Bỏ bạc ra còn phải ở trong đại lao. Nàng cười khổ rồi để đôi bức yêu ở bên ngoài theo dõi,còn mình thì vào Thần Ma ngục.
Một ngày đã qua, thân thể của Ôn Lương Vũ
đã sớm khôi phục, dù sao cũng là thân thể nửa yêu, năng lực phục hồi so với loài người mạnh hơn nhiều. Tâm trí của hắn trầm ổn, tối hôm qua mặc dù Ôn Cách đã tạo đả kích trầm trọng cho hắn, nhưng bây giờ vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, ôn hòa như thường.
Nàng biết, tên tiểu tử nửa yêu này đã dấu bi thương ở trong lòng. Dù sao chuyện hôm qua kết thúc, con đường tương lai không biết đi thế nào.
Lúc nàng đi vào , Ôn Lương Vũ đang ở tầng thứ năm nghiên cứu Tức Nhưỡng. Hạt trà đã gieo xuống, lấy thần lực của Tức Nhưỡng thu hoạch linh trà có chứa linh lực chắc sẽ được nhiều gấp mười so với ban đầu! Khó trách hắn chậc chậc khen ngợi nói: “Ninh cô nương, Tức Nhưỡng thật sự là thần thổ đứng đầu thiên hạ, nếu trong tay ta có bảo bối như vậy, có lẽ đã sớm nghiên cứu ra hạt giống linh trà rồi!”
‘Ngươi nghiên cứu ra sớm một ngày thì bỏ mạng sớm một ngày. Ôn Cách mỗi ngày đều nhìn chằm chằm đứa con trai này, đỏ mắt chờ mong tính toán thời điểm hoán huyết.’ Trong lòng nàng nói thầm, ngoài miệng lại nói: “Ta thật sự rất ngạc nhiên, lịch sử về trà cũng chỉ có hơn hai trăm năm, sao ngươi có thể nghiên cứu ra linh trà? Dù chỉ chứa linh lực, không có hiệu quả trừ bỏ tâm ma cũng đã rất giỏi rồi.”
“Đây không phải công lao của ta đâu!” Ôn Lương Vũ cười khổ nói: “Lúc ta được đưa tới trong nhà phụ thân, trong tay nắm nhẫn trữ vật, bên trong có mấy hạt giống. Chờ ta dần dần lớn lên mới phát hiện những hạt giống đó chính là hạt giống trà, hơn nữa trong đó có chứa linh lực cực yếu ớt. Nhưng dù có yếu ớt thì nó vẫn tồn tại, như vậy cũng đã rất tốt rồi.”
Ninh Tiểu Nhàn gật đầu. Nếu nói đây là phát minh, vậy tức là trước đây chưa từng có. Bất luận mẫu thân Ôn Lương Vũ
đưa cho hắn giống trà có chứa linh lực yếu ớt cỡ nào nhưng tồn tại tức là chân lý, đã đủ khiến người đời ghé mắt.
“Ngươi cũng biết, cha ta lên làm thành chủ Nham thành, nơi này nổi tiếng về trà hương. Ta mới nổi lên hứng thú nghiên cứu trà. Ta bái Lục Vũ tiên sinh được mọi người tôn kính nhất trong Nham thành làm thầy, học tập cách trồng và pha các loại trà, lão tiên sinh kia ngày trước ngươi cũng đã gặp. Nhưng dù vậy, ta cũng đã phải tốn gần tám năm mới có thể khiến cho trong linh trà chứa linh lực lai tạo lớn lên, có thể để người tu đạo sử dụng.” Hắn mang vẻ mặt hoài niệm nói: “Cho nên, nghiêm khắc mà nói, ta chỉ lấyhạt giốngmẫu thân đưa cho tiến hành. . . tiến hành . . . ” Trong lúc nhất thời hắn không tìm được từ ngữ thích hợp.
“Cải tiến.” Ninh Tiểu Nhàn thay hắn bổ sung. Đứa trẻ trên đời này luôn có tình cảm quyến luyến hoài niệm khẩn thiết đối với mẫu thân. Ôn Lương Vũ liều mạng nghiên cứu linh trà như vậy, hơn phân nửa cũng bởi vì đó là thứ mà mẫu thân hắn đưa cho hắn.
Khi nói chuyện, hai người đã trở lại tầng cuối cùng của Thần Ma Ngục.
“Ừ đúng!” Ôn Lương Vũ thở dài nói: “Thật không biết mẹ ta làm thế nào khiến cho loại trà này chứa linh lực. Aizz, đáng tiếc cuối cùng ta vẫn không thể gặp được bà một lần! Càng không có nghĩ tới loại linh trà này đã cứu ta một mạng.”
Hắn bỗng nhiên cười nói: “Thật ra thì cha ta là thành chủ giả!”
