Thật kỳ quái, đều là ánh mắt đỏ như máu, tại sao nhìn Mịch La lại không tà ác như Khánh Kị chứ?
Trường Thiên lại càng hận không thể khoét mắt hắn ra.
“Xuống ăn cơm đi.” Khánh Kị xoay người ngồi tại chỗ trầm giọng quát lên. Hiện tại hắn là chủ nhân của hai người, có thể danh chính ngôn thuận ra lệnh cho các nàng làm bất cứ chuyện gì.
Ninh Tiểu Nhàn vịn Hô Liên Mẫn Mẫn nhẹ nhàng bò xuống xe, chuyển sang ngồi bên cạnh doanh trại, lập tức có đầu bếp bưng thức ăn lên. Một cánh tay của Hô Liên Mẫn Mẫn không thể nhúc nhích, Ninh Tiểu Nhàn múc thức ăn, từ từ đút cho nàng ta ăn, đồng thời truyền âm nói với nàng ta: “Đừng lo lắng, có ta ở đây có thể bảo vệ ngươi bình an.” Bây giờ là nàng liên lụy cô nương này.
Hô Liên Mẫn Mẫn không dám lên tiếng, chỉ há mồm từng miếng từng miếng ăn hết cơm canh đút tới, trong mắt hiện lên vẻ cảm kích.
Cho nàng ta ăn xong, Ninh Tiểu Nhàn mới bắt đầu cầm phần của mình ăn. Bây giờ miệng lưỡi nàng cực kì nhạy bén nên đã nếm ra trong thức ăn có hạ độc.
Trong vòng năm ngày liên tiếp bị hạ thuốc hai lần, gần đây gặp phải vận khí gì vậy? Nàng dở khóc dở cười. Dĩ nhiên, hiện tại nếm được mùi thuốc đó có thể đã được tăng mạnh lên rất nhiều. Nếu vị giác của nàng vẫn nhạy bén thì đây hẳn là “Hành công tán”.
Tên thuốc nghe rất võ hiệp nhưng tác dụng thực tế lại là áp chế đạo hạnh và tu vi người tu tiên dưới Phản Hư kỳ, khiến linh lực, yêu lực định trệ vận chuyển mất linh. Bởi vì tài liệu khó có được, giá tiền xa xỉ. Thân là đại công tử phủ Phụng Thiên, Khánh Kị cũng không phải đứa ngốc, trông coi nàng nghiêm ngặt chặt chẽ. Nếu nàng là tu sĩ bình thường, ăn mấy miếng thức ăn này vào, tu vi bị áp chế như nữ tử bình thường. Chẳng phải chính là thịt cá mặc hắn xử lí rồi sao? Tới lúc đó, dù nàng không phải là Ninh Tiểu Nhàn thì có quan hệ gì?
Hắn nhìn Ninh Tiểu Nhàn mặt không đổi sắc ăn mấy miếng thức ăn như hắn dự tính, khóe miệng khẽ giương lên, hiển nhiên có chút đắc ý thỏa mãn. Đáng tiếc dù hắn tính toán tốt nhưng lại không biết trên người nữ tử này có một điểm khác hẳn với những người khác. Bởi trên người nàng lưu chuyển không phải yêu lực cũng không phải linh lực, mà là thần lực có nguồn gốc từ Trường Thiên, bản thân nàng không thể bị Hành Công Tán áp chế. Huống chi nàng vốn là dược sư luyện đan có thành tựu khá cao. Dù thật sự trúng độc, chính nàng cộng thêm hai cao nhân luyện dược giỏi trong Thần Ma Ngục, lại thêm cao thủ dùng độc Cưu Ma, chẳng lẽ còn không giải được?
Chung Ly Hạo cố ý muốn lấy lòng Khánh Kị, trong bữa tiệc có hỏi chiến sự phía Bắc. Dù sao dưới trướng của hai vị công tử phủ Phụng Thiên có tinh binh là quân chủ lực trên chiến trường. Khánh Kị không hạ thấp giọng nói, Ninh Tiểu Nhàn nghe mới biết được phía Bắc nổi lên chiến loạn, lần này bị quân đội cực kì hung mãnh của Chư Châu ở Nam Trung bộ gọi chung là Bắc Di, nhắm về phía Nam đẩy vào hơn ba trăm dặm, khó khăn lắm mới ngăn lại được.
