Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 4 - Chương 164: Cứu tinh

Người này đầu óc quá tốt, ai nói yêu quái không thông minh chứ? Nàng cười gượng hai tiếng: “Đại nhân, ngài thực anh minh!”

“Ôn Lương Vũ đâu?” Hắn thuận miệng hỏi một câu, sau đó không nhịn được nói: “Quên đi, đi theo ta, trở về từ từ nói cho ta biết là được.” Hắn đã mất tính nhẫn nại, chuẩn bị dùng sức mạnh bắt nàng đi, mang về thẩm vấn kỹ càng.

Hắn tiến lên trước một bước tóm lấy nàng. Ninh Tiểu Nhàn cắn răng, đang chuẩn bị chiến đấu thì trên không trung vang lên tiếng quát: “Buông nàng ra!”

Giọng nói này, vào thời khắc này đẹp không gì sánh được. Tuy giọng nói trầm thấp có vài phần từ tính nhưng cũng rất dễ nghe.

Sau đó vài cột băng trụ từ trên đầu bắn xuống, Mịch La không lùi lại nhanh hơn thì có thể sẽ bị ghim xuống mặt đất. Ninh Tiểu Nhàn cúi đầu nhìn một cái, mấy cây hung khí này cách mình tầm ba tất, nhất thời có vài phần nghĩ mà sợ. Cái vị trên bầu trời này, tâm thật lớn nha, không lo lắng sẽ làm nàng bị thương sao?

Thừa dịp Mịch La lui về phía sau, trên không trung đáp xuống một bóng dánh yểu điệu, chắn trước mặt Ninh Tiểu Nhàn.

Cứu tinh từ trên trời bay xuống không phải Hồ Hỏa Nhi thì có thể là ai!

Hôm nay nàng mặc một chiếc váy màu rượu đỏ, không có vẻ cuồng bạo như trước mà tôn lên vóc người cao vυ't, tư thái thướt tha. Nhưng lời nàng nói không hề ôn hòa: “Tiểu hồ ly phủ Phụng Thiên, ngươi thật có bản lãnh, ngàn dặm chạy tới ngọn núi này lôi kéo một cô nương người phàm thế sao?”

Nàng cảm động đến nỗi hai mắt rưng rưng. Hỏa Nhi tỷ, ngài thực đã giải cứu tiểu dân trong nước sôi lửa bổng, người tốt a!

Mịch La cũng không tỏ ra yếu thế, đáp trả: “Ngươi cũng biết đât là núi, một người phàm như nàng tới đây làm gì?”

Hồ Hỏa Nhi nhất thời nghẹn lời. Nhưng nàng cũng không phải kẻ dễ chọc, cười nói: “Đến gặp ta. Tỷ muội chúng ta hôm nay có chuyện cần bàn nên chọn chỗ cảnh đẹp này, tiểu hồ ly, ngươi không phục sao?”

Mịch La nhướn mày. Cuối cùng hắn vẫn là con nhà gia giáo liền nuốt cơn giận này xuống. Nghe nói Hồ Hỏa Nhi của Triều Vân Tông ngang ngược thô bạo đã lâu, từng đuổi nam tu Thanh Hư môn chạy trối chết. Hôm nay vừa gặp, quả nhiên ngang ngược càn quấy, rõ ràng là nói lung tung vậy mà lại ra vẻ lẽ phải đương nhiên như vậy.

Hắn nhìn Ninh Tiểu Nhàn, ngoài miệng vẫn duy trì khách khí: “Hồ tiên tử, ta có chuyện quan trọng cần hỏi nàng. Tiên tử hãy để ta mang nàng về, hôm khác nhất định sẽ đăng môn bái tạ!” Giọng nói trịnh trọng khiến Ninh Tiểu Nhàn bất ổn, thầm nghĩ nếu yêu quái này nhất quyết phải có được mình, Hồ Hỏa Nhi cũng sẽ thả ra.

