Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 4 - Chương 159: Lão rùa thần

Editor: Khuê Loạn

Beta: Tiểu Tuyền

“Đạt tới cảnh giới thần thông này, có thể tạo ra một thế giới trong cơ thể người như thế này. Lão bằng hữu của ta càng tài hoa tuyệt thế hơn, kết hợp tiểu thế giới và huyễn trận, mới có thể tạo ra thế giới này!” Trường Thiên cũng thở dài nói, “Hắn cũng thật nhàm chán, lãng phí thần lực bố trí mấy thứ cảnh vật này!”

Nàng ngửa mặt lên trời. Cái này người ta gọi là ý cảnh, là cuộc sống lý tưởng, hắn rốt cuộc có hiểu hay không? Bao nhiêu người dân ở đô thị Trung Quốc dều có một lý tưởng, đó chính là tìm vùng đất non xanh nước biếc, có ruộng có ao, có nhà có cây, sau đó sống quãng đời còn lại tại vùng đất đó. Lão rùa già này, cũng thật là hiểu tình thú của loài người!

“Đến nơi này, tất cả đều phải do hắn.” Trường Thiên khẽ hừ một tiếng, “Nếu dùng sức mạnh mở ra cánh cửa kia, nghênh đón chúng ta tại nơi này chính là tu la địa vực, diệt thần đại trận rồi!

Ninh Tiểu Nhàn thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn đã từng tự mình thử qua?

“Đi thôi, vừa tới nơi này, lại nghĩ đến hắn rồi. Lên thuyền, đi sang bờ bên kia.” Trong giọng nói của hắn có chút cảm động và hoài niệm, “Không chịu làm đường đi, còn bày đặt như thế này làm gì không biết. Hừ, đúng là phong cách rẻ tiền!”

Ôn Lương Vũ có móng vuốt mà không có tay, nên chỉ có thể do nàng chèo thuyền thôi. Đây đúng là huyễn trận thật sao, vì sao nàng chống vào nước, rõ ràng có thể cảm nhận được lực cản của nước, đám cá dưới nước kinh hoàng bơi tứ tán, lại chân thật đến lạ thường như vậy?

Nàng chưa từng chèo thuyền bao giờ, ngay cả chèo thuyền trong công viên cũng chưa từng luôn, cho nên thuyền nhỏ trong hồ bơi vòng quanh một lúc, nàng mới từ từ mò ra được quy luật, thuyền chạy từ từ sang bờ bên kia. Con rùa này nhất định là hiểu được hưởng thụ cuộc sống, thần thú thời kỳ thượng cổ chiến đấu liên tục mà còn rảnh rỗi tình thú như vậy, tuyệt đối là khác hẳn người thường.

Thuyền nhỏ cập bờ, nàng nhẹ nhàng nhảy lên sân cỏ, hoa cỏ xanh mát dưới chân, như dẫm lên một tấm thảm dầy. Cảm giác này thật sự quá chân thật.

Tiểu viện trước mặt không lớn, thoạt nhìn giống như lạc vào một cái sân nhỏ. Trước và sau viện đều trồng hoa và cây xanh, chính xác là cây bóng râm sau mái hiên, đào mận trước nhà, một mảnh xanh mát.

Nơi này hẳn là không có ai đi? Nàng nhấc tay lên, đang muốn nhẹ nhàng lễ phép gõ lên cửa mấy cái, không ngờ cửa này không gió mà lay, cứ thế mở ra.

Một âm thanh trong trẻo từ trong viện thong thả vang lên: “Lão hữu từ phương xa tới, có phải không?”

Nàng nhất thời cảm thấy máu trong người đông cứng lại. Cái người đáng ra đã chết cả vạn năm rồi, tại sao đột nhiên còn nói chuyện? Chẳng lẽ có quỷ?

Trường Thiên nói bên tai nàng: “Không cần sợ, đi vào thôi.”

Nàng do dự, nhấc chân đi vào trong viện.

