Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 594: Một trùy hoà âm

Nếu không có Biện trưởng lão cùng Ngô quản sự phối hợp, bẫy rập nàng thiết lập cho Quyên Nương căn bản không thể nào xong việc, khoản tiền linh trà kia cũng không thể đoạt về.

Vừa là có chuyện vui ngoài ý muốn, Ngô quản sự nhậm chức lâu ở Thiên Thượng Cư, cũng có kiến thức rộng rãi, lập tức không từ chối, cười dài mà đón nhận.

Hắn hiểu được, nếu Biện trưởng lão ở nghị tịch tranh giành không được Huyền Thiên Đạo quả, viên hoàn thuốc này của Ninh Tiểu Nhàn cũng coi như là đền bù tổn thất cho hắn. Mặc dù trình độ trân quý của hai vật còn kém một cấp bậc, nhưng cửu chuyển thăng Liên Hoa đối với người độ kiếp mà nói, cũng là linh dược mạng sống vô thượng, nếu Biện trưởng lão cầm lấy linh đan này trở về phục mệnh, tông phái sau lưng của hắn cũng sẽ không quá mức làm khó hắn.

Cô gái này, rất thận trọng đây.

Uống chén trà, ăn hai quả trái cây, hoặc là giống như Kim Vô Hoạn đuổi thủ hạ đến ghế vip người khác đi quấy rối một phen, một khắc đồng hồ thời gian rất nhanh đi qua.

Chúng tân khách một lần nữa ngồi trở lại vị trí, ôm ý định: nếu kiên trì đến lúc này rồi, cũng phải chịu đựng được đến kết quả cuối cùng ra sao. Bạch Ngọc Kinh cung cấp cho mọi người ăn uống, đến khách quý người phàm cũng không có mấy người nguyện ý rời đi.

Quả nhiên hiệp đấu sau vừa bắt đầu, lại là đánh giằng co mài như vậy. Cũng là những ghế vip khác nhìn không nổi nữa, trên phạm vi lớn nói ra mấy lần giá, đem giá tiền thần kiếm đội lên bảy trăm ngàn linh thạch!

Biên độ nâng giá như vậy cũng nhắc nhở Ninh Tiểu Nhàn, trong sân có không ít Tiên Tông ôm lấy ý định đối với

thần kiếm. Kiếm là vua của binh khí, tám phần mười người tu tiên đều lấy kiếm nhập đạo, có thần vật Nam Minh Ly hỏa kiếm nơi tay, trong chiến đấu sau này có thể nói là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.

“Tình hình này sau khi

bắt được thần kiếm, cần phải vội vàng rời đi, chậm thì sẽ sinh biến.” Nàng âm thầm nhắc nhở mình.

Không đợi nàng suy tư xong, tân khách toàn trường đột nhiên ồ lên, bởi vì tất cả mọi người phát hiện: ghế vip số 1019 lần này ra giá không còn là

mười vạn tăng thêm một lần, mà một hơi tăng thêm bốn trăm vạn linh thạch!

Ninh Tiểu Nhàn nhướng nhướng lông mày kẻ đen dài nhỏ. Có phải bởi vì mới vừa rồi nàng trả lời cường ngạnh khiến Kim Vô Hoạn hiểu nàng không có ý định thỏa hiệp, cho nên cũng mất tính nhẫn nại, chuẩn bị đem đồ nàng muốn trực tiếp lấy đi?

Nếu từ góc độ Kim Vô Hoạn mà nói. Hắn tự hỏi phương thức là rất chính xác. Bởi vì Ẩn Lưu ly thế quá lâu, một năm gần đây mới bắt đầu hoạt động ở Nam thiệm bộ châu. Ở trong Kinh Đô cơ hồ không có căn cơ gì có thể nói. Cho dù Ninh Tiểu Nhàn tay mắt thông thiên hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể tích góp được một thân phong phú mới đúng. Nàng có thể kiên trì ra giá đến bây giờ, đã đủ để Kim Vô Hoạn nhìn với cặp mắt khác xưa. Hơn nữa phương thức Ngô quản sự cẩn thận ra giá cũng nổi lên tác dụng nói dối, vô hình chung cổ vũ loại ấn tượng này của Kim Vô Hoạn.

