Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 417: Biến cố

Edit:

Ngôn Ngôn

Beta: Tiểu Tuyền

Nàng cứ như vậy thản nhiên tự nhận mình gϊếŧ Đoan Mộc Ngạn, làm cho mi tâm Công Thâu chiêu nhíu lại, coi như là không phát hiện nàng lại một lần nữa dò xét, mà trầm ngâm nói: “Điều kiện này, được đấy. Vậy để cho

Địa Âm tín sứ đến trao đổi tin tức đi.”

Địa Âm tín sứ chính là do Địa Âm đồng tử thăng cấp thành. Công Thâu chiêu có đại gia nghiệp, tất nhiên là có thể dùng rất nhiều vật này.

“Cái điều kiện thứ ba: ta muốn lấy được quyền ưu tiên mua sắm vũ khí tại Thiên Kim đường.”

Nàng bỗng dưng chuyển hướng làm cho Công Thâu chiêu sửng sốt một chút, liền chớp chớp mắt thú vị nói: “Ngươi, thật sự nói chuyện làm ăn với ta sao?”

“Không sai.” Nàng chậm rãi mà nói, “Vũ khí của Thiên Kim đường nổi tiếng thiên hạ, ai mà không muốn chứ? Đã gần vua thì phải được ban lộc, nếu không thuận tay vơ vét một chút không phải quá ngốc sao?” Tên trước mặt này chính là đường chủ Thiên Kim đường ah, đây là cây rụng tiền trong truyền thuyết. Nàng bắt được cơ hội, có thể nào không dùng sức mà vơ vét chứ?

“Đã vào Ẩn Lưu thì cuộc đời này không thể dừng lại quá lâu ở bên ngoài, ngươi làm gì mà có linh thạch mua sắm xảo khí?” Các mặt hàng mà Thiên Kim đường bán ra, đều dùng trăm vạn linh thạch tính làm đơn vị, cái

tiểu nữ yêu này bị vây bên trong sơn mạch Ba Xà, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Nàng cười tủm tỉm nói: “Đây chính là việc của

ta rồi. Nếu Thiên Kim đường có hàng mới ra, làm phiền thông báo với ta một tiếng, có thể mua nổi hay không, ngài tự nhiên sẽ biết. Ta chỉ muốn cái quyền ưu tiên xem như lời cảm ơn, chắc không quá đáng chứ?” Nàng đã sớm biết tầm quan trọng của vũ khí, chính bộ

áo liền quần này của nàng giá trị cũng hơn một vạn linh thạch. Mà vũ khí của Thiên Kim đường hoặc là không thể tưởng tượng, hoặc là uy lực cực lớn, nàng sao có thể có thể buông tha?

Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới

nhiều lần, làm như là có chút hứng thú, cuối cùng mới nói: “Không quá đáng.”

“Điều kiện của ta đều đã nói xong.” Nàng nhanh chóng

nói, “Đúng rồi, nếu như ngươi không thấy phiền toái mà nói…, có thể nói cho ta biết, lần này đi ngươi vào Ẩn Lưu, chính thức là muốn làm gì hay không?”

“Làm cái gì?” Công Thâu chiêu ngạc nhiên nói, “Ta chính là đến nghe ngóng

việc của Đoan Mộc Ngạn, còn có thể tới làm cái gì?”

” Chuyện của Đoan Mộc Ngạn đến bây giờ mới qua

có bao nhiêu ngày, vậy mà ngươi đã đến. Có thể thấy được ngươi ban đầu vốn dự định theo phương hướng này đi đến.” Ninh Tiểu Nhàn cười cười.”Coi như vậy đi, ta đã hỏi nhiều rồi. Công Thâu tiên sinh, sau này hợp tác vui vẻ!”

Hắn nhẹ gật đầu, đưa cho nàng một cái túi đựng đồ. Sau đó đưa mắt nhìn tiểu cô nương hành lễ rất thục nữ xong, liền quay người rời khỏi. Mà trước khi thân ảnh của nàng chìm vào bóng tối, nàng đột nhiên dừng lại nói: “Đúng rồi, đã quên nói cho ngươi biết, Phần Quang Kính tại phân đà của Thiên Kim đường ở thành xa mạc là do ta lấy đi đấy. Nhưng mà trước đó nó đã được dâng tặng cho Mịch La Nhị công tử của Phủ Thuận Thiên, nếu như ngươi muốn, chỉ có thể đi tìm hắn lấy lại thôi.”