Vòng qua tấm bình phong, trong viện có một nam tử đưa lưng về phía nàng, đang xới đất cho chậu hoa tươi. Đại khái là cảm nhận được nàng tiến vài, người này cười dài một tiếng xoay người lại: “Hám Thiên Thần Quân, ta chờ ngươi thật lâu!”

Nam tử này thoạt nhìn chỉ có dáng vẻ mười bảy, mười tám tuổi. Khuôn mặt hình chữ quốc mày rậm mắt to, da ngăm đen. Hắn mặc quần áo thô ráp, hai ống quần còn vén cao, thoạt nhìn như một nông phu trẻ tuổi.

Nam tử trẻ tuổi này nhìn thấy nàng, sững sờ, đánh giá nàng trên dưới nàng một phen, mới nói: “ Ngươi là ai? Sao lại giữ tín vật của ta?”

Cách nói chuyện của hắn cũng không quá tốt, liếc nnhư muốn nhìn thấu nội tâm của nàng.

Cách xa mười trượng, trên trời sấm sét rền vang, trên hồ như có sóng nước cuộn trào. Hiển nhiên, là do chủ nhân nơi này không vui.

“Ta. . . . .” Nàng mở miệng, không biết nên trả lời như thế nào cho phải.

Trường Thiên nhắc nhở nàng: “Lấy Răng Nanh ra, hắn liền hiểu.”

Nàng nghe lời lấy Răng Nanh trong túi trữ vật ra. Quả nhiên, chủy thủ vừa lấy ra, nam tử đối diện liền mở to mắt nhìn, tinh tế quan sát thật lâu: “Đây là răng nhanh của Hám Thiên Thần Quân, được chế tạo thành chủy thủ sao?”

Thần sắc của hắn dần ảm đạm xuống, thở dài: “Loại người kiêu ngạo như hắn, sao có thể cho phép đồ của mình rơi vào trong tay người khác? Chẳng lẽ hắn cũng giống ta, đã chết rồi sao? Điều này sao có thể, chẳng lẽ quẻ bói của ta lại sai?”

Sấm sét trên trời biến mất, sóng nước trên mặt hồ cũng không thấy đâu. Nhìn bộ dạng rã rời của hắn, không hiểu được là hắn bi thương vì Trường Thiên qua đời hay là vì quẻ bói của mình sai.

Ninh Tiểu Nhàn dở khóc dở cười: “Hắn vẫn còn sống tốt! Nhưng mà bị giam trong Thần Ma ngục.” Hắn chính là hóa thân của Long Quy sao? Nhìn nam tử trẻ tuổi này, Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy mình bị lừa dối, nghĩ tới rùa, trong đầu nàng liền hiện lên hình ảnh một lão rùa già. Chưa kể, lão rùa trong truyện “Bảy viên ngọc rồng”, không phải là một lão rùa nhí nhố sao?

“Ngài chính là lão rùa thần sao?”

Nam tử đối diện rõ ràng sửng sốt, cười nói: “Cách gọi này đúng là thú vị. Ta không phải là hắn, chỉ là một luồng thần niệm của hắn mà thôi. Bản thể của Long Quy, đã tịch diệt từ hơn một vạn năm trước rồi.” Hắn hoàn toàn không cảm thấy khổ sở, giống như là chuyện xảy ra trên người khác vậy. Lòng dạ rộng lượng như vậy, thật là làm cho nàng kính nể không thôi, “Nhưng mà, tiểu cô nương, mời nói cho ta biết, Hám Thiên Thần Quân đang ở nơi nào?”

“Ở chỗ này!” Nàng chỉ chính mình, “Ta là chủ nhân của Thần Ma ngục, Trường Thiên bị giam dưới đáy ngục không thể động đậy, chúng ta đang nghĩ cách để cứu hắn ra.” Nói xong trong lòng liền nghĩ, gần đây Trường Thiên thân thể kém đi, mình lại không có cách nào, nhưng lão rùa này sống đến mấy vạn năm, có thể nói là kiến thức rộng rãi, không ngại nhờ lão bận rộn một phen. Nàng lập tức cẩn thận tỉ mỉ kể lại chuyện nàng nhận được Thần Ma ngục, quen biết Trường Thiên từ đó đến nay.