Mấy thứ này tuyệt đối không đơn giản như hắn nói, phải biết rằng chiến loạn nam bắc đã có lịch sử hàng trăm hàng ngàn năm, công trình chống lại Bắc Di ở tiền tuyến được xây dựng kiên cố như thùng sắt. Hơn nữa hai phe binh tướng hết sức hiểu rõ chiến lực của địch nhân, dưới tình huống đó còn bị đẩy vào mấy trăm dặm, chỉ có thể nói rõ tiền tuyến phía Bắc đã gặp phải thất bại lớn, lúc này mới khiến đối phương thế như chẻ tre.
Cuối cùng thì nàng vẫn không rõ, tại sao tiên tông phía Bắc cứ phải khai chiến với phía Nam, có cừu hận lớn gì mà lại muốn so đo rõ ràng mới được chứ? Trường Thiên giải thích, vùng đại lục phía bắc băng tuyết giá lạnh, quanh năm suốt tháng gió lớn gào thét. Nhân loại bình thường cũng khó hô hấp, sinh tồn. Nếu chỉ như vậy cũng thôi, dù sao phía Bắc nhiều quáng mạch, tông phái trông coi bảo núi vẫn có thể sống. Đáng tiếc khí hậu ở từng khu vực Tây Bắc, Đông Bắc và phía Bắc khác nhau, bình thường không đầy đủ sung túc bằng phía Nam.
Vô luận đối với người hay với yêu quái, trong không khí chỗ nào cũng có
linh khí, có thể tùy thời tùy chỗ bổ sung tăng tu vi, dần dần tăng lên năng lực cơ thể người tu tiên. Nhưng ở phía Bắc, địa khí ở các khu vực quá yếu ớt, chỉ có vài ngọn núi lửa lớn chính giữa khá nồng đậm thì đã bị yêu tông dưới trướng Bạch Hổ Thần Quân chiếm cứ. Nếu những tông phái khác muốn phân chia lợi ích một chút, phải trả giá khá cao.
Ngoài ra, khí hậu phía Bắc khắc nghiệt, người phàm cơ hồ tuyệt tích. Điều này cũng có nghĩa tiên tông phía Bắc không thể giống như thành thị phía Nam, xây dựng thành thị chứa lượng lớn người thường để cung cấp, cung phụng mình. Người phàm thể lực quá nhỏ yếu nhưng năng lực sinh sản lại khiến yêu quái khó có thể đuổi theo, là giống loài có số lượng nhiều nhất trên thế giới này. Bọn họ sản xuất ra tài phú, lại thông qua phương thức cung phụng tông phái chuyển đổi để quản thúc, tương đương với chức năng tạo máu cuồn cuộn không dứt.
Cuộc sống phía Nam xa hoa da^ʍ dật, linh khí phía Nam nồng đậm có lợi cho tu hành. Phía Nam có lượng lớn người phàm có thể cung cấp nô dịch. Mà có người nào nguyện ý sống ở nơi lạnh lẽo khủng khϊếp, suốt ngày mặt hướng đồng cỏ rậm rạp, quay lưng là bông tuyết chứ? Có người từ phía Bắc trở về phía Nam, sau khi về tông phái nói với thân nhân bạn bè hơn phân nửa là tiên tông phía nam yếu ớt như thế nào, thành thị phía nam giàu có và đông đúc như thế nào, sông núi phía nam xinh đẹp tuyệt trần ra sao mà không đề phòng... Một hai người nói như vậy cũng thôi, nhưng nếu cả đám đều nói, sao có thể không quấy nhiễu lay động đám tu sĩ yêu quái phía bắc, tích cực chuẩn bị chiến tranh xuôi nam?
Công tử Khánh Kị nói trước lúc gặp gỡ Thái Diễm đoàn, hắn đang mang theo thủ hạ truy sát mấy tu sĩ từ Tây Bắc lẻn vào phía bắc. Chung Ly Hạo cẩn thận hỏi: “Không biết tình trạng gần đây của lão phủ chủ thế nào?”
