Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 5 - Chương 259: Bức họa

Edit: Ngôn Ngôn

Beta: Tiểu Tuyền

Kế Chấn Tông còn nhớ rõ, lần đầu tiên mình đến cái thạch thất này, liền phát hiện bất kể đứng ở vị trí nào trong phòng nhìn vào bức tranh , thì hai mắt của con hổ này đều trừng mắt nhìn mình, rất kỳ quái.

Hắn đứng ở đây được một lúc, trong thạch thất lại đột nhiên vang lên một giọng nói: “Hôm nay lại phạm phải chuyện gì?”

Giọng nói này mang theo một chút ít hứng thú, hào phóng, nguy hiểm, lười biếng, quan trọng nhất là tại đây chỉ có một người trong không gian nhỏ hẹp, thật có thể đem thần hồn con người dọa bay đi. Nhưng mà cái loại kinh hãi này đối với Kế Chấn Tông đã thành thói quen, bởi vậy chỉ hắn cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ta gϊếŧ ba người sư huynh!”

Đã qua hai hơi thở, tiếng nói kia mới lại vang lên: “Ngươi nhát gan như chuột vậy, rốt cục đã chịu gϊếŧ người sao?” Trong lời nói mang theo một sự ngạc nhiên , hứng thú.

Hai mắt Kế Chấn Tông đỏ lên, dưới chân như nhũn ra, đâu còn cái khí thế dũng mãnh gϊếŧ người lúc nãy ,đem chuyện gϊếŧ người từ đầu đến cuối một năm một mười nói rõ..

Giọng nói hào phóng cười mắng: “Ta đã sớm nói với ngươi, nhịn nhục mà sống không phải biện pháp tốt, ngươi lại không tin. Hiện tại thấy chưa, ngươi không gϊếŧ người, tự có người khác tới tìm ngươi khi dễ, làm cho ngươi không thể không gϊếŧ. Ừ, ba người này gϊếŧ được không tệ, không tệ!” Đúng là đem ba người chết kia khuếch đại quá lên.

Kế Chấn Tông ngập ngừng nói: “Ta gϊếŧ người nên trong nội tâm cực kỳ sợ hãi, không muốn sống ở Quảng Thành cung nữa ”

“Cái đó cần bàn lại. . . Không đúng, sớm nhất cũng phải ngày kia ngươi mới có thể rời khỏi!” âm thanh đó vội vàng nói, “Chuyện ngươi đã hứa với chúng ta, không nhớ rõ sao?”

“Nhớ. . . Nhớ rõ.” Kế Chấn Tông nhỏ giọng nói, hiển nhiên rất không tình nguyện.

Giọng nói phẫn nộ quát lên: “Đã nói với ngươi hơn một trăm lần rồi. Đại trượng phu nhất định phải đem hai chữ Thành và Nghĩa làm trọng. Đã đồng ý thì lời hứa kia

chính là miệng vàng lời ngọc, nhất định phải hoàn thành! Từ trước đến nay ta hận nhất là người không giữ lời hứa, nếu ngươi dám lừa dối hai người chúng ta, chờ hai ta thoát ra khỏi bức tường này rồi, việc đầu tiên chính là tìm ngươi tính sổ!”

Kế Chấn Tông thầm nghĩ, nếu ta không giúp các ngươi, đoán chừng cả đời các ngươi cũng không ra được, muốn tìm ta tính sổ chỉ sợ không có dễ dàng như vậy. Nhưng mà lời này hắn nào dám nói ra. Chỉ phải khúm núm đồng ý, suy nghĩ kỹ lại nói: “Cái Sát Mãng quyền

(quyền gϊếŧ rắn)

kia dùng rất tốt, đánh hai ba quyền đã đánh ngã mấy người đó.

Bình thường bọn họ đều là mấy vị sư huynh cao cao tại thượng đó. Hay là ngươi lại dạy thêm cho ta mấy chiêu nhé?”

Sát Mãng quyền? Âm thanh kia ngạc nhiên, một hồi lâu mới kịp phản ứng, lập tức bộc phát tiếng cười kinh thiên động địa: ” Sát Mãng quyền? Sát Mãng quyền! Nói hay lắm, đúng là Sát Mãng quyền. Ta nhất định phải đem cái tên này nói cho người sáng lập ra thuật pháp này nghe. Xem hắn có nổi trận lôi đình hay không? Nếu là. . . Nếu là hắn còn sống mà nói.”

