Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Ninh Tiểu Nhàn bất đắc dĩ nói: “Càng nói càng không hợp thói thường.” Biết hắn đang cố lấy lòng mình, cố ý không quan tâm đến.
Hắn tiếp nhận vị trí của Hương Phấn, tự mình đẩy xe lăn ra bên ngoài, một bên vừa chuyển chủ đề nói: “Tỷ tỷ có muốn đi Tân Du Thành dạo chơi không? Hôm nay là mùng sáu, đêm đến vừa vặn có hội hoa đăng có thể thưởng thức.”
Nàng thản nhiên nói: “Cảnh trí trong phủ ngươi rất tốt, ta không muốn đi ra ngoài.”
Hoàng Phủ Minh không chút để ý ngữ khí của nàng, cười nói: “Như vậy làm phiền tỷ tỷ theo giúp ta thôi. Nghe nói ở Phổ Lan Châu, hội hoa đăng Tân Du rất nổi danh. Cho tới bây giờ ta còn chưa dạo qua đâu.” Nàng từ trước đến nay đều thích náo nhiệt, nếu đi chơi chắc phải cao hứng lắm, chắc hẳn buồn rầu cũng sẽ chậm rãi tiêu tán.
Lời nói của hắn không có chỗ để thương lượng. Đây là bức bách nàng phải đi sao? Trong nội tâm của Ninh Tiểu Nhàn tức giận, lại biết giờ phút này thân bất do kỷ, chỉ có thể cũng được nói: “Tùy ngươi, nhưng ta không có năng lực đi lại, đi dạo thì không thể đứng dậy được.”
Khóe miệng Hoàng Phủ Minh hơi câu: “Chỉ cần tỷ tỷ muốn nhìnđèn, ta sẽ có biện pháp giúp tỷ tỷ xem vui vẻ.”
Nàng thầm nghĩ, làm sao là ta muốn nhìn rồi, có điều nói chuyện cùng tiểu bá vương này là không thể nói lý, đành phải nói: “Như vậy, buổi chiều tới tìm ta.”
Hoàng Phủ Minh đã được như nguyện, tất nhiên là vui vẻ, cùng nàng hàn huyên hai câu, lúc này mới bảo Hương Phấn tiếp tục đưa nàng đi giải sầu thật tốt, còn chính mình quay người đi ra.
Xem bóng lưng vội vàng cùng với thần thái trước khi đi của hắn, Ninh Tiểu Nhàn như có điều suy nghĩ nói: “Hương Phấn, thiếu gia của ngươi xưa nay đều bận rộn như vậy sao?”
Hương Phấn nói: “Thiếu gia đã sớm ra ngoài, mãi cho đến nửa năm trước mới trở về. Từ đó về sau, rất nhiều sự vụ trong Kính Hải Vương Phủ, lão gia đều đưa qua tay ngài ấy.”
Nàng nhẹ nhàng “a” một tiếng. Bên trong tình báo mà Ẩn Lưu lấy được cũng biểu thị, từ sau khi nàng thân vẫn trong Bạch Ngọc Kinh, Hoàng Phủ Minh cũng rất nhanh biến mất không thấy. Cho đến năm trước mới một lần nữa xuất hiện trước mắt công chúng. Trong hai năm này, hắn làm cái gì, khiến cho hắn có chuyển biến to lớn như thế?
***
Hoa đăng tất nhiên là phải thưởng thức vào ban đêm, cho nên ban ngày nàng vẫn phải tĩnh dưỡng cho thật tốt. Càng bình tâm tĩnh khí, ân cần chăm sóc điều tức, thương thế của nàng sẽ tốt lên càng nhanh. Hiện tại thời điểm nàng nội thị, đều có thể chứng kiến, dưới cơ năng cường đại thôi động, ứ tắc và tích chắn khắp nơi đang khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Chiếu theo tốc độ này, đêm mùng bảy nàng sẽ hoạt động được như lúc đầu.
Loại cảm giác thân bất do kỷ này, nàng đã chịu đủ rồi.