“Gần đây thân thể lão đầu tử không tốt nhưng tinh thần sức khoẻ vẫn dồi dào, rất tỉnh táo.” Nếu không hắn cần gì phải tự mình đến Tây Bắc giám sát và đốc thúc cuộc chiến? Lão Phủ chủ phủ Phụng Thiên – Tần Lâm Thiên thân thể đã suy yếu tận số nhưng thời điểm người khác cho rằng ông ta sắp cưỡi hạc về tây thiên, ông ta lại cứ không chết. Vậy nên cuộc tranh đoạt chiếc ghế phủ chủ phủ Phụng Thiên kế tiếp cũng vì vậy trở nên càng kịch liệt. Kẻ nào được lão phủ chủ ưu ái, thì chiếm được quyền hành kế tục.
Lấy quan hệ của Khánh Kị và Mịch La, người nào lên kế vị cũng sẽ không tha cho đối phương tiếp tục càn rỡ, cho nên đó là một trận tử chiến. Khánh Kị rất vui vẻ nắm được tất cả các nhược điểm của Mịch La để đả kích hắn ta, tỷ như lần thất bại thua trận ở bắc tuyến, lại như đưa nữ nhân hắn yêu mến bắt về chơi đùa thật tốt một phen, đến lúc đó hắn muốn nhìn khuôn mặt tươi cười giả dối kia còn có thể tiếp tục duy trì nữa không? Nghĩ tới đây, hắn lại nhìn về phía hai tỷ muội như có điều suy nghĩ.
Sau khi tất cả hầu gái ăn xong cơm đều bị đuổi lên xe, Thái Diễm đoàn không kể mưa nắng bắt đầu lên đường. Ngày kia trước khi trời sáng bọn họ phải chạy tới Ôn Đạo Lĩnh để tập hợp với đội ngũ Hiệt Diễm Sử khác. Việc này không chỉ do cấp trên ra lệnh mà cũng vì suy nghĩ cho an toàn của bản thân. Cho nên bắt đầu từ giờ, mỗi ngày chỉ có một lần hạ trại nghỉ ngơi, điểm tâm cũng đều ăn trên xe.
Một đường ở trên xe im lặng không nói. Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn càng sốt ruột. Chẳng lẽ Khánh Kị thật sự muốn đi cùng đoàn xe tới Ôn Đạo Lĩnh? Nơi đó có các đội ngũ Hiệt Diễm Sử khác, sau khi tập hợp nàng muốn ra tay lại càng khó khăn. Nhưng một đội hộ vệ Ẩn Lưu của mình đi theo cũng chỉ có bảy người, mà kẻ địch lại có hơn bảy mươi, đối phương chỉ cần xếp hàng để cho bọn họ đánh gϊếŧ vẫn phải tốn chút thời gian ah, huống chi trước mặt nàng còn có một Hô Liên Mẫn Mẫn tay trói gà không chặt.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một biện pháp, chính là đánh bất ngờ chế trụ Khánh Kị khiến thủ hạ hắn sợ ném chuột vở đồ không dám ra tay và lệnh cho đám Ẩn Lưu hành động với Thái Diễm đoàn.
Nàng cúi đầu cụp mắt: “Khánh Kị có hứng thú kì quái rất lớn với ta và Hô Liên Mẫn Mẫn. Tối hôm qua lúc dùng cơm, hắn nhiều lần quan sát chúng ta. Trời tối sắp hạ trại, lần này, ta muốn tới gần hắn, nghĩ biện pháp một lần ra tay bắt hắn lại.”
Trường Thiên rất bất mãn: “Không phải nàng muốn dùng mình làm mồi nhử chứ?”
“Chàng có phương pháp xử lí tốt hơn sao?”
Hắn lập tức cứng họng, chỉ cảm thấy ngực bị đè nén khó thở.
Đêm xuống, quả nhiên Thái Diễm đoàn lệnh cho đoàn xe dừng lại, phân phó đầu bếp hạ trại nấu cơm. Cả ngày gió êm sóng lặng, mắt thấy trời sáng là có thể hội hợp với các đội, Chung Ly Hạo thở phào nhẹ nhõm, càng nịnh nọt công tử Khánh Kị, khen tướng sĩ dưới trướng hắn thần thông vô song, chấn nhϊếp bọn đạo chích.
