ trong anh.

Anh lấy lại bình tĩnh, đè nén nó xuống.

Cô bán hàng đang muốn mở miệng khuyên Hà Tinh Tinh mau cả hai bộ thì Hứa Mộ Sênh liền giải quyết dứt khoát, “Mua cả hai bộ. Không cần thay ra bộ đang mặc, bộ còn lại gói vào.”

Hà Tinh Tinh: “...”

“Được ngay!” Cô bán hàng lập tức vui vẻ, nhanh chóng gói đồ.

Khi thanh toán, tất nhiên là quẹt thẻ của Hứa Mộ Sênh.

Không biết tại sao, Hà Tinh Tịn nhớ tới con số phía dưới trên nhãn hiệu lại cảm thấy có chút xót ruột.

--------------------------

Hà Tinh Tinh mặc chiếc váy bó sát này, có hơi ngắn, chỉ dài đến bắp đùi, lại là vải ren hoa màu đen, cô mặc lên người cảm giác gợi cảm lại mị hoặc. Nếu như là lúc khác Hà Tinh Tinh nhất định sẽ không mua chiếc váy này. Nhưng vừa nghĩ tới câu nói “bạn gái tôi khá nhỏ nhắn” của Hứa Mộ Sênh, cô lại có chút căm phẫn.

Cô cũng muốn mặc đồ quyến rũ tinh tế, đi theo phong cách nữ vương cao quý lãnh diễm mà! Nhưng làm sao được với khuôn mặt búp bê này đây. Cô cũng rất bất đắc dĩ đó! Bạn trai lại dám chê cô nhỏ bé, không thể nhịn thêm được nữa, cô kiểu gì cũng phải khiến mình quyến rũ hơn chút nữa

Kết quả là cô chọn trúng chiếc váy này.

Rõ ràng là cô thành công rồi, bởi vì Hứa Mộ Sênh rõ ràng đã rất kinh ngạc.

Trên đười đi tỉ lệ mọi người quay lại nhìn cô vô cùng nhiều!

Ra khỏi cửa hàng, hai người đi thẳng vào trong xe.

Hà Tinh Tinh sờ sờ cái bụng bẹp dí của mình, nói: “Thầy Hứa, chúng ta đi ăn cơm đi, em đói quá!”

Đợi một lúc cũng không thấy Hứa Mộ Sênh nói gì.

“Thầy Hứa?” Cô quay đầu gọi anh.

Chỉ thấy anh hơi nghiêng về phía cô, giơ tay ra giữ lấy cằm cô, cúi đầu nói: “Đừng nói chuyện, bây giờ anh muốn làm một việc.”

Một giây sau, Hà Tinh Tinh liền cảm thấy có gì đó mềm mại yên lặng không tiếng động ập tới.

----------------------

Lông mi Hà Tinh Tinh khẽ run, bất giác nhắm mắt lại.

Mới đầu cô còn hơi căng thẳng, cơ thể căng cứng, nhưng anh nhẫn nại từng chút từng chút một cạy mở hàm răng cô. Cái lưỡi khéo léo tiến vào, hòa quyện với môi lưỡi cô, mật thiết không kẽ hở. Hơi thở vô cùng ấm nóng phả lên mặt cô, dây dưa quấn lấy hô hấp của cô.

Nụ hôn của người đàn ông rất ấm, dồn dập, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng chặt chẽ, trút xuống như mưa. Cô bị anh ôm chặt, hít thở không thông.

Hai mắt nhắm chặt, trong bóng tối, cảm quan liền trở nên vô cùng nhạy bén, bất kỳ âm thanh nhỏ nào cũng có thể nhận ra được. Hà Tinh Tinh nghe thấy rất rõ ràng một tiếng “xoạch”. Một giây sau ghế xe hạ xuống, cả người cô đều bị ngã theo.

“A…” Cô kinh ngạc kêu một tiếng, phản xạ có điều kiện nắm lấy áo Hứa Mộ Sênh.

Anh bị sức kéo của cô kéo xuống, trực tiếp nằm lên người cô, miệng liền kề, ngực liền kề, còn có một thứ cứng rắn như thép đặt giữa hai chân cô, cộm lên khiến trong lòng cô hoang mang.

Hứa Mộ Sênh rời khỏi người cô, tạm thời dừng lại động tác trên môi, hơi hé miệng cười, giọng nói nhẹ nhàng bất thường, “Bảo bối, em gấp cái gì chứ!”