Đến giờ Mùi (ba giờ chiều), lúc Hoàng Phủ Minh đến đây tìm Ninh Tiểu Nhàn, Hương Phấn đang giúp nàng trang điểm. Hội hoa đăng Tân Du có danh tiếng trong khắp các châu lớn quanh đây. Qua nhiều năm như vậy, giai nhân tài tử tham dựu hội hoa đăng đều vui vẻ tranh đua sắc đẹp, bởi vậy trong một ngày này “Cẩm y dạ hành” trái lại đã trở thành truyền thống. Hương Phấn biết rõ chuyện cũ bản địa, tất nhiên muốn thay nàng
ăn diện một phen. Hôm nay đã chải tóc cho Ninh Tiểu Nhàn kiểu Triêu Vân Cận Hương kế, đem sợi tóc y hệt mây đen ở nơi cổ xoắn lại, vén lêи đỉиɦ, dùng hoa quan tơ vàng để cố định lại. Từ chính diện nhìn lại chính là ưu nhã cao hoa, từ phía sau nhìn xem thì tóc dài như thác chảy xuống, trong sáng tự nhiên.
Thứ vừa được bôi lên mi tâm và trán cũng là lưới vàng được dệt từ sợi vàng tinh khiết, ở giữa gắn một viên hồng bảo thạch huyết gà, càng làm nổi bật thêm vầng trán khoáng đạt, lông mày như lá liễu của nàng. Lúc Hoàng Phủ Minh đi tới, nàng đang ở dưới sự trợ giúp của Hương Phấn, mặc một bộ váy ngắn mẫu đơn hoa văn chìm, phiêu hoa màu vàng nhạt, đai lưng màu trắng bản to được mang vào càng lộ ra eo mảnh chân dài ngực to, đường cong tiêm uyển (nhỏ bé, uyển chuyển).
Hương Phấn đưa lên một cái trâm cài bằng vàng chạm bông hoa rủ xuống, đang lúc do dự, Hoàng Phủ Minh đã tiến lên một bước, cười nói: “Ta đến a.” Tiếp nhận trâm cài vàng, nhẹ nhàng cắm lên búi tóc của Ninh Tiểu Nhàn thập phần thỏa đáng. Hắn buông tay ra, chín khỏa Hải Loa Châu lớn nhỏ không đều điểm xuyết trên trâm cài bằng vàng này bắt đầu nhẹ nhàng lay động, tăng thêm nét phong vận.
Hương Phấn che miệng cười: “Lần này thiếu gia, thật sự là bút tích như thần a.”
Hoàng Phủ Minh lại không nói tiếp, chỉ là hai mắt nhìn thẳng nói: “Tỷ tỷ thật là đẹp.” Đã trải qua hơn nửa ngày nghỉ ngơi, sắc mặt nàng chuyển biến tốt hơn rất nhiều, vốn là bắp thịt nhỏ nhắn tinh tế, giờ phút này không chút phấn son cũng hoàn hảo không tỳ vết, chỉ là môi anh đào vì bị thương mà mất đi huyết sắc, nhưng được bôi lên son môi do nàng tự chế, cũng là giai nhân thướt tha rồi.
Nghe được một câu khen ngợi của hắn, nàng có chút kinh ngạc, không biết tại sao lại nhớ tới Trường Thiên, tên khốn này giống như chưa bao giờ khen nàng xinh đẹp!
Hoàng Phủ Minh thấy nàng cắn môi dưới, mặt lộ vẻ giận dữ, còn cho là bản thân lần này vỗ mông ngựa lại vỗ lên đùi ngựa, mắt thấy Hương Phấn lấy ra một chiếc áo gấm da chuột thay nàng mặc tốt, tranh thủ thời gian nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta lên đường đi.” Cũng không đợi tỳ nữ động thủ, chính mình giúp nàng đẩy xe lăn ra ngoài.
Bên ngoài phủ tất nhiên là đã chuẩn bị xong một chiếc xe ngựa xa hoa. Xe này cùng chiếc xe mang nàng và A Hoa từ trong huyện chạy trốn ra ngoài để thoát chết là không thể so sánh nổi. Sau khi ngồi lên trên, ngay cả xóc nảy do ngựa chạy đều cơ hồ không có cảm giác, ngay cả nước ở trong ấm cũng chỉ có một chút rung động nho nhỏ.
Mã phu đóng cửa xe, không gian bên trong lập tức phong bế. Hoàng Phủ Minh quy củ ngồi đối diện nàng, trên bếp lò bằng bùn đỏ, nước suối trong ấm sắt cũng đã nấu xong. Hắn tự tay sơ thân ấm để thử độấm, sau đó tự tay pha một chén trà xanh, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt nàng, cười nói: “Ta lần này có tính là mượn hoa hiến Phật không?” Trà này, chính là linh trà, xuất phẩm của Ẩn Lưu, thiên hạ chỉ có duy nhất một nhà này, không có chi nhánh.
