Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 684: Ẩn Lưu hung ác?

Món thu sinh tử chiên này cũng giống vậy, hương vị tốt thì tốt, nhưng bên trên lại không có chỗ nào thần kỳ, cũng không có tiêu chuẩn của đồ ăn chiêu bài.

Nàng mới nếm một ngụm, sắc mặt Hoàng Phủ Minh đã thay đổi, “bộp” một tiếng đập đũa lên bàn, hướng về tiểu nhị nói: “Tới đây!”

Quý giới công tử gọi lại, tiểu nhị tất nhiên là một đường chạy nhanh tới, khom lưung cười nói: “Ngài có gì phân phó?”

“Hương vị của món ăn này không đúng!” Hoàng Phủ Minh chỉ chỉ mâm cá, lạnh lùng nói, “Cùng với mónăn ta nếm được ba năm trước, chính là cách biệt một trời một vực. Tiến Phúc Lâu thay đổi đầu bếp, còn dám dùng món ăn này như món ăn chiêu bài?”

Giọng nói hắn không nhỏ, các khách nhân khác nghe vậy đều quay đầu.

Mặt tiểu nhị lập tức tái xanh, khom lưng thấp hơn: “Vị khách nhân này, ngài có thể nhỏ giọng một chút không?”

Không đợi Hoàng Phủ Minh nói chuyện, một bàn khách nhân bên cạnh đã mở miệng nói: “Nhỏ giọng một chút chúng ta cũng nghe được! Trách không được gần đây chọn món thu sinh tử này lại có cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp, hóa ra là đổi đầu bếp!” Nói chuyện chính là một hán tử đen gầy, ngồi cùng bàn ăn với hắn còn có hai khách nhân, quần áo đều là đẹp đẽ quý giá, thoạt nhìn ít nhất xuất thân không tệ.

Sau khi Hoàng Phủ Minh cùng hán tử đen gầy này nói chuyện, những người khác cũng nhịn không được nhao nhao nói: “Đúng vậy, đúng vậy, hương vị chỉ tốt ở bề ngoài, hoàn toàn không có tốt như trước, đây là chuyện gì xảy ra?”

“Cứ như vậy mà còn dám tiếp tục lấy ra làm đồ ăn chiêu bài!”

“Hương vị giảm, giá cả vì sao lại không giảm vậy, còn muốn mười lăm lượng bạc một phần!”

Lập tức mọi người lên tiếng oán than dậy đất, tiểu nhị cũng không chịu nổi, ở lối ra vội vàng vái một cái, chỉ một lúc sau thay đổi chưởng quầy đi lên.

Chiêu bài bị đập phá, khách nhân tự nhiên sẽ giảm đi, vị chưởng quầy này trên trán đều đổ mồ hôi, cười khổ một tiếng, đề cao âm lượng nói: “Thu sinh tử là một loại cá quý báu, Tiến Phúc Lâu vốn là chuyên mời một vị đầu bếp để làm món ăn này, mọi người trước đây ăn được chính là tay nghề của hắn. Thế nhưng hơn một tháng trước, Thai Vu Trang xảy ra chuyện, aizz, thảm kịch bực này mọi người cũng cũng biết đấy, cả nhà hai mươi ba miệng ăn của vị đầu bếp này, ngoại trừ hắn thì toàn bộ đều chết thảm ở Thai Vu Trang. Hắn làm sao còn tâm trạng mà tiếp tục làm ở chỗ này của ta? Sau khi nhận được tin tức, đêm đó liền quay trở về, lưu lại một đồ đệ chuyện làm món ăn này.”

Hắn nhắc tới “Thai Vu Trang”, trong sảnh lập tức yên tĩnh, khách nhân tức giận cũng không còn nói chuyện nữa.

Chưởng quầy ở trước mặt mọi người cúi đầu: “Vị đồ đệ làm món thu sinh tử này cũng đã học được tám phần hỏa hầu. Aizz, Tiến Phúc Lâu cũng có nỗi khổ tâm a, hai đạo đồ ăn chiêu bài không thể đổ được. Tóm lại mà nói, chuyện thay đổi đầu bếp là chúng ta không đúng. Hôm nay mónăn này trên bàn các vị, sẽ do Tiến Phúc Lâu thanh toán, ngoài ra còn tặng một phần cá hấp khổng tước xòe đuôi để bày tỏ áy náy, thật là xin lỗi!”

