“Ta chẳng qua chỉ là người phàm, Mịch La đại nhân có thể nói cái gì với ta được?” Ninh Tiểu Nhàn chậm rãi lắc đầu, “Hắn ở gốc cây hòe ngồi xuống rất lâu, giống như là tâm tình không tốt, không nói một lời. Ta nướng mấy đuôi cá muốn hiến tặng cho hắn, hắn cũng không thèm để ý tới. Cuối cùng Mịch La đại nhân tựa vào cây hòe giả vờ ngủ say trong chốc lát, cho đến khi Đát tỷ tỷ ngài và mấy vị đến.”
“Ừ.” Đát Tử như đang ngẫm nghĩ, “Trước kia ngươi chưa từng thấy Mịch La đại nhân? Tại sao hắn lại cứu ngươi?”
Nàng nắm lại quả đấm, đưa lên ngực, tay chỉ lên trời làm bộ dáng muốn thề : “Đát Tử tỷ tỷ, ta thật không biết nha, nếu như ngươi hỏi được thì sau này ngàn vạn lần nên nói cho ta biết. Ta là người tự biết chuyện của mình, Mịch La đại nhân cùng với ta khách nhau một trời một vực, hắn là người sâu không lường được, ta làm sao dám vọng tưởng suy đoán được?” Nhìn ánh mắt của ta, nhìn ánh mắt của ta, có phải cảm thấy đặc biệt chân thành hay không?
“Nếu như ngươi không tin thì dọc theo bãi sông hôm qua, đi bảy mươi dặm về hướng đông, có thể tìm được doanh trại của mã tặc rồi, nơi đó còn có thi thể của mã tặc, và di hài của một thương đội nhỏ, nếu ngươi thấy tất nhiên sẽ biết ta không nói láo!”
“Nha đầu ngốc!” Trường Thiên đột nhiên chen lời nói: “Ngươi nói nói bậy rồi!”
Quả nhiên hai mắt Đát Tử phát sáng: “Thương đội quy mô nhỏ? Mịch La đại nhân ở đó tìm được thứ gì sao?” Rốt cục hỏi ra một chút tin tức rồi!
Á, nghĩ chu đáo cũng có lúc sơ suất, làm sao lại không cẩn thận đem chuyện này nói ra chứ? Mịch La vì mầm trà mà một mình đuổi tới Nham Thành, Đát Tử muốn biết nhất đúng là chuyện hắn có tìm được bảo bối này hay không ?
Ả quả nhiên là tâm phúc của người khác, xem tình hình này, cho dù là kết quả gì thì ả sẽ gϊếŧ Ninh Tiểu Nhàn diệt khẩu, nếu không chuyện ả gạt Mịch La thăm dò tin tức bị lộ ra, lấy tính cách của Mịch La, tất nhiên không chỉ đem ả trói tới địa huyệt Bắc Minh hưởng thụ hình phạt kiến ma cắn đơn giản như vậy.
Thực là ngốc a, chỉ một câu nói đã đem mình đẩy tới bờ nguy hiểm. Dọc theo con đường này gặp phải chuyện phiền toái quả thực không ít, làm sao mình lại không tiến bộ thế này?
Ninh Tiểu Nhàn vội khiến bản thân toàn lực suy nghĩ đối sách, đang muốn há miệng nói cho có lệ thì ngay tại lúc này có một luồng ánh sáng từ trên trời bay tới, vây hai vòng quanh Đát Tử, vật này Ninh Tiểu Nhàn đã nhìn quen mắt.
Thanh phù tiền! Thần sắc của Đát Tử biến đổi, ả đang làm chuyện không thể cho người khác biết được, hết lần này tới lần khác Mịch La lại phi tiền tới tìm, trong đáy lòng ả liền có chút chột dạ, ả mở tay ra, Thanh Phù Tiền liền nhẹ nhàng dừng ở trong lòng bàn tay của ả, trên tiền còn có một tờ giấy nhỏ.
Người phàm trần không thể nhìn được chữ của yêu loại, nhưng nàng vẫn liếc Ninh Tiểu Nhàn một cái, người ở phía sau cơ trí quay đầu chỗ khác để tránh phiền phức.
