Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 562: Kim Phù Lệnh

Trong môn phái nửa năm trước trưởng lão xuất môn gặp kẻ địch, bất

hạnh bỏ mình, người này đối với chức vị trưởng lão mơ ước đã lâu, lần

này quyết chí đạt được. Nguyên lời hắn nói “Ta nhất định phải tìm được

bảo vật có thể đả động tới trưởng môn. Vì thế dù là cái giá lớn cũng có

thể trả …” mấy chữ cuối cũng nói chậm lại, âm thanh mềm mại, trong mắt

có ánh sáng nhu hòa, mắt phượng ẩn tình, bàn tay cũng lặng lẽ vươn về

phía trước, dường như muốn khẽ vuốt đầu ngón tay phải Ninh Tiểu Nhàn.

Rất nhiều cô nương nhạy cảm ở vị trí này.

Giữa lông mày Ninh Tiểu Nhàn vừa nhíu lại, cương khí hộ thân tự phát ra, tay hắn còn chưa sờ tới nàng đã bị một dòng hàn khí đánh vào kinh

mạch, như bị kim châm, nhịn không được “A” một tiếng.

Người này lại muốn dùng sắc dụ nàng? Sắc mặt nàng trầm xuống “Thất Tử, tiễn khách”. Sau đó nàng đứng lên chuẩn bị lên lầu.

Hừ, với tư sắc này, lại muốn câu dẫn nàng?

Thất Tử đứng trước mặt mỹ nam tử, cười như không cười nói “Xin mời”

Người này biết mình đã chụp nhầm chân ngựa, gấp giọng nói “Ninh

trưởng lão chậm đã, ta, chỗ này ta có một vật cực trân quý, nguyện ý

trao đổi Phản Nhan đan” Sợ Thất Tử đuổi người, hắn trực tiếp lấy vật từ

trong ngực ra đặt lên trên bàn “Đây là Kim Phù lệnh của Thiên Thượng Cư! Tương đương với hơn ba mươi vạn linh thạch, cùng ngài đổi một viên Phản Nhan đan”

Vật này vừa đúng lúc, cùng Thiên Thượng Cư kéo lại quan hệ, đáng giá

xem xét. Ninh Tiểu Nhàn xoay người, cầm lấy lệnh bài trên bàn cẩn thận

đánh giá. Khối lệnh bài này cùng với Tử Kim lệnh bài nàng đang đeo bên

hông hoàn toàn bất đồng, toàn thân dùng vàng ròng làm thành, cầm trong

tay nặng trịch, bán ở tiệm vàng chỉ sợ cũng đáng giá mấy ngàn ượng bạc.

Nhưng với người tu tiên, chắc cũng không có người phí của trời như vậy.

“Ta đang nghe” Nàng nhắc nhở người nọ.

Mỹ nam tử thấy Kim Phù lệnh quả nhiên khiến nàng hứng thú, lập tức

thở phào nhẹ nhõm “Đây là bảo vật của nhà ta, hiện nay Thiên Thượng Cư

đã không phát ra lệnh bài này nữa. Có Kim Phù lệnh, ngài có thể hướng

Thiên Thượng Cư đưa ra một yêu cầu không quá đáng, bao gồm ký sổ một

trăm vạn linh thạch. Hiện tại bên ngoài có người nguyện ý ra ba mươi vạn linh thạch để có được lệnh bài này”

Kim Phù lệnh này thoạt nhìn khéo léo dễ thương, đáng tiếc trình độ

nói dối của người này không cao, cái lệnh bài này thoạt nhìn rất mới.

Phải biết rằng bề mặt vàng để một thời gian dài sẽ bị ô xy hóa, sau đó

mất đi độ sáng bóng, mà đồ này không phải đồ trang sức đeo tay, không có người chăm chỉ chà lau. Chỉ từ điểm này phán đoán, thời gian đúc Kim

Phù lệnh này không quá mười năm, nói cái gì cất giấu trong nhà? Đoán

chừng hắn có cái gì đó ám muội.

Còn nữa, nhìn hành động của hắn, sợ rằng cùng với chưởng môn có quan

hệ không sạch sẽ. Lúc này mới quyết tâm chuẩn bị Phản Nhan đan.

Nàng vừa nghĩ, vừa thưởng thức đồ vật trong tay. Lệnh bài vàng nho

nhỏ đặt giữa ngón tay thon dài của nàng, người đối diện nhìn một lát

nghĩ thầm “Bàn tay thật đẹp”. Sau đó đã nghe nàng nói “Giao dịch này làm được”

Hắn nhất thời mừng rỡ, từ trong nhẫn trữ vật lấy linh thạch ra, nhận

lấy Phản Nhan đan vội vàng thi lễ, vội vã muốn rời đi, phảng phất như sợ nàng đổi ý. Ống tay Ninh Tiểu Nhàn khẽ nhích, một con ong nho nhỏ bay

ra, vô thanh vô tức đi vào trong quần áo hắn, ẩn núp tại đó, chờ đến chỗ không người cắn hắn một cái.

