Trước mắt hai quân ngưng chiến, Trác Nhĩ Tú ra lệnh đệ tử Quảng Thành Cung lẻn vào núi Ba Xà, bắt mười mấy yêu quái, sau đó cắt đầu trả lại Ẩn Lưu.
Kɧıêυ ҡɧí©ɧ trần trụi như vậy lập tức khơi dậy lửa giận từ trên xuống dưới trong Ẩn Lưu.
Nhưng chỗ ở của Quảng Thành Cung cách núi Ba Xà hơn hai nghìn dặm, hơn nữa lại là vùng bằng phẳng trên Hồng Vân đài, ban đêm còn có thể thưởng thức cảnh trời sao mỹ lệ. Địa điểm như vậy, một là không sợ thần binh Ẩn Lưu đánh bất ngờ, hai là không có cây cỏ, ngay cả một lùm cây cũng không có, như vậy thì yêu quái cần thực vật hỗ trợ sẽ thúc thủ vố sách.
Tiến công do Cưu Ma chủ đạo trước đó tựa như sóng biển vỗ trên đá ngầm, tản ra nát bấy. Yêu binh Ẩn Lưu mặc dù dũng mãnh, nhưng tông phái này cũng mấy ngàn năm không có chiến sự rồi, tổng yếu đã trở nên chây lười rồi.
Thời điểm tin tức truyền tới, Ninh Tiểu Nhàn đang ở trong Tiên Thực viên trồng xuống gốc cây non Linh Trà đầu tiên. Vật này vẫn luôn được nàng coi là cây rụng tiền, nhưng cũng chiếm khá nhiều linh lực của Tức Nhưỡng, không khỏi đáng tiếc vô cùng. Hiện tại nàng dựa vào Ẩn Lưu, lại có hiệp nghị hợp tác với Mịch La, không lí do gì không đem Linh Trà ra ngoài khai phá. Chúng đan sư ở một bên quan sát, tặc lưỡi nói “Thì ra trong tay viên trưởng còn giấu đồ tốt như vậy.
Hạc trưởng lão sống lâu năm thành tinh dĩ nhiên hiểu ý vị của việc Linh Trà xuất hiện trong núi Ba Xà hơn. Núi non Bà Xà mặc dù thiên tài địa bảo không thiếu, nhưng những đồ này đều cần nhiều năm sinh trưởng, cho dù có Ba Xà sinh trưởng lực thì đến lúc nuôi lớn để thu hoạch cũng cần thời gian rất dài. Mà Linh Trà là cây công nghiệp, thời gian sinh trưởng ngắn, hiệu dụng cao, độ phổ biến lớn, cơ hồ tất cả những người tu tiên đều có nhu cầu, đồ chơi này có được thị trường rộng lớn như vậy, quả thực là kinh người.
Mấy năm trước, hắn cũng ngầm nghe được Nam Chiêm bộ châu có linh trà xuất hiện, nhưng việc xa xa không liên quan tới mình nên không quá để ý, Ẩn Lưu cũng chưa từng thâm nhập tìm hiểu. Bây giờ nhìn lại, người thắng cuối cùng hẳn là tiểu đằng yêu đơn độc này.
Tiên Thực viên chỉ trông coi thực vật quý giá, cho nên Hạc trưởng lão để người tới chọn núi cao khác ở bên ngoài, mở ra diện tích mới trồng Linh Trà. Có Lâm vệ ra tay, quá trình khai hoang thực mau kinh người, chỉ cần lệnh một tiếng, cây cối, cây bụi rối rít nhường đường, chỉ khoảng nửa canh giờ, mấy trăm khoảnh đất đã trống không.
Mọi người đang đứng xem náo nhiệt, chiến báo tiền tuyến đã gửi tới. Tin tức Yêu quân thất bại liên tiếp truyền tới, trong lòng mọi người liển nhấc lên tảng đá lớn.