Hắn nói ngôn từ khẩn thiết, tới nơi này ăn cơm có không ít người có uy tín danh dự, vốn cũng không tham cái miễn phí và bồi lễ của hắn. Thế nhưng nó lên “Thai Vu Trang”, mỗi người đều lặng im không nói. Ánh mắt Hoàng Phủ Minh chớp động hai cái, cũng không nhiều lời.

Qua một hồi lâu, âm thanh trong tửu lâu lại vang lên một lần nữa.

Bàn khách nhân bên cạnh lại nhẫn nại trong chốc lát, vẫn là thấp giọng nói: “Năm trước ta mới đi qua Thai Vu Trang, dân phong chỗ đó chất phác, lại còn thật giàu có và đông đúc. Xem sắc mặt hôm nay của mọi người, nơi này đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Hán tử đen gây nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Ngươi là nhân sĩ của châu lân cận, không biết được thảm kịch này. Ngươi có biết phía Tây có một yêu tông thập phần cường đại, gọi là Ẩn Lưu không?”

Tai của Ninh Tiểu Nhàn rất tốt, nghe được hai chữ “Ẩn Lưu”, hai lỗ tai lập tức dựng lên.

Có người khách nói: “Chuyện thần tiên cách chúng ta quá xa, nếu là có yêu tông gần đây còn có thể biết được một hai, Ẩn Lưu này ngược lại thực không nghe nói.”

Hán tử đen gầy cười lạnh nói: “Buôn bán của ngươi quá nhỏ, nếu không tất nhiên sẽ biết được danh hào của yêu tông cường đại mới nhập thế này! Ngươi nói diện tích của bản châu vì sao lại rút nhỏ một phần ba? Nguyên nhân là do Ẩn Lưu cùng với tiên phái bản thổ Tẩy Kiếm Các tranh đoạt địa bàn! Hôm nay, Thai Vu Trang tín luôn cả một phần ba khu vực đều bị Ẩn Lưu nuốt mất, nhập vào phạm vi thế lực của nó.”

Khách nhân ngạc nhiên nói: “Thần tiên tầm đó tranh đoạt địa bàn, không phải là chuyện thường sao?”

Hán tử đen gầy nói: “Là chuyện thường, nhưng mà Ẩn Lưu này hành sự hết sức không giống người thường. Nó hướng Tẩy Kiếm Các hạ thông điệp, muốn lấy đi lãnh thổ của bản châu. Châu này của chúng ta sản vật phì nhiêu, Tẩy Kiếm Các làm sao lại đồng ý? Ẩn Lưu lại uy hϊếp nói, nếu không tuân theo thì sẽ đồ tận (tàn sát hết) Tẩy Kiếm Các.”

Khách nhân “a” một tiếng: “Yêu tông này khẩu khí thực không nhỏ.”

Hán tử xa gầy nói: “Nếu như là tiên tông khác, thật là khẩu khí không nhỏ, nhưng đối vớiẨn Lưu mà nói, gϊếŧ người diệt tông phái là chuyện thường ngày. Nó vốn là ở ẩn không ra khỏi rừng rậm Ba Xà ở phía Tây đại lục, nào biết được ba năm trước đột nhiên nổi điên lên hướng bốn phía chinh phạt. Chiến lực của nó rất cường hãn, tiên tông đối địch với nó thường có hai lựa chọn: thần phục hoặc tử vong. Trước mỗi lần khai chiến bọn họ tất nhiên sẽ tuyên bố, nếu không hàng phục thì sẽ đánh đến khi tàn sát hết tất cả sinh linh toàn thành!

“Tẩy Kiếm Các mấy ngàn năm tích lũy bao nhiêu cơ nghiệp cùng uy tín, đâu chịu nổi khuất nhục bực này. Cho nên một tháng trước Ẩn Lưu ngang nhiên đến phía Đông xâm lấn, không đến ba ngày đã đến gần Thai Vu Trang. Yêu Soái của bọn họ phát ngôn bừa bãi, chỉ cần dân chúng Thai Vu Trang đem tin tức phòng thủ của thành tiết lộ cho Ẩn Lưu, sau khi vào thành sẽ không tổn thương tính mạng của phàm nhân. Thế nhưng mọi người ở Thai Vu Trang quả nhiên có chí khí, cho đến lúc khai chiến, phần tình báo này cương quyết không lộ cho Ẩn Lưu biết rõ!”