Chỉ tiếc a, Tế Thế Lâu trăm triệu không nghĩ tới, nàng không có tiền cũng có thể tùy hứng như vậy!

Ninh Tiểu Nhàn liếc xéo Ngô quản sự một cái, cái nam tử trung niên này bề ngoài thật thà cười khổ, lại lên tiếng thêm vào năm ngàn linh thạch.

Mấy ngàn vạn linh thạch xuất thủ tốt như vậy. Đến tiếng nước chảy cũng nghe không thấy, nhưng đối với tất cả người Thiên Thượng Cư

mà nói, không thể lấy đi đồ vật chính mình đích thân đưa đi đấu giá là không được, đây thật là một chuyện hồ đồ nhất trên đời. Trưởng lão nghị tịch đã sớm xuống hàn lệnh, chuyện này phàm là có người tiết lộ, gϊếŧ không tha!

Tế Thế Lâu ra ba lần giá, phân biệt là ba trăm vạn, hai trăm vạn cùng bốn trăm vạn, cho nên hiện tại giá tiền trên trận đã là tám ngàn ba trăm vạn linh thạch. Dưới đài mọi người đều không lên tiếng được, vốn là mấy ghế vip ra giá cũng yên lặng xuống. Tuy nói đấu giá Nam Minh Ly hỏa kiếm đích xác là quá mức mài người, nhưng hiện tại cái giá này, cũng thật sự không hợp thói thường một chút. Dù sao người tu tiên cuối cùng vẫn dạy tâm tính, đạo hạnh, thần kiếm khá hơn nữa, cũng là ngoại vật a.

Làm Ngô quản sự lần nữa sau khi nhẹ nhàng tăng giá năm ngàn linh thạch. Toàn trường an tĩnh.

Kim Vô Hoạn lại không hề tăng giá nữa.

Kim Đại chưởng môn làm sao không lên tiếng rồi? Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt nhìn, trừng mắt nhìn, đột nhiên kịp phản ứng: “Trong tay của hắn không có tiền rồi!”

Cho dù Tế thế Lâu là hào phú cự kình, cho dù nó ở trong Kinh Đô có thế lực sâu nặng, vận dụng mấy ngàn vạn linh thạch tiền mặt này chỉ sợ cũng đã bức ra cực hạn của hắn. Khó trách mới vừa rồi hắn sai người tới vội vã thương lượng cùng nàng, thì ra đều là kế công tâm, trước khi linh thạch của mình tiêu hao, muốn từ nàng trong miệng hỏi ra tên hung thủ gϊếŧ người.

Kim Vô Hoạn thân là trưởng môn của một phái quyền lực tất nhiên rất lớn, nhưng Tế Thế Lâu dù sao không giống Ẩn Lưu là xuất thân chế độ quân đoàn xây dựng, Tiên phái quản lý tương đối

rời rạc. Thuộc hạ thì chủ yếu nhiều và đủ loại. Hắn đường đường chưởng môn nên chịu trách nhiệm vì đệ tử trong Tiên phái, tùy hứng nữa cũng không thể đem cả Tiên Tông này thế chấp ra ngoài đổi tiền. Quan trọng nhất là. Hôm nay Nam Minh Ly hỏa kiếm xuất hiện quá mức đột ngột, ai cũng không kịp dự trù tiền nhiều hơn nữa.

Trừ Thiên Thượng Cư này an ổn ở kinh đô giữa vô số địa đầu xà.

Cho nên. Ở bên trong chiến dịch, vượt mọi khó khăn gian khổ, nàng rốt cục trở thành người chiến thắng.

“Có còn người ra giá cao hơn hay không? Có còn ra giá cao hơn hay không?” Đấu giá sư thần sắc đờ đẫn, trong miệng phát ra tiếng khàn khàn. Từ sáng sớm vẫn đứng đến ánh trăng trên đầu ngọn cây, còn muốn bị hai người mua không giống bình thường giày vò lấy, hắn vẫn cho rằng mình là người sáng lập ra kỷ lục mới ở Nam Chiêm bộ châu, trở thành đấu giá sư đầu tiên mệt chết ở trên trận đấu giá.