Trên tờ giấy chỉ có bốn chữ nhỏ: “Nham Thành, nhanh lên.” Ngay cả ký tên cũng không có, mặc dù là giọng điệu nghe rất gấp, mấy chữ này lại lãnh tính phiêu dật, bình tĩnh nhưng nàng nhận ra được đây chính là chữ thiếu chủ viết.
Mịch La không thích con người, từ khi hắn phát ra Thanh Phù Tiền cho tới lúc Đát Tử đứng ở trước mặt hắn, khoảng thời gian này không được vượt qua hai khắc. Nếu không nàng phải ăn đau khổi rồi, mặc dù hai người đều rõ nàng là lão chủ nhân phái tới ở bên người của Mịch La, nhưng dù sao chủ là chủ, nô là nô, nếu như hắn tùy tiện tìm một lý do để thu thập nàng một phen thì thật sự là quá đơn giản.
Vì vậy ở bên cạnh Mịch La nàng lại càng thêm cung kính cẩn thận.
Nàng nhìn về phía Ninh Tiểu Nhàn. Thời gian cấp bách, nàng không rảnh bày khuôn mặt tươi cười
: “Nói mau. Mịch La đại nhân tìm được cái gì?”
“Thật giống như tìm được một vật, nhưng lại bị Mịch La đại nhân ném đi. . . .
. .” Ninh Tiểu Nhàn nói quanh co. Hiển nhiên nữ nhân này còn cnhững chuyện khác rất quan trọng cần làm, nàng nhìn bộ dáng đầy lo lắng kia, tám phần là không có can đảm trì hoãn nữa, đã như vậy thì nàng sợ cái gì, cứ cho ả biết một chút là được rồi.
“Vậy làm phiền Lý cô nương trước tiên ở nơi này suy nghĩ thật kỹ đi, chốc lát sau ta sẽ quay về.” Đát Tử nhanh chóng nói. Ả hướng về phía mấy thủ vệ ở phía sau nháy mắt ra dấu hiệu, lập tức liền có hai người đi tới sau lưng Ninh Tiểu Nhàn “Lý cô nương, xin mời!”
Ninh Tiểu Nhàn thở dài, cũng không nói nhiều, xoay người đi theo hai gã thủ vệ kia. Trước khi đi nàng nhìn thấy Đát Tử nhảy lên pháp khí bay lên không để đi.
Thủ vệ đem nàng cùng với hai con dơi yêu dẫn tới một cửa ải đang quan sát, trong đó có một gian phòng nhỏ, khách khí mời bọn họ ngồi xuống sau đó đóng cửa gỗ lại.
“A, đây không phải là con mèo yêu vừa rồi hay sao?” Trên ghế tre bên cạnh bày đặt một l*иg tre nhìn quen mắt, phía trên còn dán lá bùa lung tung, bên trong là con mèo đang mặt ủ mày chau.
Nàng cùng với mèo yêu này thành bạn tù, chẳng qua là nó bị giam ở trong l*иg, mà giam nàng thì bị giam trong một ngôi nhà gỗ.
Đát Tử nhận định nàng là một cô gái yếu đuối không làm được chuyện gì, nên chỉ để cho hai gã thủ vệ bình thường trông chừng nàng, chờ mình từ Nham Thành trở về mới hỏi thêm.
Ninh Tiểu Nhàn lại biết, con nữ yêu này đã nổi lên sát tâm với mình, giờ phút này chính là cơ hội tốt trời ban, nếu như không chạy thì sau đó sẽ không còn có cơ hội nữa.
“Hai người kia, một người đứng ở ngoài cửa, một người ở ngoài hai trượng.” Trường Thiên giúp nàng định vị chính xác phương vị của địch nhân “Tốc chiến tốc thắng, Đát Tử bay từ Nham Thành trở về cũng chỉ chừng một khắc đồng hồ, nếu như Mịch La không có chuyện gì quan trọng hơn kéo chân ả thì chỉ ba khắc chung là ả sẽ trở lại.
Nàng cầm lấy một chiếc chén ở trên bàn gỗ nhét vào một góc tối, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa.
Cửa mở ra, nam tử canh giữ ở bên ngoài mang vẻ mặt nghi vấn, tỷ đệ ba người này tuy bị giam lỏng nhưng dù sao nàng cũng do đại nhân Phủ Phụng Thiên yêu cầu trông coi, giá trị con người tất nhiên là cao hơn mình, hắn nên cung kính một chút thì tốt hơn.