Ánh mắt Công Thâu chiêu có chút ngưng tụ, sau đó cười cười, từ chối cho ý kiến.

Ngày thứ hai, nàng nghe được tin tức đường chủ Thiên Kim đường đã đi khỏi sơn mạch Ba Xà.

=======

“Bọn đạo tặc khốn khϊếp này. Lại đem lão phu cột ở bên trong rừng rậm này, sao không nghĩ xem nếu là ta thật sự làm ra chuyện này rồi, còn ở chỗ này chờ người Ẩn Lưu tới bắt sao? Đầu óc ngu xuẩn như vậy, đáng đời bị người ta làm nổ Tiên Thực viên!” Đang có một người, ngồi cạnh Ninh Tiểu Nhàn ở trong tiểu lâu chửi ầm lên. Tiếng mắng xa xa mà truyền ra ngoài. Cũng không biết có bao nhiêu yêu quái nghe được, nhưng nửa tiếng vọng lại cũng không thấy.

Cho dù đường chủ Thiên Kim đường đã cam đoan, người mua Bạo Phá Cổ cũng không phải người trong Ẩn Lưu, nhưng mấy ngày này trong Ẩn Lưu tại chưa từng buông lỏng giám thị đối với đan sư cùng yêu đồng tử. Hơn nữa có một người cũng thật xui xẻo —— đan đạo đại sư Từ Lộng U.

Ba ngày trước ở bên trong khách mời xem lễ Long Tượng quả chín, chỉ có lão còn ở lại, trợ giúp Ẩn Lưu sửa lại hai chương đan phương cổ, kết quả trong tông lại xảy ra việc này. Với tư cách là người ngoài, hiềm nghi của lão tất nhiên còn lớn hơn Ninh Tiểu Nhàn. Thế nhưng người này có tên tuổi, chỗ dựa, Từ Lộng U ở trong đan đạo được coi là một đại danh, lại giúp Ẩn Lưu

luyện chế Linh Dược nổi danh hậu thế. Ở trước khi điều tra rõ ràng triệt để, Ẩn Lưu cũng không dám động đến một ngón tay trên người lão. Nhưng lại không thể cứ như vậy để lão rời đi.

Cho nên, hiện tại Từ Lộng U tương đương với bị giam lỏng trong rừng rậm Ba Xà rồi. May mắn Ẩn Lưu đối với lão rất rộng rãi, chỉ cần lão nhân gia ông không ra khỏi rừng rậm, không vào Tiên Thực Viên, thì lão muốn làm cái gì đều được. Lão nhân gia ông nghĩ tới nghĩ lui, cái nha đầu này một tay làm được bàn thức ăn ngon. Tính nết cũng rất hợp khẩu vị của lão, nên mặt dày mày dạn chạy đến đến chỗ Ninh Tiểu Nhàn lừa ăn lừa uống.

Ninh Tiểu Nhàn cũng không ngăn cản lão, chỉ cười hì hì ngồi ở một bên nghe, thẳng đến khi lão mắng chán khát nước rồi, mới bắt đầu chuyển qua nước trà nói: “Đây, nhuận giọng a.” Từ Lộng U tiếp nhận linh trà nhấp một ngụm, thoả mãn mà nheo mắt, thở dài nói: “Nếu đám Ẩn Lưu này biết suy nghĩ một chút, có thể thông minh lanh lợi như ngươi vậy là

tốt rồi.”

Ninh Tiểu Nhàn ăn hết quả anh đào, lại đi đem một quả hạch thả vào trong miệng cho tiểu bạch điểu mà Thất Tử biến thành, mới miễn cưỡng nói: “Sẽ có một ngày như vậy đấy.”

Nghe nàng nói. Từ Lộng U u ám liếc nàng một cái, từ trong lòng ngực móc ra một chương đan phương mới nói: “Đây là phương thuốc Hoàn Hồn Dẫn mà ta đã cải tiến, ngươi nhìn một cái a.”

Nàng mừng rỡ, cũng không sĩ diện cãi láo, nhận lấy, cầm cẩn thận xem xét cả buổi kinh ngạc nói: “Có thể đem tác dụng phụ giảm thọ mười lăm năm giảm đến tám năm sao? Từ lão, ngài thật đúng là một nhân tài!”