“A. Cái gì? Ta biết rõ ngươi đoán được hắn chín phần là còn sống, nhưng mọi thứ đều có ngoài ý muốn đúng không? Lão tử nếu biết rõ việc lừa người này, năm đó sao lại đồng ý. . .”

Giọng nói kia mang ngữ điệu kéo dài tự hỏi tự đáp, Kế Chấn Tông cũng nghe thấy nhưng không thể nói gì, cùng chưa từng ngắt lời hắn. Một lát sau, chỉ nghe âm thanh kia xoay chuyển lời nói, hỏi:

“Biết rồi, biết rồi. Vậy ta hỏi ngươi. Nếu ngươi là người trông coi, người nào sẽ tính toán một kẻ ngốc chứ? Này, Kế tiểu tử, ta hỏi ngươi, ngươi nói lúc ấy trong ba cái thằng xui xẻo kia có người bị ngươi làm bị thương không chịu được, kêu ra tiếng, nhưng từ đầu tới cuối ruộng ngọc một chút động tĩnh cũng không có, phải hay là không?”

“Đúng vậy. Ta cũng cảm thấy thật kỳ quái.”

“Xung quanh bên ngoài không có người hả? Lúc ngươi đi tới đây không thấy ai, cũng không gặp người nào bên ngoài sao?”

“Không có! Ít nhất. . . Ít nhất thì ta không có phát hiện.”

“Dừng!” Người đó khinh thường nói, “Bộ dáng của ngươi giống y hệt con sâu cái kiến, muốn để ngươi phát hiện cũng không dễ, chuyện này trăm triệu người đều hiểu rõ. Ừ, hắn nói, lát nữa ngươi theo đường khác đi ra ngoài đi, đừng theo đường cũ quay trở về, tránh khỏi lại để cho người bên ngoài phát hiện ra!”

Kế Chấn Tông ngẩn ngơ: “Có người theo dõi ta?”

“Tám phần là có!” người đó lạnh lùng nói, “Nếu không tính toán ngươi, tại sao phải giúp ngươi che dấu tiếng kêu thảm thiết của mấy người chết đó? Xem ra cũng không phải người trong sư môn ngươi, nếu phải thì không cần lén lén lút lút như vậy. Đúng rồi, đúng rồi, lễ đại điển sắp được cử hành, chắc là có người của tông phái nào đó nổi lên lòng hiếu kỳ, vừa muốn vui đùa vừa muốn nhìn một chút căn nguyên của ngươi?”

Hắn dừng một chút, mới nói: “Lễ đại điển là từ nay đến khi tiến hành còn bao lâu, nói lại lần nữa?”

“Bắt đầu diễn ra vào đầu giờ Tỵ!”

“Ừ, rất tốt, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, đến lúc đó phải đến nơi này.” âm thanh hào phóng thoả mãn nói “Hiện tại, cút ra ngoài đi”

Kế Chấn Tông hơi giật mình, gật gật đầu rồi mới đột nhiên nhớ ra: “Ngươi không phải còn dạy ta hai chiêu thần thông nữa sao?”

“Ta lúc nào hứa dạy ngươi rồi hả?” âm thanh hào phóng nổi giận nói, sau đó lại nhanh chóng giảm thấp âm lượng “Từ nay trở đi, hoàn thành một chuyện quan trọng, ta tất nhiên sẽ dạy cho ngươi, đảm bảo cuộc đời này của ngươi ăn uống không lo!”

Kế Chấn Tông suy nghĩ nửa ngày, mới nói: “Ta không chỉ muốn ăn uống không lo, ta còn muốn đem những người khi dễ ta bóp chết, giống như bóp chết một con kiến.” Hắn nghiêng đầu, lại bổ sung một câu, “Còn muốn ngươi giúp ta đem trứng của bọn họ đều nặn ra hết!”

“. . . Được, việc đó cực kỳ đơn giản, chỉ cần ngày kia ngươi giữ đúng lời hứa. Việc nặn trứng của bọn chúng, chính ngươi ra tay là được.”

Kế Chấn Tông quan sát bốn vách tường, tùy tiện chuyển sang một hướng đi khác, tiếp theo nhìn như trong nháy mắt sẽ đυ.ng vào vách đá, kết quả vách đá bỗng nhiên co lại, dọn ra cho hắn một con đường nhỏ để hắn đi qua —— pháp khí này không ngờ thông đến tận đây , có thể lại để cho hắn tùy ý ra vào bên trong núi này, không chút trở ngại.