Con ông đen này mang theo chất độc, thoặt nhìn có vẻ dữ tợn. Nó ở

tầng thứ năm của Thần Ma Ngục hấp thu linh hoa dị thảo, ngay cả thể chất cũng phát sinh biến dị, có thể dưới tình huống tu sĩ bình thường không

hề hay biết phá hủy cương khí hộ thân chui vào trong người, độc tính của nó cũng mãnh liệt. Bị vật nhỏ này cắn một ngụm, mặc dù không trí mạng

nhưng cũng đau đớn ba ngày ba đêm, cả người như ngâm nước sôi, cảm giác

kia cũng thật là …, Ninh Tiểu Nhàn không muốn lấy tính mệnh của hắn,

nhưng tội khinh bạc nhất định phải trừng phạt.

Sau đó nàng rốt cục có được chút thanh tĩnh.

Tới ban đêm, rốt cuộc Thanh Loan từ Đốc Vụ cục trở về bẩm báo “Đã tra được, Quyên Nương cùng Minh Thủy Tông có chút quan hệ, nàng là phó tông chủ Văn Nhân Bác, cũng chính là người thua trong tay Thất Tử. Ta đã hẹn Lục sự, cho hắn thời gian một ngày tìm hiểu sự tình cặn kẽ hơn, ngày

mai có thể đưa tới”

Quả nhiên nữ nhân áo đen kia cùng Minh Thủy Tông có quan hệ, nếu

không vì sao vừa nhìn thấy nàng lại sinh ra ác niệm? Rõ ràng cho thấy

trước đó đã nhìn thấy bức họa của Hô Liên Mẫn Mẫn, nhận ra bộ dáng Ninh

Tiểu Nhàn. Nghĩ tới đây, nội tâm vừa động, không biết tình trạng gần đây của huynh muội Hô Liên ra sao, có tránh được sự đuổi bắt của Minh Thủy

Tông hay không?

Ninh Tiểu Nhàn suy nghĩ một chút, tay áo khẽ động, Vô Diện yêu quái

chui ra, cung kính đứng trên mặt bàn, thành thật nghe nữ chủ nhân phân

phó “Hai ngày này ngươi đi theo Quyên Nương, việc nàng rời khỏi Thiên

Thượng Cư cùng các hoạt động khác, nếu có dị thường thì kịp thời hồi

báo”

Lúc này bên ngoài trời đã tối, Vô Diện gật đầu, mượn bóng tối chạy ra ngoài cửa sổ, không làm kinh động đến người khác. Hình thể Vô Diện vô

định, thậm chí còn có thể ẩn thân trong chén trà, bàn về ẩn nấp, ám sát, theo dõi, là một cao thủ chân chính.

Hôm nay khi ở Thiên Thượng Cư, nàng ra mặt đòi nhiều hơn một lệnh bài chính là vì chuẩn bị cho Vô Diện. Kết quả khi mới vào tới đại điện, Vô

Diện trong tay áo nàng rất là kích động, chắc là nhìn trúng rất nhiều

kim khí.

Yêu quái dịch kim rất hiếm, tồn tại tới nay cũng không còn bao nhiêu, biết sự tồn tại của nó cũng rất ít người. Nó muốn tấn cấp thì phải

không ngừng cắn nuốt các loại kim khí, song rừng rậm Ba Xà cây thì nhiều mà mỏ khoáng thạch lại vô cùng ít, Vô Diện cũng không có cơ hội có thức ăn ngon. Kim khí khoáng thạch là nguyên liệu luyện khí cơ bản, theo lý

thuyết không quá đắt, chẳng qua có thể để cho Vô Diện nhìn trúng thì

cũng không phải loại bình thường. Nhưng nàng thủy chung luôn nhớ tới câu nói “Có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề thì đó không phải là vấn

đề”, để thủ hạ có thể tăng thực lực, nàng tất nhiên là vui vẻ, cho nên

Vô Diện nhìn trúng kim khí gì nàng đều âm thầm ghi nhớ.

Nàng đứng lên, đưa tay xoa lưng, quay đầu nói với Cưu Ma “Theo ta ra ngoài đi dạo một chút”

Hai ngày nữa mới tới buổi đấu giá Bạch Ngọc Kinh, theo lý thuyết nàng nên sàng lọc cẩn thận chọn đồ muốn mua. Nhưng trong những thứ hàng đấu

giá không có Nam Minh Ly hỏa kiếm, nàng biết vậy nên không hăng hái lắm, chỉ muốn ra ngoài giải sầu.

Tiểu nhị khách sạn nói cho nàng biết vị trí của một vài tửu lầu sang

trọng. Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu nói “Không đi nơi đó”. Hiện tại những địa

phương kia hẳn tụ tập nhiều người tu tiên rồi, nàng đã xã giao tới tận

xế chiều, chỉ muốn tìm một chỗ tùy ý ăn vài thứ.

Nàng đang muốn nói tiếp, đột nhiên ngừng lại, đi ra khỏi phòng nhìn xuống.

Lúc này rèm cửa chính bị nhấc lên, một bóng người đi vào.

