Cho nên người dùng viên thuốc cũng sẽ trúng nguyền rủa của bộ tộc này.
Viên thuốc này luyện chế cực kỳ khó khăn chủ yếu bởi vì phải luyện hai lần.
Đan dược luyện chế hai lần, ý nghĩa như lời, lần đầu tiên trên cơ sở thành đan đem đan dược một lần nữa nhập vào trong lò, cùng với nguyên
liệu khác lần nữa hợp lại, luyện chế ra viên thuốc này.
Chuyện này phải chú trọng tới phản ứng dược liệu với nhau, trong lần thành đan đầu tiên phải suy tính cẩn thận, nắm giữ năng lực khống chế
mạnh cùng thần niệm vô cùng cường đại điều khiển, không phải đạt cảnh
giới tiên nhân thì tỷ lệ thất bại tuyệt đối trăm phần trăm. Cho dù là
cao nhân luyện đan nếu thực lực bản thân chưa đủ cũng không luyện được
viên thuốc này.
Cho nên dù có người đoán được cách điều chế Phản nhan đan cũng rất khó thành công.
Ninh Tiểu Nhàn không làm cửa làm ăn này còn vì một nguyên nhân khác:
mỗi một viên Duyên Thọ Đan còn cần máu huyết của bộ tộc đó, nàng làm
không được chuyện gϊếŧ người lấy lợi. Chỉ cần nàng gia nhập chiến cuộc
mua bán này sẽ khiến giá tiền Duyên Thọ Đan- cấm đan này đẩy được cao
hơn nữa.
Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi mà đến. Duyên Thọ Đan giá tiền càng cao, người tu tiên sẽ không nhịn được mê hoặc ra tay luyện chế nó cũng sẽ
càng nhiều. Tuy nói trời không dung nhưng rất nhiều tu sĩ cuối cùng ngay cả khả năng kiềm chế bản thân mình còn không làm được thì đâu thèm
quan tâm đến trời phạt? Cái này cũng giống với việc người ta mua đồ
trang sức bằng da thú trên địa cầu—— có nhu cầu sẽ có gϊếŧ chóc.
#####
Cuối cùng, bữa tiệc chưa giải tán hết, người chưa đi hết nhưng Ninh
Tiểu Nhàn đã mang theo Ẩn vệ môn hướng lão thái quân chào hỏi, sau đó
lặng lẽ rời đi.
Nàng không thích cảm giác ồn ào này, đi sớm một chút thì tốt hơn.
Lúc này đêm đã khuya, nô bộc tập trung ở yến tiệc hầu hạ chủ nhân.
Đám người Ninh Tiểu Nhàn rời khỏi khung cảnh sáng rỡ, cách ồn ào náo
động ngày càng xa, càng thấy mọi thứ mát mẻ, yên tĩnh. Thất Tử hít sâu
một hơi: “Bên ngoài thật thoải mái. Bên trong lộn xộn toàn người là
người.”
Ninh Tiểu Nhàn liếc xéo hắn một cái, cảm thấy buồn cười. Người này
vốn thích náo nhiệt, thấy náo nhiệt liền hận không thể đi qua, kết quả
sau khi kết làm phu thê cùng Thanh Loan lại trầm ổn hơn rất nhiều. Nàng
đang muốn giễu cợt hắn hai câu, thần sắc đột nhiên ngưng đọng, bước chân ngừng lại.
Lúc này, phía trước có một đội thị vệ từ cửa bên phải vội vòng qua
hành lang, ánh mắt sáng quắc tựa như đang tìm người, nhìn thấy đám Ninh
Tiểu Nhàn thì ngẩn người.
Ánh mắt thủ lĩnh thị vệ nhìn lướt qua lệnh bài ngang hông Ninh Tiểu
Nhàn, biết đây là khách quý nên không dám chậm trễ, ôm quyền thi lễ rồi
vội vàng nói: “Làm kinh sợ mấy vị khách quý, xin lỗi, xin hỏi các vị
trên đường tới đây có gặp một nam tử khả nghi vóc người nhỏ thấp, mặc áo đen không?”
“Chưa từng.” Mấy người hai mặt nhìn nhau, Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu,
hiếu kỳ hỏi, ” Thọ yến lão thái quân lại có người dám lẻn vào trong phủ
ăn trộm sao?” Kính Hải vương phủ lại bị trộm tìm đến? Chọn thời điểm này cũng thật tốt.
Tối nay tân khách lần lượt rời tiệc không ít, đội thị vệ này trên
đường cũng gặp không ít khách quý nên cũng không nghi ngờ gì nàng, lập
tức cung kính trả lời: ” Xin thứ lỗi, bọn ta nhận lệnh tiếp tục lùng
bắt, xin quấy rầy.” Quay về phía đám người Ninh Tiểu Nhàn thi lễ một
cái, vừa tìm tòi cẩn thận vừa từ từ rời xa.