Trong Thần Ma Ngục, Trường Thiên nói “Nàng có hiểu vì sao Quảng Thành Cung lại tăng cường binh lực tới đây không?”
“Hiểu. Đại khái là muốn lợi dụng lý do Lý Kiến Minh mất tích, hỏi tội Ẩn Lưu, thuận tiện vén lên chiến hỏa” Nàng âm thầm thở dài “Còn không phải là vì lấy đi hồn phách chết trận sao? Cũng vì ích lợi cho bản thân mình. Xem ra, Âm Cửu U đích thực đã lẩn được vào cao tầng của Quảng Thành Cung. Nếu Nam Cung chưởng môn vẫn còn sống thì sao lại làm ra quyết định
như vậy chứ?”
“Không sai” Trường Thiên nói “Ẩn Lưu cũng an nhàn quá lâu rồi, mấy vạn năm qua chưa từng trải qua chiến trận chính thức. Vừa lúc mượn tay Âm Cửu U, đưa bọn họ ra rèn luyện một phen. Lần này Ẩn Lưu cùng liên minh Tây Bắc chiến đấu trên Hồng Vân đài, quả thực làm cho người ta cười rụng răng. Nơi đó thì chiến lược yếu địa gì, có cái gì cần thiết phải đánh? Thủ hạ của Cưu Ma đúng là mấy tên ngu xuẩn. Lại chỉ vì xả giận mà đem tính mạng của lượng lớn yêu binh đi lãng phí, nếu là ở thượng cổ, tên này đã bị bắt xuống chém đầu”
Nàng không nhịn được nói “Bị đánh bại nhiều lần như vậy, Ẩn Lưu tổn thất hơn hai ngàn yêu binh, chàng không đau lòng sao?”
“Lúc trước bất quá chỉ là quy mô nhỏ, trong mắt Ẩn Lưu cũng không là gì. Chiến dịch kế tiếp, mới là thời điểm phát huy thực lực” Hắn thản nhiên nói “Cầm binh không thể nhân từ. Chỉ cần có thể một lần nữa mài rửa được thần binh như ba vạn năm trước, chỉ sợ mất thêm mười vạn người nữa, ta cũng cảm thấy hài lòng”
Giống như xác minh lời hắn nói. Trong hai tháng kế tiếp, Ẩn Lưu vẫn trong tình trạng bại nhiều thắng ít. Mảnh chiến trường Hồng Vân đài biến thành cối xay thịt, binh lực hai phe không ngừng thiêu đốt tính mạng tại đây. Trận đánh thảm nhất yêu binh Ẩn Lưu cũng chết hơn sáu nghìn mạng. Nhưng mà, thể lực chiến đấu của từng yêu binh Ẩn Lưu quá mạnh, liên minh Tây Bắc không chịu nổi, chết hơn vạn người. Nghiêm khắc mà nói, hai bên cũng chưa từng có ý định dừng lại, chẳng qua đối với Ẩn Lưu mà nói, bị liên minh Tây Bắc lấy đi tính mạng nhiều thuộc hạ như vậy thật là chuyện vô cùng nhục nhã.
Trải qua mấy trận chiến, nhược điểm của Ẩn Lưu đã bại lộ trong mắt những người có lòng xem xét rồi, đó chính là lực chiến đấu của yêu quái tuy kinh người, nhưng pháp khí trên người thật sự quá kém. Thời gian Ẩn Lưu phong bế trong sơn mạch Ba Xà quá dài, mà mọi người đều biết, kim khí thường phát triển ở nơi không có cây cỏ, nơi tràn đầy cây cỏ sẽ không có mỏ kim loại, cho nên vùng núi non này về cơ bản không có khoáng thạch. Thời gian rất dài Ẩn Lưu đã không có chiến sự, cho nên đám yêu binh ngay cả bộ giáp hộ thân đầy đủ cũng không có.