Động tác này của hắn như hành vân lưu thủy, vậy mà ẩn ẩn lộ ra thanh tịnh điềm đạm, lộ ra hương vị tự giác ngộ tu hành, như làđ ã chìm đắm trong trà đạo nhiều năm. Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, ở Hoa Hạ cổ, tu hành trà đạo có thể phản ánh được cảnh giới chân thật của nội tâm. Chỉ bằng chiêu thức mà hắn lộ ra ấy, nàng đều nên xem trọng mà liếc hắn một cái.
Nàng nhẹ giơ lên bát sứ, nhấp một ngụm: “Đầu Hắc Miêu kia thật tà khí.”
Ánh mắt của Hoàng Phủ Minh chuyển động trên đầu ngón tay nàng, chú ý đến tay nàng lúc cử động chén nhỏ đã rất ổn, lúc này mới đáp: “Nó vốn không phải mèo. Thời điểm Thượng Cổ sinh linh đồ thán, có ác quỷ hoành hành nhân gian. Trong đó có một chích Cửu Tử Quỷ Mẫu đặc biệt cường hãn, lại có thể tránh khỏi sự lùng bắt của Đại Vu Man Tộc.”
“Cuối cùng chích quỷ vật này vẫn bị tiêu diệt, bất quá cửu tử mà nó mang đều có sức mạnh riêng, trong quá trình truy đuổi và trốn chạy đã tổn thất tám con, còn thừa lại một đứa.”
“Chính là đầu Hắc Miêu này?” Nàng ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quái, tình huống quỷ vật bám vào trên người súc sinh cũng không hiếm thấy. Chỉ là đầu miêu này hiện tại phải gọi là yêu quái hay vẫn gọi là quỷ vật?
Hoàng Phủ Minh mỉm cười nói: “Đầu quỷ tử này bị một chi trong Man Tộc thu lưu rồi trở thành quỷ bảo vệ nuôi trong nhà. Về sau hưởng thụ huyết thực cung phụng trong tộc đã trở thành thần hộ mệnh của chi này. Cho đến ngày nay, bộ lạc nó thủ hộ đã sớm biến mất, sức mạnh của Hắc Miêu cũng giảm theo đó, nhưng chỉ cần cho nó tế phẩm phù hợp, ta vẫn có thể triệu hoán nó ra để tương trợ.”
Cái gọi là “Quỷ bảo vệ” chính là “Quỷ Thần” mà dân gian bây giờ thường gọi. Rất nhiều thôn xóm trong núi sẽ cung cấp nuôi dưỡng quỷ vật hoặc yêu quái có chút pháp lực cường đại, ví dụ như là Xích Ngư trong Hồ Cao Sơn sẽ tiếp nhận phụng dưỡng của các thôn dân. Đương nhiên trong lời nói của hắn cũng không hoàn toàn là thật. Nàng nhìn phương thức ở chung của hắn và Hắc Miêu, không giống như vật triệu hoán, ngược lại giống như hạ nhân đối đãi chủ tử. Loại lão quái vật đã sống mấy vạn năm này, Hoàng Phủ Minh có thể khu động nó làm việc cho mình, bản thân đã nói rõ có rất nhiều vấn đề.
Nàng nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Quỷ tử có giới tính không?”
Hoàng Phủ Minh không ngờ tới vấn đề này, ngạc nhiên nói: “Âm Quỷ chi thân, chấp nhận giới tính khi còn sống.”
Nàng nhẹ nhàng “a” một tiếng, đầu Hắc Miêu kia, có vẻ như là một chỉ mèo cái.
Hoàng Phủ Minh đột nhiên lại gần nói: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại một mình đi ra ngoài? Hám Thiên Thần Quân đâu?” Trong trí nhớ của Ly Vẫn hắn không nhìn thấy Trường Thiên. Chẳng lẽ một mình nàng xâm nhập cung điện dưới mặt đất? Hắn thừa nhận vị nghĩa tỷ của mình có tu vi không kém, nhưng nếu chỉ bằng nàng mà có thể xông vào bên trong cấm khu của
Tu Tiên giả, hắn là không tin đấy. Trên thực tế hắn có thể suy đoán được nồng độ sát khí ở trong nội lăng chỉ sợ càng thêm kinh người. Chỉ sợ tu vi trước Độ Kiếp kỳ tiến vào cũng là đưa đồ ăn, nàng như thế nào chịu được?