Nàng có mang tư tâm, hơn nữa lại còn thêm mắm thêm muối miêu tả chuyện Trường Thiên bị suy yếu, ở trong miệng nàng, Ba Xà gặp nạn ngay cả con giun cũng không bằng. Trường Thiên ở trong ngục nghe được trên trán nổi gân xanh, hận không thể túm lấy nàng đánh cho mông nở hoa.

Thần niệm của lão rùa thần cười híp mắt nghe xong, trầm ngâm một hồi lâu mới nói: “Cách cứu được hắn ra khỏi Thần Ma ngục, sợ rằng chỉ có tìm ra bản thể của Ba Xà, hoặc là tìm được Nam Minh Ly Hỏa kiếm. Ta và hắn không gặp nhau đã vạn năm, cũng chưa từng nghe thấy có kiếm nào tốt hơn Duệ Kim kiếm xuất thế.”

“Vậy trạng thái suy yếu hiện tại của hắn, có cách nào giải quyết không? Bằng không chưa kịp đi đến phía Tây, hắn đã thân vẫn đạo tiêu rồi!” Lão rùa này nhìn thì trẻ tuổi, thì ra tính cách cũng già cả.

Lão rùa thần trầm ngâm suy nghĩ một chút, đến lúc nàng sắp không chịu được mới nói: “Có!”

Hắn chậm rãi nói: “Ở trong bản thể của ta có 108 viên quy châu, là thần lực từ lúc ta sinh ra biến thành. Trừ những viên gắn ở trên người, cùng với những viên dùng để vận hành tiểu thiên địa này, ta còn lại ba mươi viên. Nếu hắn chịu đồng ý một điều kiện của ta, ta sẽ đưa quy châu cho hắn.”

Nàng vô cùng vui vẻ, giống như phát cuồng. Trường Thiên trong Thần Ma ngục lại cả giận nói: “Đừng vội om sòm, ta đưa cho ngươi một đệ tử thân truyền đã là một ân huệ lớn rồi, ngươi còn dám nói điều kiện với ta?” Giọng nói cực kỳ không khách khí.

Lúc này lại đến lượt nàng làm phiên dịch, thuật lại cho lão rùa thần nghe không sót một chữ. Nghe xong hắn cũng không tức giận, cười hì hì híp mắt: “Quả nhiên là khẩu khí của Hám Thiên Thần Quân, tiểu cô nương, ngươi không có lừa gạt ta, rất tốt, rất tốt.”

Ninh Tiểu Nhàn chán nản. Bệnh đa nghi của lão rùa này lại nặng như vậy. Nàng lúc trước nói đến nửa canh giờ, chẳng lẽ chỉ là phí phạm nước bọt sao?

“Đệ tử thân truyền muốn đưa cho ta, ở đâu?”

Nàng vội vàng thả Ôn Lương Vũ xuống mặt đất. Nó cũng không đợi nàng phân phó, đứng thẳng trước mặt lão rùa thần, chi chi hai tiếng.

Lão rùa thần ngạc nhiên nói: “Hử? Là Thổ Chồn huyết mạch tinh khiết? Ngươi tìm ở đâu được tên tiểu tử này, đúng thật là một mầm tốt để truyền y bát của ta.” Thổ Chồn thông minh nổi tiếng thiên hạ, bác học mà tinh thông.

Nàng kể lại một lượt về thân thế của Ôn Lương Vũ. Trường Thiên lạnh lùng nói: “Ngươi đến chết cũng không tìm được truyền nhân, nếu không thu hắn, không sợ cuối cùng tiếc hận mà chết sao? Ta xem thần niệm này của ngươi, tối đa cũng chỉ có thể tồn tại được ba trăm năm nữa.”