“Ta là nhân tài còn cần ngươi khen ngợi?” Lão tức giận nói, “Tiểu cô nương ngươi hai ngày qua vất vả nấu cơm lại bưng trà rót nưới đặc biệt hiếu kính ta, chính là hi vọng ta nhanh chóng đem cái tờ đơn thuốc lấy ra đúng không? Ta còn dám bỏ qua hai chương phương thuốc cổ truyền của

Ẩn Lưu, đem Hoàn Hồn Dẫn cải biến trước đó!”

Nàng cũng không phản bác, cười tạ ơn, thấy hai mắt lão nhìn mình lòe lòe tỏa sáng, đành phải từ trong lòng ngực móc ra hai chương đan phương mới nói: “Cái này còn có hai tờ đơn thuốc, đưa cho ngài xem một chút, tác dụng đều có chút kỳ lạ.”

” ‘Vãn tình’? Tên thật kỳ lạ.” Từ Lộng U xem kỹ thêm vài lần, kinh ngạc nói, “Cái này... Đây là mị hương?”

“Không sai.” Nàng nhẹ gật đầu, “Ta có được chất lỏng của một cây quế già, thời điểm để nguyên không pha loãng mùi Mị hương là cực kỳ đầm đặc, đến cả

Tu tiên giả cũng không thể tránh khỏi. Nhưng mà sau khi pha loảng gấp hai mươi, cũng chỉ có tác dụng trợ hứng rất nhỏ. Ngoại trừ để cho nam nữ có tình cảm với nhau mặt đỏ tới mang tai, tăng thêm chút tình cảm ra, thì không có kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào khác. Hơn nữa dược vật này kỳ tựu kỳ tại, chỉ có sau khi động tình, mới có thể có hiệu quả. Sau khi ta bỏ thêm chút ít dược vật phụ trợ, chắc hiệu quả càng tăng thêm.”

Từ Lông U kinh ngạc nửa ngày, mới bật cười nói: “Dám cầm đơn thuốc mị hương cho ta xem, trên đời có lẽ chỉ có một người là ngươi đi à nha? Được rồi, được rồi, ta nghiên cứu một chút.”

Ninh Tiểu Nhàn lại nghiêm mặt nói: “Thuốc không phân tốt xấu, chỉ nhìn công dụng. Cái Vãn Tình Hương này dùng được tốt, nói không chừng trên đời lại có thêm không ít cặp vợ chồng.” mị hương của cây quế già trong Niên Gia trại vẫn còn nhiều, nàng đang một mực suy nghĩ có nên đem “Vãn tình” mở rộng hay không, giao cho ngân hàng tư nhân ở Biền Châu bán. Dù sao loại vật tình thú này tuy nghe qua không lên được mặt bàn, nhưng hàng năm con số giao dịch lớn kinh người đến Thần Tiên cũng sẽ tâm động.

Nếu nói là lúc nhìn thấy đan phương “Vãn tình” còn không biết nên khóc hay cười, thì đến thời điểm Từ Lộng U cầm lấy tờ đan phương thứ hai sắc mặt đại biến.

” Đơn thuốc Duyên Thọ Đan tà môn bực này, ngươi cũng dám cầm?”

“Năm trước, ta ở núi Khốn Long Tuyết đánh chết một gã tu sĩ dùng tánh mạng người phàm để luyện chế Duyên Thọ Đan, đây là đan phương hắn giao nộp trước khi chết.” Nàng thành khẩn nói, “Lão nhân ngài ưa thích thu thập đan phương, ta sẽ hai tay đem dâng cho ngài một bộ. Giao nó vào trong tay ngài, so với rơi vào tay những người khác tốt hơn.”

Từ Lộng U cầm cái đơn thuốc này yêu thích không buông tay, ra ngoài phòng đi lại vài vòng, nàng mới nghe được trong miệng lão đầu tử âm thầm lẩm bẩm, trong chốc lát là ” Kỳ dược có một không hai “, trong chốc lát là “Thương thiên hại lí”, hình như rất hợp ý, không khỏi cười cười. Từ Lộng U ở chỗ nàng hai ngày, may mắn Ẩn Lưu phân phối cho đan sư chuyên trách một tòa lầu nhỏ khoảng chừng ba tầng, nàng đem một gian phòng

có ánh sáng tốt nhất tặng cho lão, cũng may mắn lão nhân này niên kỷ lớn, bề ngoài thoạt nhìn cũng già nua, nếu không bình đại dấm chua Trường Thiên còn không biết muốn ăn đến bao nhiêu.