Đây là đối thoại giữa tu sĩ Nguyên Anh Kỳ và yêu quái Luyện Thần kỳ, nội dung đàm luận là về mạng nhỏ của nàng nhưng nàng không có tư cách ngắt lời. Aizzz, người phàm quá nhỏ bé, đến tư cách nắm giữ vận mạng của mình cũng không có.

“Nếu có chuyện quan trọng, đi đi lại lại sẽ phiền toái, hai người thảo luận ở đây luôn là được rồi.” Hồ Hỏa Nhi tủm tỉm cười nói: “Tỷ muội chúng ta tình thâm, có gì mà ta không nghe được chứ?”

Vô luận là tung tích của Hám Thiên thần quân hay là tung tích của Ôn Lương Vũ đều không thể nói rõ ràng trước mặt nàng ta. Xem ra nữ nhân này quyết ý nhúng tay vào. Mịch La trầm tư: “Hồ tiên tử nếu đã không nể tình, ta chỉ có thể cưỡng ép mang nàng ta về.” Nói xong liền bước lên một bước.

” Mấy năm này Phủ Phụng Thiên thanh thế lớn, thật quá kiêu ngạo rồi” Hồ Hỏa Nhi rút kiếm ngăn cản: “Nhưng người khác sợ ngươi chứ Triều Vân tông ta không sợ.” Đang nói chuyện, bàn tay oánh nhuận của nàng vỗ ra một trưởng, trong lòng bàn tay toát ra một đám lôi điện, ầm ầm rung động. Nắm tay nàng khẽ huơ, ánh sáng lôi điện tràn khỏi lòng bàn tay, lại huơ một cái liền tạo thành hình trường tiên. Nhìn điện quang lóe lên có thể thấy mùi vị bị quất một roi tuyệt đối không dễ chịu!

“Lôi linh tiên trong Ngũ lôi chính pháp? Quả nhiên là lôi linh căn.” Mịch La không khỏi nhíu mày. Thảo nào Triều Vân tông không ước thúc nữ nhân làm xằng làm bậy này, thì ra không phải là không muốn quản mà căn bản không quản được. Hắn từng thấy tình báo đề cập qua vấn đề này, hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên không sai. Bí mật bất truyền của Triêu Vân tông là Thiên Đạo Ngũ Lôi chính pháp, pháp môn này cần người nữ tử mang lôi linh căn, lấy âm ngự dương, mới có thể học được. Trên đời này người có kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, ngũ hệ linh căn là chủ yếu, song linh căn nhìn mãi cũng quen mắt, duy chỉ lôi linh căn là trăm vạn người chẳng có một hai, huống chi lại còn phải là nữ chứ? Triều Vân tông mãi mới tìm được một người, đương nhiên sẽ cung phụng như tổ tiên!

Người tạo sấm sét là chức vụ quan trọng của thiên địa. Sấm sét hiệu lệnh thiên địa, có thể chấn nhϊếp tất cả yêu vật. Nếu bàn về tu vi, luận đạo pháp, hắn mạnh hơn nữ nhân Nguyên Anh kỳ này nhiều, nhưng hắn là yêu quái nên có chút kính sợ Ngũ Lôi chính pháp, đồng thời sau lưng nữ nhân này là Triều Vân tông, bây giờ vẫn chưa phải lúc trở mặt.

Mắt Mịch La dao động bất định. Ninh Tiểu Nhàn thầm mừng rỡ, xem ra hôm nay tránh được một đại kiếp rồi.

Hắn quả thật có chut do dự, hôm nay có thể thắng được nàng ta cũng phải trả giá không nhỏ. Mấy năm nay cơ hội cần hắn ra tay không nhiều, hắn tự phụ mưu lược hơn người, thích dùng kế thường không muốn động thủ, hôm nay cũng không thể có ngoại lệ.

Mà thôi, bí mật trên người cô nương này chỉ có mình hắn biết, bắt nàng chậm một chút cũng được. Hồ Hỏa Nhi không thể luôn luôn theo sát nàng một tấc không rời cả đời.