Lại nói, trên đời này người muốn lấy tính mạng của nàng cũng không biết có bao nhiêu người, theo biểu hiện từ trước của Hám Thiên Thần Quân mà xem, đầu đại xà có du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ này chăm sóc nàng cực kỳ nghiêm cẩn, làm sao có thể để cho một mình nàng ra ngoài làm việc?
Trừ phi, bản thân vị Thần Quân này xảy ra chút vấn đề, hoặc là bị một chút sự vụ chậm trễ?
Đến rồi. Ninh Tiểu Nhàn giương mắt, thấy Hoàng Phủ Minh mặc dù giống như là lời ong tiếng ve hỏi việc nhà, nhưng sâu trong đôi mắt màu đen đã có ánh sáng nhạt chớp động, hiển nhiên hắn rất có hứng thú vớiđápán.
Kẻ này không chỉ làphẫn trưăn hổ, ngay cả tâm cơ cũng càng ngày càng sâu. Thế nhưng nàng không chắc đến cùng Hoàng Phủ Minh đã biết được bao nhiêu chuyện ở trong cung nội cung của cung điện dưới mặt đất, có thể biết được hành động của nàng, như vậy có từng thấy Trường Thiên không? Câu hỏi của hắn, là bẫy rập hay là thăm dò?
Nàng tránh nặng tìm nhẹ, thản nhiên mỉm cười nói: “Ngươi cảm thấy rất hứng thú đối với việc của Ẩn Lưu sao?”
“Làm sao?” Hoàng Phủ Minh mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng, “Hám Thiên Thần Quân trong truyền thuyết là không ai địch nổi, ta sớm đã có tâm muốn gặp mặt. Vốn tưởng rằng đi một chuyến này, hắn tất nhiên sẽ đi theo bên cạnh tỷ, nào biết được…”
Nếu là bên Hám Thiên Thần Quân xảy ra vấn đề… Hoàng Phủ Minh bất động thanh sắc mà liếc nàng.
Cằm của nàng lại nhọn hơn hai phần, hiển nhiên thương thế mấy ngày nay đã khiến nàng chịu dày vò, thần quang trong mắt ảm đạm, khiến hắn đều sinh ra cảm giác thương tiếc. Trước đó vài ngày dò xét được thương thế trên người nàng, rất giống di chứng của một môn thần thông cổ xưa – Thỉnh Thần Thuật. Thần mà nàng có khả năng ra tay mời, còn có thể là ai? Dĩ nhiên là Hám Thiên Thần Quân rồi!
Lúc hắn mang nàng đi, tình trạng của nàng thê thảm như vậy, có thể thấy được Ba Xà nhất định cách nàng rất xa, ít nhất xa đến tình trạng không đến cứu kịp. Nhưng là hắn biết rõ, tu vi đến Chân Tiên, Thần Cảnh, đều có thể vận dụng Hàng Thần Thuật không xa ngoài vạn dặm để trợ giúp bản thân, nàng vì sao lại dùng Thỉnh Thần Thuật mà không phải là Hàng Thần Thuật? Hơn nữa lúc này đã sang năm mới, làm sao hắn có thể để một mình Ninh Tiểu Nhàn đến biên giới của Ẩn Lưu?
“Là do bản thân ta kiên trì muốn đi xử lý chuyện này. Chẳng qua nội dung chính là tư vụ của Ẩn Lưu, không tiện nói với ngươi.” Nàng lập lờ nước đôi nói, “Ngược lại là ngươi, đến cùng có quan hệ như thế nào với Thượng Cổ Man Tộc?”
Đoán chừng đây là vấn đề mà rất nhiều người quan tâm. Hoàng Phủ Minh nghiêng người dựa ra sau, thay đổi một tư thế thoải mái, miễn cưỡng cười nói: “Háo ra là tỷ tỷ quan tâm cái này. Được rồi, tỷ tỷ muốn biết chuyện gì, ta là đệ đệ tất nhiên biết gì nói nấy. Chỉ có một chuyện, tỷ không thể lại giận ta.”
Lại là điều kiện trao đổi. Ninh Tiểu Nhàn bất mãn nhíu mày, hắn vẫn giống tiểu quỷ yêu thích chơi mấy cái mánh khóe này. Nhưng bây giờ nam tử ngồi ở trước mắt nàng, còn là kim đồng tử năm đó không thể tạo thành nguy hiểm đối với nàng sao?