“Có còn ra giá cao hơn hay không?......”

Hắn kêu bảy, tám lần, lúc này mới giật mình một cái, đột nhiên phát hiện —— không ai ra giá rồi!

Mấu chốt nhất chính là, mọi người dưới đài đã mất cảm giác từ lâu, nghe hắn hô vài tiếng cũng không nửa điểm phản ứng.

Đấu giá sư lập tức phấn chấn giống như gà chọi, luôn miệng cất cao giọng cấp tám, nhân tiện đem khách xem dưới đài từ trong trạng thái buồn ngủ đánh thức tới đây: “Không ai ra giá rồi? Như vậy thời gian đếm ngược bắt đầu, năm, bốn, ba —— hai ——”

“Một!”

Cái mộc trùy hắn nhung nhớ ngày đêm rốt cục gõ đến trên bàn.

“Thành giao! Nam Minh Ly hỏa kiếm, giá sau cùng tám ngàn ba trăm vạn lẻ năm ngàn linh thạch, chúc mừng người mua ghế vip số 732!” Đấu giá sư cơ hồ khàn cả giọng! Mẹ nó, hắn rốt cục hoàn thành nhiệm vụ, thần khí chính là thần khí, quá trình đấu giá cũng quét ngang sân khấu lâu vậy, hắn muốn vội vàng về nhà ăn thật nhiều não heo để bồi bổ!

Một trùy hoà âm. Trong rạp, Ninh Tiểu Nhàn nhắm hai mắt, thật dài mà thở ra một hơi, đột nhiên có một sự vui sướиɠ không bến bờ bàng bạc dựng lên, trực tiếp đánh sâu vào nội tâm mà hôm nay đã chịu đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ của nàng.

Cưu Ma thấy nàng nghe tin vui, sắc mặt lại có chút dị thường, không khỏi thất kinh, tiến lên một bước truyền âm nói: “Sao thế?”

Mắt Ninh Tiểu Nhàn không mở ra, nhưng đưa tay nắm chặc cánh tay nàng, truyền âm nói: “Cưu Ma, ta, trong lòng ta, rất vui mừng!” lời nói mang nghẹn ngào, hẳn là chính mình đang xúc động.

Trường Thiên, ta rốt cục cũng tranh giành được Nam Minh Ly hỏa kiếm cho chàng rồi, chàng vui mừng không?

Trong lòng Cưu Ma đột nhiên nổi lên khẽ

hương tiếc. Cho dù là chức trưởng lão, Ninh Tiểu Nhàn vẫn như cũ, chỉ là cô nương chưa quá hai mươi nha, dưới tầng tầng lớp lớp áp lực như vậy, phí sức động thể tính toán như vậy, đến Cự yêu cũng chịu không được, cũng không biết nàng là như thế nào chịu xuống được?

Một cái hoảng hốt, Ninh Tiểu Nhàn đã buông, xoay người đối với Ngô quản sự ôn hòa nói: “Phiền toái đem ngươi đồ vật của ta ở Bạch Ngọc kinh lấy đưa tới, ta đây ký nhận!”

Ngô quản sự biết nàng nóng lòng lấy được Nam Minh Ly hỏa kiếm —— cho dù ai lấy được thần khí nặng như vậy, cũng sẽ vội vàng tính tiền rời đi

—— gật đầu, đi nhanh đi ra ngoài.

Nàng quay đầu nói với gã sai vặt trong rạp: “Cho chúng ta tự mình ở riêng một lát.”

Đợi đến gã sai vặt cũng đi ra ngoài, trong rạp này không có người, Ninh Tiểu Nhàn mới từ từ ngã ngồi, sắc mặt cũng đột nhiên chuyển trắng, hiển nhiên là không hề che dấu mình nữa. Lần này đến Thất tử sơ ý cũng nhìn ra có cái gì không đúng, kinh vội la lên: “Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, có người ám toán ngươi?”

Ninh Tiểu Nhàn nhắm mắt không đáp. Hắn muốn hỏi nữa, lại bị Cưu Ma ngăn cản, liền hướng về phía hắn lắc đầu, ý bảo hắn không nên mở miệng.