Hà Tinh Tinh: “...”

Một tay anh chống trên ghế, một tay khác vén tóc trên mặt cô, bắt đầu tỉ mỉ xem xét cô.

Ánh mắt anh sáng như đuốc, bình tĩnh mà dịu dàng, ẩn chứa vô số cảm xúc, nóng rực, căn bản khiến người ta không dám nhìn thẳng. Chỉ tới mấy giây sau, Hà Tinh Tinh liền hoảng loạn không biết xoay sở thế nào, nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Cô được anh đặt dưới thân, anh thu hết được biểu cảm của cô vào đáy mắt.

Anh nhếch khóe miệng, sờ mặt cô rồi cúi người, “Đừng xấu hổ.”

Hà Tinh Tinh: “...”

Anh lại bắt đầu tiếp tục hôn cô, nụ hôn lần này của anh vô cùng dịu dàng, vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, dường như đang cố ý làm tiêu hao từng chút từng chút lý trí của cô vậy. Hà Tinh Tinh chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, không còn nơi nào để trốn thoát, càng không cách nào giãy dụa.

Cô cảm thấy nước nóng nấu ếch* đại khái chính là kiểu này.

* Nước nóng nấu ếch: Theo triết học chính là sự chuyển biến từ lượng sang chất, chính là nói tích lũy số lượng đến một quá trình nhất định sẽ dẫn tới biến hóa về bản chất. Ngụ ý là sự biến đổi của môi trường bên ngoài có thể quyết định sự thành công và thất bại của bạn, môi trường quá thoải mái đều ẩn chứa nguy hiểm, trong môi trường ưu việt cũng cần phải duy trì cảnh giác.

Cô thực sự có thể đẩy anh ra, nhưng về mặt tình cảm cô lại không thể đẩy anh ra được. Bởi vì trong trận giằng co tình cảm nam nữ, cô cũng không từ chối mà còn nhận lấy sự dịu dàng và âu yếm của anh, cô cũng đang đáp ứng anh, giống như hàng nghìn hàng vạn fan nữ của anh vậy, cô cũng muốn ngủ với anh.

Cô đã từng có một thời gian cho rằng người đàn ông này cao cao tại thượng, là thần thánh mà không thể khinh nhờn. Cô lại chưa từng nghĩ tới có một ngày anh sẽ cùng cô ý loạn tình mê. Chỉ có cô biết bộ dạng ý loạn tình mê của Hứa Mộ Sênh khiến người ta mê muội biết nhường nào.

Vốn là người mà cô tâm tâm niệm niệm, vẫn luôn yêu thích, huống hồ chuyện thân mật giữa nam nữ bọn họ cũng làm không ít lần.

Mặc dù mỗi lần đều là Hứa Mộ Sênh chủ động quấn lấy cô, nhưng lần nào cô cũng đắm chìm trong đó, khó mà thoát ra được. Nam nữ hoan ái, hao tổn xương cốt, là cô cam tâm tình nguyện trầm luân cùng anh

Hà Tinh Tinh bi thương phát hiện, sau khi người đàn ông trải qua tình ái thì đó chính là hormon không ngừng bắn ra bốn phía. Bất luận là ở đâu cũng có thể trình diễn một trận đại chiến sinh tử.

Vài ngày ngắn ngủi, chỉ cần bọn họ ở cùng nhau, thì y như rằng ngày đó chân cô đều mềm nhũn.

Phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp, nhà vệ sinh, nơi nào trong nhà cũng đều thử qua một lần. Còn về tư thế, tất nhiên là cái cần đều có, đa dạng muôn kiểu.

Nhưng cô trước nay chưa từng cùng anh thử vận động trên xe.

Nghĩ thôi cũng cảm thấy vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ!

Bên ngoài cửa xe người người qua lại, vô số âm thanh ồn ào truyền tới bên tai. Khi mới bắt đầu những âm thanh kia vô cùng rõ ràng, bản thân cô cũng cảm thấy rất xấu hổ, nhưng dần dần khi ý thức càng ngày càng trở nên mơ hồ, âm thanh cũng càng ngày càng xa, đến cuối cùng cô cũng chẳng nghe thấy gì nữa.

Trên biển mây trôi gió thổi, sóng lớn kinh động đập vào bờ, muôn vàn bọt nước cuồn cuộn nổi lên. Cô ở bên trong xe, trải qua vô số lần tiến vào dòng nước chảy xiết.