“Thôi được rồi, hôm nay có Hồ tiên tử che chở, Ninh cô nương, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại.” Hắn liếc Ninh Tiểu Nhàn một cái: “Mong rằng lần sau gặp lại ngươi đã nghĩ thông suốt.”

Nghĩ thông suốt? Không có khả năng, tỷ đây chỉ biết nghĩ thông suốt làm sao thoát khỏi sự truy đuổi của ngươi! Ninh Tiểu Nhàn âm thầm thề. Cùng lắm thì bà đây về thủy phủ ngồi, chờ Trường Thiên xuất quan lại thương lượng đối sách với hắn!

Thái độ làm người của hắn cũng thẳng thắn, thấy không mang Ninh Tiểu Nhàn đi được, liền không tốn thời gian ở đây, ném ra pháp khí ngự không bay đi. Nàng trừng mắt nhìn bầu trời lo lắng, lần sau người này trở lại chỉ sợ cũng không có Hồ Hỏa Nhi chắn trước nàng.

Đến lúc đó nàng nên làm gì mới tốt?

Nàng quay sang, đúng lúc thấy Hồ Hỏa Nhi tủm tỉm nhìn nàng. Ninh Tiểu Nhàn thu lại phiền não, thành tâm thành ý nói cám ơn với nàng ta, sau đó mới nhớ tới: “Hồ tiên tử, sao ngài lại tới nơi rừng núi hoang vắng này?”

“Gần đây Nham thành xảy ra chuyện lớn, chưởng môn sư thúc phái ta lĩnh đội xuất phát, nếu gặp chuyện sẽ ra tay giúp đỡ.” Nàng mặc dù chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, trước mắt những kẻ tụ tập ở Nham Thành cũng không phải là người có tu vi thâm hậu nhất, nhưng tâm pháp nàng tu tập quá nghịch thiên, ngay cả tu sĩ Hóa Thần kỳ như Đạm Đài Dực gặp nàng cũng phải đau đầu.

“Ừ, bọn họ đang ở trong thành thương nghị, ta có chút buồn chán, nên đi ra phụ cận dạo một vòng, sau đó phát hiện hành tung của ngươi….”

Nàng tùy tiện đi dạo một chút liền phát hiện hành tung của mình? Ninh Tiểu Nhàn nghi ngờ nhìn nàng ta. Nếu có thể dễ dàng tìm ra như vậy sớm đã bị truy binh phủ Phụng Thiên bắt về, còn chờ đến phiên nàng ta tìm đến sao?

Hồ Hỏa Nhi bị ánh mắt đó nhìn đến ngượng ngùng, mới ho một tiếng nói: “Được rồi, kỳ thực lần trước gặp Đạm Đài ta có dùng một chút bí thuật trên ngọc bội của ngươi. Chỉ cần ngươi cách ta không quá xa sẽ bị ta tìm được.”

Ninh Tiểu Nhàn dở khóc dở cười. Hồ Hỏa Nhi còn biết để lại bí thuật truy tung trên người nàng, có thể thấy cũng rất thông minh. Nhưng nếu muốn truy tung nàng, còn đem ngọc phù truy tung của chương môn cho bóp nát làm gì? Phương thức tư duy của nữ nhân này, nàng thực không hiểu được.

Sắc mặt Hồ Hỏa Nhi hồng hồng, hiển nhiên có chút ngượng ngùng. Nếu những tu sĩ khác thấy người phàm lộ ra bất mãn với mình, phỏng chừng sẽ tát qua một cái để ban chết rồi. Nhưng nàng ta lại có tâm thái trẻ con, nghĩ mình gieo bí pháp truy tung lên người Ninh Tiểu Nhàn, khác một trời một vực với tác phong quang minh lỗi lạc thường ngày của mình nên nhất thời có chút xấu hổ.

“Sao ta không phát hiện vậy?” Kỳ thực nên hỏi phải là sao Trường Thiên không phát hiện?

Hồ Hỏa Nhi đắc ý nói: “Đây là bí thuật của người Hồ chúng ta, không thuộc về phạm trù thần thông, bất tri bất giác để lên người, căn bản không thể phát hiện được.”