Quá không khách khí! May mắn là tu dưỡng của lão rùa thần này quá tốt, thế mà lại không tức giận, chỉ gật đầu nói: “Truyền nhân thì ta muốn thu, nhưng điều kiện này ngươi cũng phải hứa, Hám Thiên Thần Quân, chúng ta là tri kỷ trên vạn năm, sao ta lại không biết ngươi lần này tới đây trừ việc tìm truyền nhân cho ta, còn vì muốn lấy đi quy châu giúp ngươi kéo dài tính mạng chứ?”

Ai nha, Trường Thiên nhà nàng quả nhiên chưa bao giờ mua bán lỗ vốn a! Với tính cách lạnh nhạt người sống chớ lại gần của hắn, lại chịu dùng một lượng lớn thần lực vì một Ôn Lương Vũ mới quen biết không lâu, làm thuật hoán huyết, khiến cho bản thân nàng vẫn mãi không hiểu vì sao. Thì ra là, hắn đã sớm tính toán, quả nhiên là thần thú sống vài vạn năm, đã sớm có kế hoạch vì an nguy của bản thân mình.

Quy châu do thần lực của Long Quy ngưng tụ thành, dù sao cũng đủ cho hắn dùng trong một thời gian ngắn đi? Tâm tình của nàng lại thoải mái, vậy mà Trường Thiên nhanh chóng nói câu “Không đồng ý!” làm nàng giận sôi người suýt nữa thì nhảy dựng lên.

Trường Thiên chế giễu một tiếng: “Bản thể của ngươi đã chết, còn có thể ngăn cản ta lấy đi quy châu sao? Bản thân ta còn muốn lấy đi toàn bộ hơn một trăm viên quy châu, xem ngươi còn muốn nói gì nữa nào!”

Lão rùa thần cười ha ha hai tiếng: “Nếu ngươi đích thân đến, ta tất nhiên không thể làm gì, chỉ có thể hai tay dâng lên, nhưng mà bây giờ ngươi đang bị vây trong Thần Ma ngục, không ra được. Chỉ sợ hiện tại ta chỉ còn một luồng thần niệm, so với tiểu cô nương trước mặt này mà muốn dùng sức lấy quy châu đi, thì đó là người si nói mộng!”

Trường Thiên một hồi lâu sau mới hừ một tiếng, nghĩ lời lão nói cũng không phải phóng đại, cho nên nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Thôi, chúng ta đi.” Hắn cũng không cần quy châu này nữa.

Thần a, đại gia ngươi lại có cốt khí như vậy sao? ! Cốt khí có thể ăn thay cơm sao?

Ninh Tiểu Nhàn tức giận nói: “Vì sao không chịu đồng ý? Ngươi còn chưa nghe điều kiện của hắn là cái gì mà!”

Giọng Trường Thiên buồn bực nói: “Bổn quân chẳng muốn nghe!”

Lão rùa thần thở dài một hơi: “Ở trong đại lao lâu như vậy, mà tính tình của ngươi không thay đổi chút nào.” Hắn nghiêm mặt nói, “Hám Thiên Thần Quân, ta cũng không cầu việc gì khác, chỉ hy vọng ngươi ngày sau nếu có thể thoát ra khỏi Thần Ma ngục, xin hãy tha cho hắn một mạng được chứ?”

Hắn là ai, có quan hệ gì với Trường Thiên? Ai da, nàng tò mò muốn chết, ai có thể giúp nàng dập tắt lò bát quái lửa cháy hừng hực này không?

Trường Thiên giận dữ: “Đừng mơ!”

Hừ hừ, hắn là phạm nhân, phải nghe lời của ngục trưởng đó! Ninh Tiểu Nhàn gật đầu thật lực với lão rùa thần: “Không thành vấn đề, ta đồng ý thay cho hắn!”

“Ninh! Tiểu! Nhàn!” Trường Thiên giống như rít ra từ kẽ răng gào tên của nàng, xem ra đã bùng nổ giận dữ.