Chính là như thế, nàng cũng không thể ở bên trong phạm vi cảm giác của Từ Lộng U mà chạy vào trong Thần Ma ngục, cho nên hai ngày này Trường Thiên cảm thấy vô cùng không vui!

Mấy người họ ở chỗ này nhàn nhã, trốn vào lầu nhỏ hoàn thành nốt công việc của mình, trong nội bộ Ẩn Lưu mạch nước ngầm càng mãnh liệt, bên ngoài càng náo đến lật trời. Nguyên nhân rất đơn giản, gần đây bên trong nội bộ Ẩn Lưu đã đưa tin, biểu thị rõ với các đại tông môn đã phái ra sứ giả đến đây xem lễ vào mấy ngày trước, thành thật đem bọn sứ giả đến thăm đưa đến chỗ bọn họ.

Bằng tâm mà nói, việc này nếu để Ninh Tiểu Nhàn làm, nàng sẽ chỉ cho người âm thầm đem mấy cái sứ giả bắt trở về thẩm tra, tuyệt sẽ không gây ra lớn như vậy. Trong nội bộ Ẩn Lưu ý kiến cũng chia làm hai phái, phái thứ nhất

Lang Gia cùng quan điểm với nàng, bởi vì bên trong Ẩn Lưu có Tường Vi đường có sở trường

ám sát, điều tra; mà phái của Cưu Ma thì kiên trì muốn “Hạ thông điệp”, lý do là sau khi bắt cóc hai ba người như vậy, những tông phái khác vẫn là sẽ nhận được tin tức, đến lúc đó sẽ bị người lên án, không bằng ngay từ đầu quang minh chính đại đi bắt người. Sau nhiều lần bàn bạc, ý kiến của Cưu Ma chiếm được thượng phong, cho nên cuối cùng Ẩn Lưu đều là dựa theo ý nghĩ của nàng mà chấp hành.

Cả Ẩn Lưu đều được phong bế, chuyện

Tiên Thực Viên bị nổ tung đã qua vài ngày đều chưa từng truyền ra bên ngoài, nhưng mà cái tin tức

này một khi phát đến trong tay tất cả Đại tông phái, chính là một hòn đá khuấy động ngàn tầng sóng. Bằng tâm mà nói, yêu tông Ẩn Lưu này danh khí tuy lớn, nhưng rất ít rời khỏi sơn mạch Ba Xà khi dễ người, thủ đoạn của nó một mực chỉ là truyền thuyết, cho nên tự đại như vậy, chính mình cảm thấy hài lòng, khẩu tin tức kia một truyền đi, mấy cái tông phái nguyên bản cùng nó giao hảo đều sẽ nhao nhao thay đổi sắc mặt, đem người đưa tin đuổi thẳng.

Nói đùa gì vậy, đường đường một phái tiên tông từ khai sơn lập ra, lại không bảo vệ được người của mình? Truyền đi, cái tông phái này cách ngày suy sụp cũng không xa, mặt mũi này

chính là chết cũng muốn một mực giữ lấy. Ẩn Lưu lại nơi nào sẽ để ý đến nổi khổ tâm riêng của bọn hắn, cái yêu tông này gần đây cường hoành đã quen, nếu đã bảo mà ngươi không giao người, tốt, ta đây liền gϊếŧ đến tận sơn môn của ngươi bắt người!

Hạc trưởng lão theo đề nghị mà làm, đối tượng thứ nhất

mà Ẩn Lưu

dùng để khai đao, chính là người rời đi gần đây, lên tiếng phản đối lớn nhất Minh Nguyệt tông. Cái môn phái nhỏ này thành lập mới sáu trăm năm, số người chỉ có tám ngàn người, dùng luyện khí chế phù để tồn tại, chưa bao giờ được chứng kiến thủ đoạn của

Ẩn Lưu.

Sáng sớm ngày đó, bên trên rừng rậm Ba Xà không biết hiện lên bao nhiêu ánh sáng cầu vồng, hơn bảy trăm yêu chúng Ẩn Lưu ở

cung điện trong rừng tập kết, sau đó cưỡi một khung Phi Toa khổng lồ vô cùng

bay thẳng đến Minh Nguyệt tông. Loại con thoi này ở Nam Chiêm bộ châu tuyệt tích đã gần vạn năm, cũng chỉ có Ẩn Lưu cùng Phủ Phụng Thiên là còn rải rác mấy cái được bảo tồn, pháp khí của đa số tông phái tối đa chỉ có thể chở được

hơn mười người mà thôi.