Ninh Tiểu Nhàn khen ngợi: “Lợi hại, lợi hại!” Nàng thật lòng khen ngợi. Có thể giấu Trường Thiên, bản thân không phải rất giỏi sao? Sắc mặt nàng liền xụ xuống: “Aizz, người kia đã để mắt đến ta. Tỷ mà đi rồi, hắn tới ta phải làm sao đây?”

Hồ Hỏa Nhi vuốt tóc bật cười: “Người cho rằng thiếu chủ phủ Phụng Thiên ăn no rỗi việc suốt ngày đi theo ngươi sao? Hắn là cánh tay đắc lực của phủ Phụng Thiên, bình thường đều bận tối tăm mặt mũi, hôm nay bớt chút thời gian bắt ngươi, ngươi hẳn phải thấy vô cùng vinh hạnh mới đúng.”

Ninh Tiểu Nhàn phẫn nộ nói: “Ta nào muốn cái vinh hạnh này.”

“Hắn muốn bắt ngươi làm áp trại phu nhân sao?”

Nàng đổ đầy đầu mồ hôi lạnh, Hồ đại tiên tử này quả nhiên không phải nhân sĩ trung thổ, không biết e thẹn: “Hắn nhìn trúng đồ bằng hữu tặng cho ta, không cướp đi không được. Ta không thể cho hắn!” Nếu là người khác nàng sẽ không nói vậy, nhưng chẳng hiểu sao luôn cảm thấy Hồ tiên tử không phải người xấu.

Hồ Hỏa Nhi nói: “Ta cũng không có cách gì rồi. Không ngờ hắn lại tự mình đến bắt ngươi, có thể thấy được đã coi chuyện này là đại sự. Ta tối đa chỉ có thể bảo vệ ngươi hai ngày, sau đó phải cùng chúng sư điệt về tông môn.” Nàng ở Triều Vân tông bối phận rất cao, lúc này ra ngoài cùng nàng mười phần đều là sư điệt của nàng, bối phận sư tôn đều phải cung kính gọi nàng một tiếng sư thúc tổ.

Ninh Tiểu Nhàn nói: “Cứu gấp không cứu nghèo, tiên tử không thể bảo vệ ta cả đời, biện pháp này đành để ta tự nghĩ. Lại nói ngọc phù này của Đạm Đài tiên nhân sao vừa rồi không có hiệu lực thế?”

Hồ Hỏa Nhi ngạc nhiên: “Sao?” Nghe Ninh Tiểu Nhàn nói xong, nàng mới cười nói: “Ngọc phù này có tác dụng chặn một lần công kích trí mạng. Nếu ngươi gặp công kích không nguy hiểm đến tính mạng vậy nó sẽ không có hiệu lực. Bằng không chẳng lẽ ngươi trầy da một chút, ngã một cái, thì tác dụng của ngọc phù đều mất một lần, vậy thì ân tình này của Đạm Đài quá không đáng giá.”

Ninh Tiểu Nhàn đổ mồ hôi. Pháp khí càng cao cấp quả nhiên có trí tuệ hơn người a, cư nhiên có thể phán định lần công kích này có gây tổn hại đến tính mạng nàng không? Như vậy xem ra dưới sông ngầm ở Ôn phủ, nếu không có ngọc phù này đỡ một lần công kích trí mạng của Thương Long nàng đã sớm hương tiêu ngọc vẫn. Nghĩ tới đây không khỏi âm thầm cảm kích đôi bích nhân này.

Chợt nghe Hồ Hỏa Nhi nói tiếp: “Đạm Đài đưa đồ cho ngươi còn không giới thiệu rõ ràng, hắn vẫn luôn sơ ý như vậy. A, ta nhớ ra rồi, là do hôm đó hắn vội vội vàng vàng trốn tránh, sao có thời gian nói tỉ mỉ với ngươi chứ?” Càng nói đến đoạn cuối càng có phần uể oải.