Nghe đến đó, Hoàng Phủ Minh liếc nhìn Ninh Tiểu Nhàn, thấy sắc mặt nàng bình thản, bộ dạng phục tùng rủ mắt xuống, giống như là sự tình không liên quan đến mình.

“Đại quân của Ẩn Lưu áp đến cường công đến nửa ngày thứ hai, Tẩy Kiếm Các không biết từ nơi nào mời tới cường viện, bên trong Thai Vu Trang chiếnđáu kịch liệt, nghe nói ngay cảẨn Lưu cũng mất hơn một ngàn yêu binh ở chỗ này. Cho nên sau khi đánh hạ, không chỉ có thủ thành là môn hạ của Tẩy Kiếm Các bị gϊếŧ không còn một mảnh, ngay cả dân chúng ở đây cũng không may mắn thoát khỏi, bất luận là lão ấu, phụ nữ hay trẻ em.”

Hán tử đen gầy giận dữ nói: “Ngươi cũng biết, hơn hai mươi năm trước vùng này phát hiện một mạch khoáng linh thạch cỡ lớn, Thai Vu Trang từ đó mới bắt đầu phồn vinh. Ta thấy Ẩn Lưu trước tấn công Thai Vu Trang, vì cái quặng linh thạch này a. Đã có ví dụ máu chảy đầm đìa như Thai Vu Trang như vậy, sau đó Ẩn Lưu công phạtđịa phương khác, dân chúng ở đó, mười phần thì hết bốn năm phần sẽ vụиɠ ŧяộʍ đến báo tin tức để đổi lấy bình an. Cho nên mới chỉ hơn một tháng, bản châu đã tổn thất một phần ba lãnh thổ. Xem ra, cuộc chiến năm sau sẽ tiếp tục đánh xuống.”

Khách nhân nghe được ngây người, sắc mặt đột nhiên trắng bệch nói: “Nếu nói như vây, Tân Du Thành cũng sẽ gặp nguy hiểm?” Mặc dù Tân Du Thành cách xa Thai Vu Trang, nhưng theo phương hướng hành quân của Ẩn Lưu, chính là phảiđi qua nơi này!

Hán tử đen gầy nhún vai: “Ai biết được? Chịu ảnh hưởng của chiến loạn, ngoại trừ vài tòa thành lớn này, dân chúng sẽ trải qua những ngày khổ sở.”

Khách nhân tặc lưỡi nói: “Vậy tại sao hôm nay Tân Du Thành lại náo nhiệt như vậy, đều nhìn không ra lòng người bàng hoàng!”

“Thế đạo vốn không yên ổn, chẳng lẽ trước khi đại quân tiếp cận thì không thể tiếp tục sống qua ngày? Nên biết hội hoa đăng ở Tân Du Thành nổi tiếng gần xa, truyền thống này đã kéo dài mấy trăm năm. Nếu ngay cả hội hoa đăng cũng không tổ chức, nhân tâm mới thật sự tán loạn. Dù là vì cái gì, hội hoa đăng cũng khôg thể không diễn ra.” Hán tử đen gầy đột nhiên cười lạnh nói: “Chẳng lẽ Ẩn Lưu kia còn có thể tiếp tục hoành hành không sợ? Phải biết Thiên Đạo sáng tỏ, báo ứng khó chịu! Nó sớm muộn cũng không có kết cục tốt!”

Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên mỉm cười. Nụ cười này hán tử đen gầy tự nhiên không thấy được, nhưng Hoàng Phủ Minh lại xem trong mắt. Đôi mắt lưu chuyển, đột nhiên nói: “A, đại châu này vốn là chịu quản hạt của một yêu tông loại nhỏ, chín trăm năm trước mới nhập vào bản đồ của Tẩy Kiếm Các. Tại sao Tẩy Kiếm Các có thể đoạt, cònẨn Lưu thì không thể?”

Giọng nói của hắn vốn là trong sáng, hiện tại lại hơi đề cao âm lượng, mấy bàn khách nhân gần đấy nghe xong, đều quay mặt lại.

Hán tử đen gầy tất nhiên cũng nghe được, lập tức giận tái mặt nói: “Tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngươi mới bao nhiêu tuổi, lại dám ăn nói bừa bãi?”