Âm thanh nàng hòa nhã nói: “Vị đại ca này, ta. . . . . . Ta muốn uống nước.”
“Trên bàn gỗ có nước.”
“Ta biết, nhưng mà không có chén nha!”
“Cái chén hẳn là đặt ở trên bàn, làm sao lại không có ?”
Nàng rất oan uổng: “Nhưng không có tìm được nha.” Nàng kéo cửa mở ra, thủ vệ liền thấy trên bàn quả nhiền chỉ có một cái ấm trà.
“Lúc sáng không phải là ở đây sao?” Hắn thầm nói, “Đám dân đen này, lại cầm đồ loạn!” Vừa nói liền vừa đi vào bên trong.
Ở bên trong nhà ánh sáng mờ mờ, hắn phải qua ba, bốn hơi thở mới nhìn rõ được bài biện ở trong nhà, nơi này không có bao nhiêu đồ, cho nên hắn rất nhanh thấy thấy một chiếc chén gỗ nằm ở trong góc.
Nữ nhân chính là phiền toái! Hắn không nhịn được quay đầu về phía Ninh Tiểu Nhàn: “Cái chén ở. . . . . .”
Nàng vốn đi sát phía sau hắn, đợi hắn quay người lại thì liền thấy nữ nhân trước mắt nhấc tay lên, hai ngón tay đột nhiên điểm lên trên ngực của hắn. Động tác của nàng nhẹ nhàng dùng mắt thường dường như không thấy rõ được, thủ vệ này trơ mắt nhìn quả đấm nhỏ của nàng đưa qua, nhưng không có chút biện pháp ứng đối nào.
Hai ngón tay mảnh khảnh này nhấn nhấn một cái lên bộ ngực hắn, hắn lập tức cảm thấy trái tim có một tiếng nổ vang thật lớn, máu toàn thân ong một tiếng chảy lên đầu, giống như bị sét đánh.
Hắn há miệng muốn hô lên tiếng, ít nhất phải cảnh báo với huynh đệ ở đầu bên ngoài, nhưng âm thanh ở cổ họng rung động, một chút cũng không nói ra tiếng liền mềm nhũn té trên mặt đất, sau đó trong nháy mắt hắn liền mất đi tri giác.
Trường Thiên khen một câu: “Không tệ, lúc này ngươi chặn mạch rất đúng, vừa vặn khi máu của hắn đang trở về trái tim liền vội vàng bấm động mạch, chẳng qua là lực đạo hơi nhẹ, nhiều nhất hắn chỉ cần nửa khắc đồng hồ sẽ tỉnh lại .”
Nàng liếc mắt nhìn lên trời, hắn còn ngại nàng ra tay quá nhẹ ? Bà cô là người dân lương thiện trên tay còn chưa dính qua mạng người, người này lại không đắc tội với mình, sao phải ra tay độc ác chứ?
Có đông đảo linh vật phụ trợ , lại có “Bí quyết dẫn đường” sắp đại thành công hiệu, thính lực của nàng hôm nay rất tốt, có thể nghe được tiếng tim đập của người bình thường. Nàng từng vênh mặt khoe khoang ở trước mặt Trường Thiên và Ôn Lương Vũ, thính lực của mình sắp vượt qua quỷ hút máu rồi, kết quả hai người này hỏi nàng: “Ngươi nói là Bức Yêu?”
Nàng tất nhiên có thể nghe thấy tiếng tim đập của thủ vệ, từ khi hắn vào trong phòng tới nay, nàng dựa vào tiếng vang yếu ớt này mà yên lặng tính toán vận hành mạch máu của hắn. Đoạn mạch thuật này là một chút thủ đoạn Trường Thiên truyền cho nàng, thuật này làm trái tim giống như bị sét đánh, trong nháy mắt sẽ bị mất đi năng lực hành động, cũng không phát ra được chút âm thanh nào, chính là chiêu số đánh lén rất tốt. Thủ pháp này đặc biệt có hiệu quả nhưng lại không đả thương mạng người, rất phù hợp tâm ý của nàng, chẳng qua là sử dụng được có chút phiền toái, cần phải đoán được thời gian máu của người này chảy vào tim, lúc này mới có thể đoạn vừa ác độc vừa chính xác. Chẳng qua là lực dùng trước quá trình mà không nắm giữ tốt, luyện tập hơi không lưu ý sẽ đả thương tính mạng con người.