Kế Chấn Tông chân bước không ngừng, chỉ chốc lát sau đã đi xa.

Cái gian thạch thất kia sau nửa ngày im lặng.

Qua thêm một hồi lâu, giọng nói hào phóng kia mới khe khẽ thở dài: “Quảng Lăng Tử anh hùng cả đời, không ngờ hậu nhân lại suy bại đến mức này?”

Nếu như Ninh Tiểu Nhàn

mà nghe được câu này, nhất định lại bị dọa kêu to một tiếng. Quảng Thành cung có một quy định bất thành văn, lịch đại chưởng môn là những người thành công vượt qua thiên kiếp, đạo hạnh phẩm đức được người đời công nhận, mới có tư cách đạt được chữ Quảng ở đầu, chữ Tử ở phần cuối tên gọi. Quảng Lăng Tử nhất định là một vị có danh tiếng cực cao.

Vạn năm trước, Quảng Lăng Tử một mình nghênh chiến mười vạn yêu binh Mạc Bắc, ở trong vạn quân nổi giận chém Yêu Vương “Bạch ma” . Đó là con vượn yêu cực lớn, cả đời làm ác vô số, lúc vạn vào Độ Kiếp kỳ Đại viên mãn, nghênh đón lục trọng thiên kiếp

(sáu luồng sét nặng), rõ ràng là hắn đã trống cự qua sáu đạo thiên kiếp đó. Từ đó về sau một đường thuận buồm xuôi gió, thanh thế vô cùng lớn. Vậy mà Quảng Lăng Tử hết lần này tới lần khác chỉ dùng ba chiêu, liền đem hắn trảm dưới kiếm.

Về sau, Quảng Lăng Tử có được pháp khí Ngọc Hốt, liền quăng kiếm mà cầm Ngọc Hốt, nhanh chóng tinh tiến, pháp lực càng ngày càng cao hơn, ở bên trong cuộc chiến Trung Cổ vạn năm trước, từ một người dân bình thường trở thành trụ cột một phương, bảo vệ sinh linh một phương bình an.

Tên Kế Chấn Tông đầu óc ngu ngốc kia, không ngờ có dính dáng quan hệ với nhân vật anh hùng như vậy?

Giọng nói hào phóng lại cười hắc hắc: “Ngươi nói xem, Kế tiểu tử vốn thiên tư không tệ, đầu óc cũng thông minh linh hoạt, nếu không bị người khác hại thành đần độn u mê, sao có thể thay chúng ta làm việc?” Tiếng nói chuyển sang dữ tợn, “Ở trong pháp khí này ngây người đã một vạn năm, thật sự là xương cốt đều muốn gỉ ra rồi. Thật sự muốn ra ngoài xem Quảng Thành cung xui xẻo. Chẳng lẽ ngươi không muốn?”

“Đậu xanh rau má, ngươi đúng là con rùa đen a, là thân thích của cái lão già Long Quy kia? Thật biết nhẫn nhịn!”

Hắn lại một mình nói mấy câu, cái này thạch thất này cuối cùng yên tĩnh trở lại. Bên ngoài nếu có người ở chỗ này nghe, nhất định cho rằng chủ nhân của giọng nói này đã bị thần kinh phân liệt rồi.

Lại nói Ninh Tiểu Nhàn

ở bên ngoài vách đá đợi hai canh giờ. Dù tâm cảnh của nàng đã tăng lên, nhưng cứ buồn tẻ chờ đợi như vậy cũng rất là khó chịu, thực tế đợi đến khi trăng ở phía tây lặn xuống, đợi đến lúc chân trời nổi lên chút ánh sáng. . . Thêm nửa canh giờ nữa, biển mây cuồn cuộn phía trên đầu sẽ nghênh đón mặt trời. Nàng đứng ở chỗ này đợi ngược lại cũng không có nhìn thấy bất kỳ ai đi ra, trong nội tâm bị đè nén khó chịu vô cùng.

Tên Kế Chấn Tông kia nhìn mặt ngốc nghếch, vậy mà cũng biết lừa gạt nàng?

Cùng Kỳ một mực ở đó nói liên miên cằn nhằn nói chuyện phiếm giải buồn cho nàng, Trường Thiên lên tiếng ngắt lời: “Không cần đợi nữa rồi. Có lẽ Kế Chấn Tông đi ra ngoài từ nơi khác rồi. Núi này quá lớn, đã vượt qua phạm vi cảm giác của chúng ta. Thỏ khôn có ba ngách, huống chi trong núi này là nơi cất giấu bí mật quan trọng mười phần.”