Hắn chưa kịp nhìn xung quanh, trên lầu đã có người theo lối cầu thang chạy xuống, hướng hắn cười nói “Tiếu Tử ca, đã lâu không gặp” nghe thấy tiếng nói thanh thúy, không ít khách nhân trong đại sảnh bị hấp dẫn

ngẩng đầu lên nhìn.

Người đi vào trong mắt vốn không có chút nhiệt độ lập tức hiện lên vẻ nhu hòa.

Người này chính là Tiếu Tử đã lâu không thấy. Lần cuối hai người gặp

mặt chính là ở bên ngoài bí cảnh Thượng Thiên Thê, thời gian trôi qua

thật nhanh, chớp mắt đã hai năm trôi qua.

Ninh Tiểu Nhàn cười hì hì thong thả bước tới trước mặt hắn, đột nhiên đưa tay bắt lấy tay áo hắn nói “Tới tìm ta? Hm, chúng ta đang muốn ra

ngoài ăn cơm, cùng nhau đi nhé? Ta mời khách”

Động tác này là nàng học từ Tiếu Tử, về sau thân pháp nàng tiến nhanh hơn, thường thường có thể bắt được ống tay áo hắn. Tiếu Tử cũng đã quen thuộc với động tác này, hầu kết hắn giật giật, trong mắt có chút ướt,

dung nhan cứng còng cố nặn ra nụ cười “Muốn đi nơi nào ăn cơm? Ta đã tới đây ba lần, có thể biết hết các con đường”

“Á, huynh đừng có cố cười” vẻ mặt này thật khó coi a, đến bây giờ

nàng vẫn không rõ, Thanh Hà coi trọng nam tử trước mặt này ở điểm nào a?

Ba người rời khỏi khách sạn. Đại chưởng quỹ chi nhánh Trung Châu của

Ninh Viễn Đường đã gửi nuôi vài tọa kỵ ở chuồng ngựa khách sạn, cho nên

Ninh Tiểu Nhàn phân phó tiểu nhị dắt tới ba con Bích Thủy kim tỳ thú,

tung mình lên theo Tiếu Tử dẫn đường bay đi.

Đáng nhắc tới chính là, trong kinh đô vài thập niên trước đã hủy bỏ

lệnh cấm đi lại vào ban đêm, bốn cửa thành cũng luôn mở ra, do thủ vệ

ngày đêm không ngừng tuần tra. Cơ hồ mỗi thời khắc đều có số lượng lớn

thương nhân, người tu tiên, bình dân quý tộc từ Nam Thiệm Bộ Châu ra

vào, khiến cho nơi này hết sức náo nhiệt. Mà bên trong thành, ban đêm

người phàm không được phép tiến vào.

Lúc này chính là lúc ánh đèn rực rỡ nhất. Bọn họ tọa kỵ thẳng tắp đi

trên đường cái, phía trước phía sau người không dứt, bên phải bên trái

đều là ánh đèn chói lọi, nhìn không tới điểm cuối, ánh sáng tỏa khắp ấm

áp, cơ hồ cả ánh trăng trên trời cùng trở nên mờ mịt.

Tiếu Tử biết nàng rất coi trọng việc ăn uống, lại muốn có chỗ dễ nói

chuyện, cho nên dẫn đầu mọi người ra ngoài thành. Tửu lâu trong thành đồ ăn được chuẩn bị tinh tế nhưng không có phong vị dân gian đặc trưng của địa phương, muốn có những điều này đương nhiên cần tới nơi bình dân tụ

tập

Cũng may chỗ này cũng không khó tìm, bọn họ rời thành không lâu, Tiếu Tử ghìm chặt dây cương, mang nàng dừng tại chỗ có tên Thực Phường.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi tức cười.

Cái gì Thực Phường, rõ ràng chính là chợ đêm.

Địa điểm thực phường này là một bãi đất trống lớn, phía trên được che phủ bởi vô số lều bạt. Trước cửa mỗi ô đều có treo đèn l*иg, coi như

đánh dấu từng ô cửa hàng nhỏ. Trước mặt nàng đèn l*иg chi chít như sao

trên trời, sợ là phải tới ba bốn trăm gian. Những tiểu điếm nằm san sát

nhau, vén cửa rèm nhìn vào bên trong chỉ thấy mấy cái bàn nhỏ tròn tròn, cạnh bàn bày hai cái ghế, chỉ ngăn cách với tiểu điếm bên cạnh bằng hai tầng vải dầu, nếu thiếu tương cà dầu muối nói không chừng còn chạy tới

cách vách mượn được.

Nhìn điệu bộ Tiếu Tử sợ là tới nơi này không ít lần, giờ phút này

quen cửa quen nẻo đưa nàng ngoặt đông ngoặt tây rất nhanh tìm tới một

tiểu điếm vào chỗ ngồi há miệng kêu tám món ăn.

Trong cửa hàng cơ hồ đã ngồi đầy người, lão bản loay hoay chân không

chạm đất, nghe hắn gọi món ăn cũng không quay đầu lại mà ném tới một đĩa đậu phộng rang, một đĩa củ cải muối. Nếu không phải Tiếu Tử giơ tay ra

đỡ, hai cái đĩa này chỉ sợ đã rơi xuống gầm bàn.