Hoàng Phủ Minh oán hận nhất là người khác nói niên kỷ của hắn nhỏ, thực tế ở trước mặt Ninh Tiểu Nhàn, trên mặt hắn lại không hiện ra một chút sắc thái giận dữ, ngược lại mỉm cười nói: “Lịch sử bản châu, ngươi lại không biết được sao? Chín trăm hai mươi lăm năm trước, Tẩy Kiếm Các từ trong tay Thiên Lang Cốc đoạt lấy bản châu, trước sau sử dụng ba trăm năm, Thiên Lang Cốc bị diệt tông. Trong quá trình này, thành trì bị tổn hại có hai mươi ba, người chết đói khắp nơi trên đất, phàm nhân có liên quan ước chừng có đến hơn ba trăm hai mươi vạn người, trong đó người chết vì bị thương đạt đến hơn hai mươi vạn người. Nếu nói Thiên Đạo sáng tỏ, làm sao lại không thấy Tẩy Kiếm Các gặp phải báo ứng.”

Hơn chín trăm năm trước, vậy mà phát sinh qua sự tình thảm thiết như vậy? Mọi người hai mặt nhìn nhau, phàm nhân có tuổi thọ dài nhất không quá trăm năm, ở thế này bây giờ có thể sống hơn sáu mươi đã thuộc loại hiếm thấy. Đối với tu tiên giả mà nói là tin tức bình thường không có gì lạ, đối với bọn họ lại giống như là thiên thư. Mà ngay cả Ninh Tiểu Nhàn đều ngoàiý muốn nhìn hắn một cái, không nghĩ tới tiểu tử này tính cách thoạt nhìn hẹp hòi, ở chi tiết bực này, tỉ mỉ bê trong đều biết nhất thanh nhị sở.

Quả nhiên tên này bình thường có vẻ cũng yêu thích phẫn trư ăn hổ?

Nói đến đây, mày kiếm của Hoàng Phủ Minh mới nhảy lên, tỏ vẻ giật mình, “A, đúng rồi, thắng làm vua thua làm giặc, đoạn chuyện cũ cường hoành lướt ngang này, thân là địa chủ Tẩy Kiếm Các làm sao lại ghi vào trong châu sử chứ? Có lý, nếu là Ẩn Lưu nắm được nơi này, mấy trăm năm sau, người dân ở châu này đồng dạng cũng chỉ biết Ẩn Lưu, không biết đến cái gì gọi là Tẩy Kiếm Các.”

Mọi người đều im lặng. Kỳ thật bọn họ căn bản không quan tâm tiên phái nào áp trên đầu mình, chỉ cần có y phục để mặc, có cơm ăn, có mạng sống là được rồi. Hết lần này tới lần khác, cho tới bây giờ tiên phái yêu tông đánh nhau, xui xẻo nhất chính là dân chúng thấp cổ bé họng.

Hắn chung quy là khí độ bất phàm, châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà kéo cừu hận, hán tửđen gầy cũng không cãi lại, hai mắt hồ nghi nhìn hắn, đột nhiên tức giận nói: “Ngươi, ngươi chẳng lẽ là mật thám của Ẩn Lưu?”

Hai chữ “mật thám” này xuất hiện, ánh mắt trong đại sảnh đều lả lả nhìn tới. Ở đây dù sao cũng là địa bàn của Tẩy Kiếm Các, đã có người sắc mặt bất thiện đứng lên.

Lúc này Hoàng Phủ Minh mới quay đầu, đôi mắtđen nhìn thẳng hai mắt của hán tử đen gầy, vỗ vỗ cằm, cũng cười nói: “Ta cũng nhận ra ngươi rồi, ngươi chính là gian tế ẩn nấp bên trong Tẩy Kiếm Các, chuyên môn thông báo tin tức cho Ẩn Lưu đấy!”

Hán tử kia ngẩn ngơ, rồi cả giận nói: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì!”

Hoàng Phủ Minh nhẹ nhàng vỗ tay nói: “Như vậy a, ngươi nếu không phải là gian tế Ẩn Lưu phái đến Tẩy Kiếm Các, thế nào chỉ dùng một đôi mắt lại nhận ra được ta chính là mật thám? Hiển nhiên chúng ta bình thường ở trong tông ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp!”