Nàng chần chờ nói: “Có cần ta đuổi theo truy tìm tung tích của hắn không?”

“Vậy thì không cần. Bí mật trên núi cũng không phải mới tồn tại một ngày hay hai ngày. Hiện tại là thời kỳ nhạy cảm, nàng đi thăm dò chỉ sợ làm cho người ta hoài nghi.” Trường Thiên trầm ngâm nói, “Việc này là nhất định phải tra manh mối nhưng không gấp. Sau khi lễ đại điển chấm dứt, nàng đi tìm hắn cũng không muộn.”

Ninh Tiểu Nhàn

lên tiếng, biết rõ lòng hắn hoài nghi pháp môn của chính mình bị truyền ra bên ngoài. Nàng thông qua Huyết Minh tâm gọi ra Thất Tử, miễn cưỡng trèo lên, vừa bay lên được chốc lát liền thưởng thức cảnh mặt trời mọc trên biển mây tuyệt đẹp , lúc này mới quay về núi Hạc Minh.

Mới vừa tiến vào lầu nhỏ, ở cửa liền đi tới thân ảnh quen thuộc. Phó chủ sự Đa Bảo Các – Lý Kiến Minh mặt đầy mỉm cười, chắp tay nói: “Ninh cô nương thức dậy thực sớm. Nguyên liệu đã lấy đủ, may mắn không làm nhục sứ mệnh!”

Lần này Lý Kiến Minh tới là đưa tiền Hắn từ trong ngực lấy một hộp ngọc mở ra, không ngờ bên trong lại là một cây tiểu thảo kỳ dị, giống như cây hành, nhưng chỉ có mỗi một phiến lá, tuy nhiên lại hình một con rắn nhỏ, nó co lại, giãn ra, màu sắc thay đổi từ xanh trắng đến tím đậm. Bên cạnh ngọn hành, còn có một mầm nho nhỏ mới nảy, xem ra là một cây non còn chưa trưởng thành.

Nhưng.. con rắn nhỏ này có con mắt sắc óng ánh long lanh, giống như là hồng bảo thạch, cái lưỡi màu hồng trong miệng phun ra nuốt vào, gần giống như rắn. Nếu không phải thấy cọng lá một mực sinh trưởng ở gốc cây giống hành này, bộ rễ còn chôn sâu ở trong đất bùn trong hộp ngọc thì quả thực sẽ cho rằng con rắn nhỏ này là vật sống.

Ninh Tiểu Nhàn thò tay ra vuốt lên đầu màu tím sậm của con rắn nhỏ, kết quả nó cấp tốc co lại, ngẩng đầu cao cái cổ, Híz-khà zz Hí-zzz rung động, bày ra tư thái chuẩn bị cắn người. Lý Kiến Minh biến sắc nói: “Ninh cô nương, cái này là Bạch Hoa Xà Thiệt thảo, cây cỏ này có độc tính, màu sắc càng đậm thì độc càng sâu, nếu mà bị cắn sẽ rất phiền phức, nhất định phải cẩn thận.”

Cô nương trước mắt lại khẽ cười cười, đầu ngón tay trắng nõn vẫn hướng tới con rắn nhỏ sờ soạng như cũ. Cái con rắn nhỏ kia thấy cảnh cáo không có hiệu quả, giống như lò xo nhảy lên, miệng nho nhỏ mở ra răng nanh muốn cắn người, tốc độ cực nhanh, chỉ vẽ ra cái bóng mờ. Không biết tại sao ngón tay Ninh Tiểu Nhàn

lại tránh khỏi công kích này, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nó, sau đó đặt trên chỗ bảy tấc. Con rắn nhỏ lập tức hạ xuống, tay vô tình mà bay qua bụng. Trên bụng của nó lại có một sợi kim tuyến.

Lý Kiến Minh thấy một màn như vậy, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Tiểu cô nương này bất hiện sơn bất lộ thủy (*không đυ.ng thì không biết hàng), hắn một mực không biết nàng làm thế nào từ trong Luân Hồi đem mọi người cứu ra, lần này cũng chỉ muốn nàng giúp mọi người luyện đan, nhưng hôm nay nàng lộ ra bản lãnh, rõ ràng là thủ đoạn của người trong nghề, không chỉ chứng minh nàng đối với dược liệu hiểu rõ rất sâu, mà lần này nàng từ lúc nào ra tay, hắn thật không thấy rõ.