Nàng đem người này kéo vào trong góc. Hiện nay sức mạnh tăng nhiều, di chuyển hán tử chừng trăm cân, mặc dù không thể nói nhẹ giống như vác rơm rạ như vậy nhưng cũng không thể nói là lao lực được
“Đến phiên hai ngươi.” Hai con Tiểu Bức Yêu cười hì hì gật đầu. Rời đi huyện Tứ Bình xong, nữ chủ nhân không cho phép huynh đệ bọn họ đả thương mạng người nữa. Bản tính của yêu quái vốn thiên về thô bạo, hai người bọn họ đã sớm ngứa tay chân rồi.
Nàng lại mở cửa ra, hướng về phía người ở xa vẫy vẫy tay, người này đã sớm tò mò trong phòng xảy ra chuyện gì, thấy nàng ngoắc ngoắc ta liền đi tới, trong bụng vẫn âm thầm đề cao cảnh giác.
Chỉ hai hơi sau Ninh Tiểu Nhàn khiêng một người ra khỏi cửa phòng, hai tiểu Bức Yêu ra tay còn nhanh hơn nàng, xem ra dọc theo con đường này bị nàng quản chặc quá rồi.
Trường Thiên thúc giục nàng: “Đi nhanh đi, trì hoãn nữa thì sẽ không kịp đâu.” Hơn nửa khắc chung qua đi, tính cả thời gian chạy chối chết thì thời gian của nàng đã không còn nhiều.
“Ừ.” Nàng đang muốn động thân, suy nghĩ một chút, liền đi trở về trong nhà đem chiếc l*иg kia mang theo.
===========
Trường Thiên định liệu rất đúng, chỉ hai khắc chung sau thì Đát Tử đã trở lại, hai gã thủ vệ cũng đã tỉnh lại, sắc mặt rất khó coi.
Mặc dù biết là xuất hiện ngoài ý muốn, nhưng Đát Tử vẫn không nhịn được cả giận nói: “Người đâu?”
“Chạy rồi.” một gã thủ vệ trong đó vỗ về ngực. Hắn bị hai ngón tay của Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nhàng đâm xuống, hiện tại ở chỗ này vẫn còn mơ hồ đau “Không ngờ cô nương này thân thủ rất cao. Xin đại nhân tha lỗi.”
“Vô dụng” Đát Tử lạnh lẻo nhìn bọn họ một cái. Hai người này dù sao cũng có nhiệm vụ trong người, không phải là người phàm có thể tùy tiện gϊếŧ chết được.
Nàng dậm chân, nhảy lên pháp khí đuổi theo “Lý Mộng Tuyết”.
Theo lý thuyết, một tiểu cô nương phàm nhân như vậy, bên cạnh còn mang theo một đôi song sinh thì cho dù để nàng chạy trước hai khắc thì có thể chạy xa tới mức nào? Cái này giống nhưu là rùa thỏ thi chạy, con rùa đen kia dù có đổi thành thần rùa thì cũng không thể chạy thắng thỏ được. Có trách thì chỉ trách ở chỗ này, ả bay về phía trước một khắc đồng hồ vẫn không thể tìm thấy hành tung của tỷ đệ ba người họ.
Phi hành không thể so sánh với chạy trốn, tốc độ kia ít nhất phải nhanh hơn gấp mười lần, Lý Mộng Tuyết không thể nào chạy xa tới như vậy được, vì sợ mình bỏ sót, ả đi tới đi lui lục soát nhiều lần, vẫn không thấy bóng dáng.
Lúc này vừa mới qua khỏi địa giới của Phụng Châu, cây cối hầu như đều to lớn, bụi cây cũng rất thấp, dọc theo con đường này không có bao nhiêu chỗ có thể dấu được người. Tỷ đệ ba người họ có thể trốn được tới đâu ?
Ả tốn mất gần nửa ngày đi tìm người, hầu như muốn đem mỗi một tấc đất xung quanh đây đều lật qua vẫn không thu hoạch được gì.