Xem xét lại trận đội của liên minh Tây Bắc, một người chiến đấu, trên người đều là ngũ quang thập sắc lấp lánh không ngừng, là hộ thân pháp khí đầy uy lực. Nhất là người của Quảng Thành Cung và Tiên Dao tông, nào là hộ giáp, lá chắn, vũ khí hoàn mỹ … Cơ hồ là trang bị tới cả mắt, đủ để yêu chúng Ẩn Lưu nhìn chảy nước miếng không ngừng.
Đáng nhắc tới chính là, bởi vì cơ thể loài người tương đối yếu ớt, trong khi Yêu tông cùng Tiên phái thường phát sinh tranh đấu, cho nên tiên phái sẽ trang bị hộ thân cho tu sĩ rất đầy đủ. Chỉ là trang bị một bộ hoàn thiện cũng khó mà cho đủ tất cả.
Cho tới lúc này Ninh Tiểu Nhàn vẫn ở lại trong núi mà không theo ước định 10 ngày với Lang Gia là sẽ cùng Thất Tử và Đồ Tẫn rời khỏi, cũng bị mộ binh lên tiền tuyến. Mà nàng lại là đan sư, không thoát khỏi chuyện ra chiến trường. Huống chi nàng lại là viên trưởng của Tiên Thực viên, trong tay có quyền lực nhất định, ngay cả Lang Gia cũng không thể tùy ý ra lệnh cho nàng giống như trước.
Trường Thiên nói không sai, quả nhiên nam nhân trên chiến trường sẽ trưởng thành nhanh nhất. Trải qua thanh tẩy của chiến hỏa, ngay cả Thất Tử nho nhỏ cuồn cuộn yêu tính, cũng thoát thai hoán cốt, trầm ổn hơn rất nhiều. Nếu trong dĩ vãng tính cách của hắn có hơi quái gở thì nay ánh mắt đã chớp động tia sáng, phảng phất như có kiếm khí tung hoành. Các cô nương đối với ánh mắt như vậy, … rất không có sức chống cự, cho nên mỗi lần trở lại từ chiến trường, Thanh Loan cùng hắn đều tăng thêm độ nóng.
Nhưng Đồ Tẫn lại không có nhiều biến hóa. Hắn hấp thu mấy nghìn năm ký ức của Âm Cửu U, trận chiến như vậy không biết có bao nhiêu, ánh mắt càng phát ra sự u lãnh, dùng lời Trường Thiên mà nói, Đồ Tẫn cùng Âm Cửu U đã ngày càng trở nên tương tự rồi. Từ sau khi hắn cắn nuốt hồn phách của Đoan Mộc Ngạn, tu vi đã tiến vào đại thừa trung kỳ, cách hậu kỳ một khoảng ngắn.
Đến lúc này, Ẩn Lưu đã tổn thất hơn một vạn năm nghìn yêu quái bị chết hoặc bị thương, cũng lãnh lấy thảm trọng bắt đầu lui dần chứ không ở trên Hồng Vân đài nêu cao chiến trận. Lang Gia lệnh cho mọi người rút về trong rừng rậm Ba Xà, một lần nữa nghỉ ngơi hồi phục vết thương. Liên minh Tây Bắc muốn đuổi theo lại bị Lâm vệ không chế rừng rậm hung hăng dạy dỗ, chỉ thâm nhập mấy trăm dặm liền bỏ cuộc.
Đến đây chiến cuộc tiến vào tình cảnh vi diệu, có núi non Ba Xà làm lá chắn, liên minh Tây Bắc không cách nào tiến đánh. Trác Nhĩ Tú ghi nhớ bài học lúc đầu, tuyệt không cùng Ẩn Lưu so chiêu cạnh rừng rậm, chẳng qua cách năm ba ngày lại sai người dùng thần thông mắng vào trong rừng rậm, sau đó quay người bỏ chạy. Người trong Ẩn Lưu cũng cảm thấy khó chịu, bởi vì … tên gia hỏa này một mực đứng phía ngoài rừng rậm. Luôn cao ngạo như Ẩn Lưu, nào đã từng chịu biệt khuất như vậy? Liên minh Tây Bắc một ngày không bị huyết tẩy, sỉ nhục này còn tích lũy về sau.