Nàng không tiếp tục đi tiếp, Ẩn vệ môn đứng sau lưng nàng nhìn bọn
thị vệ đi ngày càng xa. Thất Tử nói: “Những thị vệ này đều có tu vi cao, là Kim Đan kỳ trở lên. Hoàng Phủ gia Kính Hải vương phủ tất cả đều là
người thường sao lại có thể khiến đám này tu sĩ này trung thành như
vậy?” Nghi ngờ của hắn cũng chính là điều mọi người không giải thích
được. Cho dù Hoàng Phủ gia dùng phú quý chiêu dụ người tu tiên. Lỡ như
có kẻ bụng dạ khó lường lẫn vào còn không phải là dẫn sói vào nhà sao?
Ninh Tiểu Nhàn khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Quan tâm làm gì! Kính Hải vương phủ trả cho ngươi tiền công hay sao mà ngươi muốn thay người ta suy
nghĩ?”
Thất Tử lập tức cười hắc hắc nói: “Đây không phải là chờ ngài cho chúng ta câu trả lời sao?”
Ninh Tiểu Nhàn không để ý đến hắn, mắt thấy thân ảnh thị vệ biến mất ở phương xa, lúc này mới đề khí quát khẽ: ” Tên chuột nhắt nhát gan còn không ra đây!”
Nơi này có người mai phục, sao bọn họ lại không phát hiện? Chúng Ẩn
vệ biến sắc đem Ninh Tiểu Nhàn vây vào giữa. Nhưng mở thần niệm đi tìm
tòi cũng không thu hoạch được gì.
Bóng đêm mông lung, tiếng côn trùng rù rì, lá cây lòa xòa, dù bọn hắn mở thần niệm ra cả dặm cũng không cảm nhận thấy một chút hơi thở của
ai?
Thanh Loan mang theo nghi ngờ nhìn về phía nữ chủ nhân.
Ninh Tiểu Nhàn nhíu nhíu mày, đột nhiên ngẩng đầu lên phía cửa trụ,
cười lạnh nói: ” Tiểu tặc trốn trên nóc cửa trụ kia, thật cho là ta
không phát hiện ra chỗ của ngươi?”
Vừa dứt lời, trên cửa trụ quả nhiên nhảy xuống một người!
Chúng Ẩn vệ đang muốn nhào tới trước thì thấy người này lại quỳ sát tại chỗ, đầu cúi xuống đất, không nhúc nhích.
Đây là cái tình huống gì? Biết không thể địch được với kẻ địch cho
nên khoanh tay chịu trói? Dù hàng năm ở Ba Xà đều có chuyện kì lạ,
nhưng Ẩn vệ môn cũng bị cử chỉ kỳ dị của người này làm sợ hãi. Bọn họ
cũng còn không có quỳ lạy với nữ chủ nhân đến như vậy đâu.
Ninh Tiểu Nhàn cười như có như không nói: “Ngươi chính là đạo tặc lẻn vào vương phủ? Thực lực thấp kém bực này cũng dám tới cửa trộm đạo,
can đảm thật không nhỏ.”
Người này dù quỳ trên mặt đất, quanh thân hơi thở vẫn như có như
không, mọi người dùng thần niệm cũng không nhận ra. Nếu không phải mọi
người tận mắt nhìn thấy bóng dáng của hắn ở dưới ánh trăng, quả thực
hoài nghi đó là một âm quỷ, quan trọng nhất là, người này vóc người gầy
yếu tưởng như gió thổi qua cũng bay đi mất, đầu không cao, cuộn tại
trên mặt đất chính là một khối nho nhỏ, nào có nửa bộ dáng cao thủ?
Quan sát hắn mấy lần, đột nhiên nói: ” Chỉ là tu vi hóa hình kỳ, tên này thật là một kẻ không sợ chết!”
Mọi người đều xôn xao, yêu quái tai mắt linh hoạt, yêu chúng hàng
năm bị vây trong tranh đấu ở Ẩn Lưu càng có nhân tài kiệt xuất xuất
hiện. Nhưng từ lúc nào một con tiểu yêu quái Hóa Hình kỳ cũng có thể
giấu diếm được nhiều thần niệm dò xét như vậy của Ẩn vệ? Thế đạo cũng
quá điên cuồng rồi.
Một vấn đề nữa là, Cưu Ma có tu vi thâm hậu nhất cũng không phát giác ra vậy tại sao Ninh Tiểu Nhàn lại có thể trực tiếp định vị ra hắn?
Hắc y nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ninh Tiểu Nhàn, giọng khàn khàn
nói: “Dạ chủ, ngài không nhớ rõ ta sao?” Hắn vừa ngẩng đầu, mọi người
mới thấy rõ, tiểu yêu hóa hình người này là một thiếu niên mười bảy, tám tuổi xanh xao vàng vọt, bởi vì trên mặt không có nổi ba lượng thịt,
càng lộ ra ánh mắt rất lớn.
Nàng nhướn mi, vẻ mặt kinh ngạc: “Dạ chủ? Ta?” Nàng lúc nào từng thi ân cho cái tiểu yêu quái này rồi, nàng làm sao không nhớ rõ?
Tiểu yêu quái này đem mặt cúi càng thấp hơn: “Ta, ta là A Hoa.”