Tất cả mỹ nhân trên đoàn xe cũng đi xuống. Ở cố hương, Minh Thủy tông và Thái Diễm đoàn được hình dung mặt xanh nanh vàng, giống như ác quỷ đáng sợ. Song hai ngày đi xe lại không gặp hay phát sinh chuyện gì kinh khủng. Con gái nhà nghèo chẳng bao giờ được ngồi xe ngựa vững vàng nhanh nhẹn như vậy, cũng chưa từng nếm qua thịt, giờ phút này cũng buông lỏng cảnh giác, bắt đầu tốp năm tốp ba tụ tập nói chuyện phiếm.
Hô Liên Mẫn Mẫn và Ninh Tiểu Nhàn vô tình bị những cô gái khác cô lập. Hô Liên Mẫn Mẫn cảm thấy khó hiểu, mà Ninh Tiểu Nhàn lại hiểu. Đó là bởi vì hai người đã bị chỉ cho công tử Khánh Kị. Từ bên ngoài nhìn vào, sẽ thấy đi theo công tử tuấn tú kia thì không cần đến nô doanh chịu khổ, may mắn hơn gấp trăm lần so với những cô gái khác. Sao họ có thể không đố kỵ? Con người là sinh vật ghen tị nhất, mắt thấy nàng hai đã vào cửa nhà giàu, mấy nữ hài chưa biết tiền đồ liền không lôi kéo làm quen với các nàng.
Bữa ăn có chút ngột ngạt nặng nề. Ninh Tiểu Nhàn dựa vào Hô Liên Mẫn Mẫn nhỏ giọng nói chuyện phiếm với nàng ta, trong đầu lại nghĩ làm sao có thể tiếp cận Khánh Kị, ra tay bất ngờ bắt hắn lại. Bên cạnh vừa lúc có một cô bé đi qua. Nơi này là nơi hoang dã, mặt đất không bằng phẳng, sắc trời vừa tối, nàng ta vô ý giẫm phải hòn đá nhỏ trên mặt đất, trẹo chân cả người ngã lên lưng Ninh Tiểu Nhàn!
Lần này hết sức bất ngờ, nàng chỉ té ngã, lại không có chút sát khí, Ninh Tiểu Nhàn chỉ nghe thấy tiếng gió nhẹ sau lưng, đã có một thân thể mềm mại yếu ớt nện vào nàng. Ở bộ lạc Hô Liên, trước khi nàng lên xe đã lộ chút công phu nên lúc này cũng không che dấu, khẽ nghiêng người ôm lấy nàng ta, nhẹ giọng nói: “Không có sao chứ?”
Cô bé kia trừng lớn mắt, cho rằng mình sẽ ngã rất thảm, nào biết được Ninh Tiểu Nhàn đỡ đúng lúc. Nàng ngẩn ngơ, vội vàng luống cuống tay chân bò dậy, lúc này mới nhỏ nhẹ nói: “Ta tên là Bố Mã. Cám ơn ngươi!” Hơi nhìn Ninh Tiểu Nhàn và Hô Liên Mẫn Mẫn rồi lặng lẽ nói: “Mẫn Mẫn, khi nào thì người có thêm một muội muội?”
Cô bé vừa nói thế, trong lòng Ninh Tiểu Nhàn lập tức kinh hoảng, vội vàng nhìn thoáng qua chỗ Khánh Kị. May mà hắn ngồi cạnh lửa trại, cách chỗ này rất xa, chắc sẽ không nghe được ba người nói chuyện. Hô Liên Mẫn Mẫn nói: “Là em gái ruột của ta, từ khi còn bé thể chất yếu đuối nhiều bệnh nên được đưa tới nơi khác an dưỡng. Kết quả gia đình đó xảy ra chút chuyện, người trong nhà đó đã đưa muội ấy trở lại.” Đây là do trước đó sắp xếp tốt, nếu không hầu gái đều là người ở bộ lạc Hô Liên, sao lại không biết Hô Liên Mẫn Mẫn chỉ có một ca ca?
Ánh mắt Bố Mã rất lớn, khóe miệng còn có một nốt ruồi. Nàng ta cười cười, thở dài nói: “Thật hâm mộ tỷ muội các ngươi dọc đường có thể chiếu cố lẫn nhau. Hiện tại lại được vị công tử xinh đẹp kia nhìn trúng, không cần đi nô doanh chịu khổ, aizz.”