Mệt mỏi như vậy tích tụ lại, nội bộ bộc phát oán hận, chất vấn đối với Cưu ma ngày một nhiều. Trong chuyện này, mặc dù không loại bỏ có bàn tay người khác điều khiển phía sau, nhưng quyết sách của nàng nhiều lần thất bại đã lộ ra trước mắt mọi người. Bết bát hơn chính là mấy lần chiến dịch đều là tướng lĩnh của Cưu Ma lãnh binh, mà người của Lang Gia chỉ trầm mặc trợ trận mà thôi, cho nên trách nhiệm chủ yếu vẫn do nàng gánh chịu.
Tướng lĩnh xuất chiến nói năng lỗ mãng với môn chủ có thể chém đầu tại chỗ. Cưu ma ra lệnh cho thủ hạ toàn lực trấn áp, bắt bảy tám mươi người oán trách nhiều nhất ra chém, nhưng không đạt được hiệu ứng gϊếŧ gà dọa khỉ, tâm tình phản kháng của yêu binh ngược lại càng lợi hại hơn. Tới cuối cùng, có người ngầm trào phúng nàng, ước gì nàng nhanh chóng bị đảo chính một chút.
“Nữ nhân này mặc dù tu vi không thấp, nhưng không có năng lực sử dụng người, mấy thủ hạ của nàng không đem hết toàn lực ra chiến đấu”. Đây là phê bình của Trường Thiên với Cưu Ma “Nếu như ta đoán không sai, hiện tại có lẽ Lang Gia đã cùng mấy người này đạt thành hiệp nghị, nên mấy kẻ này mới có thể ở thời điểm Ẩn Lưu cần chiến đấu với bên ngoài, kéo chân nàng ta”
Điểm này cũng là đặc thù của Ẩn Lưu. Trừ việc tuân theo phân phó của Trường Thiên thực thi chế độ hai thủ lĩnh, vị trí lãnh đạo là do khiêu chiến mà có được, không phải do thủ lĩnh tiền nhiệm lựa chọn. Vì vậy mỗi một thủ lĩnh đều dựa vào võ lực mà đạt được vị trí. Tuy nhiên Cưu Ma ngồi được vào vị trí này không phải dựa vào tu vi của nàng mà là do thể chất kịch độc bên trong.
Cho nên, hiện tại ánh mắt của nhiều yêu chúng đối với Cưu ma càng thêm bất thiện, ước gì có người nhảy ra, đem nàng đánh hạ.
Một ngày kia, đêm đã khuya, Hạc trưởng lão đã hoàn thành công việc, từ từ trở về chỗ ở. Do đang trong tình trạng chiến đấu, việc hậu cần của núi non Ba Xà chồng chất như núi, tân viên trưởng lại mới nhận chức không lâu, rất nhiều chuyện đều thỉnh giáo lão nhân đắc lực này. Ninh Tiểu Nhàn đã rất nỗ lực, nhưng công việc ở Tiên Thực viên vẫn còn non nớt, còn lâu mới có thể so sánh với kinh nghiệm phong phú mấy trăm năm của lão.
Cho nên, đa số chuyện tình phức tạp đều rơi tới tay lão, gần đây ngày qua ngày lão đều là đêm khuya mới có thể trở về. Nếu không phải lão có tu vi trong người mà giống như một lão nhân bình thường thì sao có thể chịu nổi tới giờ đây?
Hạc trưởng lão từ trước tới nay đều thích yên tĩnh, đình viện của lão tọa lạc giữa sườn núi, phụ cận cơ hồ là không có hàng xóm. Lại giống Ninh Tiểu Nhàn, không thích an trí thị nữ trong sân, lão thích tự thân làm mọi việc. Nhưng mà hậu quả là mỗi khi lão trở về, trong phòng đều vắng lặng …