A Hoa là ai, ai là A Hoa? Tên yêu quái này sao lại lấy cái tên buồn
cười như vậy a? Nàng nghĩ nửa ngày, cũng không lục ra cái tên này trong trí nhớ. Tiểu yêu quái len lén nhìn nàng một cái, có chút khẩn trương
nói: “Ngài, ngài năm đó ở trạm canh gác tiếp giáp Phụng Châu và Lôi
Châu đã cứu ta, nếu không ta sớm bị đám tu sĩ gϊếŧ chết.”
Một đạo ánh sáng trong đầu chợt hiện lên, nàng rốt cục cũng nhớ ra
hắn là ai: “Ngươi là con mèo nhỏ kia?” Thời điểm nàng là người phàm chạy trốn khỏi Nham thành, liền mang theo huynh đệ Tiểu bức yêu, khi qua
trạm canh gác tiếp giáp Phụng Châu và Lôi Châu thật sự có thuận tay cứu đi một mèo yêu nhỏ. Miêu nhi này huyết thống pha tạp, nàng cứu xong
cũng không để ở trong lòng, quay đầu liền đi, vốn cho là cuộc đời này
hắn chỉ dừng tại tụ khí kỳ nào biết còn có thể hóa hình thành người.
A Hoa lập tức vui mừng nói: “Là ta, là ta!” Mới lộ ra nụ cười lại bị
ánh mắt lạnh lùng Ninh Tiểu Nhàn làm cho thu lại. Nàng thản nhiên nói:
“Chúc mừng ngươi tiến vào hóa hình kỳ. Có tiền đồ a, lại dám vào Kính Hải vương phủ trộm đồ?”
A Hoa há mồm muốn giải thích, Cưu Ma đột nhiên nói: ” Ngoài bốn mươi trượng có người đang tới gần, hẳn là tuần vệ.”
Tiểu Miêu yêu trên mặt đất không dám thở mạnh, chỉ mở to mắt đáng thương nhìn Ninh Tiểu Nhàn.
Nàng liếc hắn một cái, thở dài, đưa tay nói: “Hóa ra nguyên hình chui vào trong tay áo ta.”
A Hoa mừng rỡ liền trở lại nguyên hình chính là một con mèo có vằn
giống da hổ, nó lấy hai chân trước vái chào, rồi mới mới nhanh như chớp
chui vào ống tay áo Ninh Tiểu Nhàn. Nàng hôm nay mặc một cái váy khá
rộng rãi, A Hoa ở hình dạng mèo rất nhỏ, nàng bắt được bộ lông mèo mềm
như nhung, người ngoài căn bản nhìn không ra trong tay áo nàng có dấu
vật sống.
Nàng mới đưa a Hoa giấu kỹ, phía sau quả nhiên đã tới một … đội thị
vệ khác, vẫn như cũ hỏi hai câu, rồi khách khí mời mấy vị này khách quý
sớm đi về phòng nghỉ ngơi.
Mọi người nghĩ thầm.Xem ra, chuyện A Hoa phạm phải cũng không nhỏ đây.
Đoàn người đi dưới ánh trăng, không nhanh không chậm trở về Dật Thanh Viên. Ninh Tiểu Nhàn kiểm tra xung quanh, mở ra kết giới, suy nghĩ một
chút, lại để cho mấy ẩn vệ ở ngoài coi chừng, lúc này mới đem tên đào
phạm trong tay áo lấy ra để trên mặt đất. Trong vương phủ này quái sự
không ít, Tiểu tử như Hoàng Phủ Minh cũng có thể tùy ý ra vào kết giới
của đại yêu, như vậy khó đảm bảo những người khác sẽ không vào được,
cứ cẩn thận một chút cho chắc chắn. Dù là là Ninh viễn đường hay là Ẩn
Lưu, đều cần hợp tác cùng Kính Hải vương, bây giờ nàng cũng không muốn
vạch mặt cùng Vương Phủ.
“Trên người của ngươi có đồ ta cần.” Ninh Tiểu Nhàn chỉ vào ngực mèo yêu “Đại khái ở chỗ này. Lấy ra cho ta.”
A Hoa sửng sốt, từ trước ngực lấy ra một cái dây đỏ, dây thừng buộc một đuôi tên nho nhỏ treo lủng lẳng: “Ngài nói cái này?”
Mũi tên này trông rất kỳ quái, giống như một cái đuôi tên bị bẻ gãy, chiều dài vẫn chưa tới một tấc, chất liệu toàn thân cây tên như làm từ
hòn đá màu đen, thủ pháp mài hết sức tục tằng, chạm vào còn có cảm giác
thô ráp. Duy nhất để cho mọi người cảm thấy vật này không phải là món
đồ chơi chính là ở lông đuôi. Vô luận là mũi tên bình thường nào đều
phải có lông đuôi, nhưng trên lông vũ của mũi tên này thế nhưng không có hình dáng cố định, rõ ràng thoạt nhìn là lông vũ màu đen thật nhỏ
chỉnh tề nhưng bộ dạng khả nghi, thường ẩn vào hư vô.