Ninh Tiểu Nhàn không để ý tới tiếng động ngoại giới, chỉ chuyên chú mà vận chuyển Chân Nhất bí quyết.

Chuyện của mình thì mình tự biết, cả ngày hôm nay đối với nàng mà nói, quá không tốt. Đầu tiên là kích động thấy thần kiếm được ra mắt, rồi sau đó là phiền não tiền bạc chưa đủ, lại thêm Thích trưởng lão ở Thiên Thượng Cư mọi cách gây khó khăn, cùng với Thiên Thượng Cư, cùng Thích trưởng lão thậm chí là cùng Biện trưởng lão đủ loại xuất chiêu, xen kẽ ở giữa suy nghĩ phải trợn mắt nhìn giá tiền thần kiếm bị từng bước đẩy cao, mà trong túi mình cảm giác ngượng ngùng vô lực cùng với cảm giác vô cùng lo lắng, ngoài ra xuyên suốt từ đầu đến cuối, chưa từng có một khắc nào ngừng nghỉ tính toán và cân nhắc tới lui!

Truy cứu nguyên nhân, do Nam Minh Ly hỏa kiếm đối với nàng mà nói quá mức quan trọn. Người khác tranh giành thần kiếm này, được hay không cũng không sao, nhiều nhất là hâm mộ mấy tiếng, chỉ có nàng, là thua không nổi! Từ đầu đến cuối, nàng đều nơm nớp lo sợ, không biết phải hao tốn bao nhiêu tâm lực, chỉ sợ có một bước đi sai, thì sẽ lướt qua nhau với hi vọng duy nhất thả Trường Thiên ra.

Cuối cùng, thần kiếm rốt cục bị nàng bỏ vào trong túi, cái loại vui sướиɠ cuồn cuộn mà mãnh liệt chợt đánh sâu vào trái tim, làm trong lòng nàng phát sinh quặn đau.

Cảm xúc ngổn ngang như vậy, quá trình quấn quýt

khúc chiết như vậy, tính toán dốc hết tâm huyết, thể nghiệm vui mừng lo giận lớn như vậy, cho dù nàng là người làm bằng sắt, cũng rốt cục cũng không chống chịu được. Nàng vừa buông lỏng, cả người đột nhiên liền cảm giác được tâm lực quá mệt mỏi, mỏi mệt cùng cực, hận không được nằm xuống ngủ ba ngày ba đêm.

Nàng biết, đây là biểu hiện của việc hồn phách quá độ tiêu hao, giờ phút này mới biết bình thường Trường Thiên cứ giắt khóe miệng cường điệu tâm tính chịu đựng quan trọng đến cỡ nào. Nhưng giờ phút này bọn họ còn ở lại nơi thị phi, bên ngoài còn không biết có bao nhiêu người không có ý tốt. Nàng chưa quên đám người nhìn chằm chằm nàng, nhìn chằm chằm người Ẩn Lưu, nàng còn phải vực dậy tinh thần tự cường chống đỡ.

Hai gã thủ hạ đều không dám quấy rầy nàng, trong rạp này nhất thời yên tĩnh cực điểm.

Ninh Tiểu Nhàn mạnh mẽ chấn nhϊếp tâm thần, chậm rãi đem tâm quyết vận chuyển mấy chu thiên.

Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng thấy hơi có chuyển biến tốt đẹp, lúc này mới từ từ mở mắt ra. Chẳng qua nàng vốn bị đả thương thần hồn, nên biết trừ Hồn tu ra, loại thương thế này căn bản cũng chỉ có thể dựa vào nghỉ ngơi, giấc ngủ để đền bù. Dù sao sau khi bắt được thần kiếm, nàng cũng lập tức rời đi Kinh Đô, đến lúc đó có thể nặn ra thời gian an tâm nghỉ ngơi.

Lúc này, cửa gỗ ghế vip tinh mỹ nhẹ nhàng bị gõ vang, Ngô quản sự tới, đi theo phía sau hắn là tráng hán áo đen, đưa tới tất cả vật nàng lấy được ở Bạch Ngọc kinh.