“Cái gì?” Quả thực nàng không thể tin vào lỗ tai của mình. Nàng còn tưởng rằng làm giả là độc quyền của người địa cầu, nào biết được thế giới này cũng không thiếu tên lừa gạt chuyên nghiệp! Chỉ nhìn bề ngoài hết sức nho nhã tuấn dật của Ôn Cách, làm sao có thể liên hệ cùng một chỗ với hàng giả chứ?
Trong cuộc sống không thú vị, mấy chuyện bát quái rất có sức cuốn hút! Ngay cả Trường Thiên vốn đang xem sách cũng không nhịn được mà nhìn sang.
Trong mắt của hắn dường như đang nhớ lại: “Mặc dù cha ta tài trí song toàn, nhưng loạn thế này thật sự quá khốn khổ đới với con người. Mẫu thân của đại ca chết sớm, hắn muốn nuôi dưỡng hai hài tử chúng ta lớn lên nhưng lại thường buồn bực thất bại, bởi vậy thân thể ngày càng lụn bại.” Nói tới đây, nhớ tới lúc phụ thân cũng thật lòng yêu thương bảo vệ mình, giọng nói không khỏi nghẹn ngào, thật lâu mới nói tiếp: “Năm ta chín tuổi, có người gấp rút lên đường bỏ lỡ chỗ ngủ đêm. Tới nhà ta tìm nơi ngủ trọ, công văn hắn mang theo trong người không cẩn thận bị chúng ta thấy được, đó lại là công văn bổ nhiệm thành chủ Nham thành!”
“Cha ta nói chuyện với người kia mấy câu, cảm thấy người kia rất ngu ngốc, nhưng không biết từ đâu lấy được công văn bổ nhiệm. Vừa vặn, hai người bọn họ lớn lên có mấy phần tương tự! Vì vậy. . .”
Lúc đó hắn dừng lại nhưng nàng nghe rõ. Chín phần chín là Ôn Cách gϊếŧ người kia, sau đó giả mạo thân phận của hắn tới Nham thành nhậm chức, bắt đầu cuộc sống thành chủ tiêu dao.
“Nham thành do Thanh Hư Môn quản lí. Chẳng lẽ môn phái đó không quan tâm sao?” Như vậy thì quá không hợp lý, thành chủ do Thanh Hư Môn tự mình ủy nhiệm có phải thật hay không, chẳng lẽ thời gian dài như vậy lại không nhìn ra?
Ôn Lương Vũ cười lạnh nói: “Ta đã sớm phát hiện bao năm qua Ôn phủ có một khoản tài chính lớn chuyển tới nơi không rõ, mấy ngày trước đã nắm được Ngô đại quản gia có giao thiệp với Thanh Hư Môn, lại cho bọn họ phái người tới
kiểm tra. Ta vốn tưởng rằng là Phàn chân nhân gạt phụ thân tham ô số lượng lớn ngân lượng, muốn trực tiếp mượn sức mạnh của tiên phái để trục xuất lão, nào biết tin tức này như đá ném vào biển rộng, cho đến tối hôm qua ta bị bắt, Thanh Hư Môn cũng không phái người tới đây, ngươi nói hiệu suất và quản lý của môn phái đó sao lại thấp như thế?”
Như vậy nghe, tiên phái của Đạm Thai Tửu tiên kì thật cũng không ra hồn.
Lại nghe Ôn Lương Vũ nói tiếp: “Ta không biết Thanh Hư Môn phát hiện có thân phận thực của cha hay không?Có lẽ tin tức ta là nửa yêu, nửa năm sau vẫn bị lộ. Con trai của thành chủ tiên phái quản lí không thể là nửa yêu. Thanh Hư Môn vốn định diệt trừ ta, là ta cha quỳ xuống đất đau khổ cầu khẩn, nói ta đang nghiên cứu linh trà ngày sau có thể tạo phúc cho Thanh Hư Môn, ta mới nhặt được một cái mạng. Nhưng ta bị lệnh cưỡng chế không được ra khỏi thành, bất đắc dĩ phải bày ra khuôn mặt của con người.”Nói tới đây, hốc mắt lại đỏ lên. Hắn vốn rất cảm động vì phụ thân thay hắn cầu xin giữ lại tính mạng, hiện tại đã hiểu rõ Ôn Cách chỉ vì mình.
“. . . .Thật ra thì, ngươi cũng dùng phương thức của mình để trả thù bọn họ, không phải sao?” Nàng thật sự không biết cách an ủi người khác.
“Trả thù?”
“Không sai. Ngươi suy nghĩ một chút, Ôn thành chủ một lòng muốn bắt ngươi hoán huyết để kéo dài tuổi thọ, nhưng ngươi lại có thể lấy ra linh trà có thể trừ bỏ tâm ma. Nếu tối hôm qua không có mấy con yêu quái tới gây rối, vậy ta cũng không cứu ngươi được. Thanh Hư Môn không tốt với ngươi, hiện tại linh trà của người lại có thể khiến bọn họ sứt đầu mẻ trán. . . . . .đây chẳng lẽ không phải là trả thù tốt nhất sao?”
Ôn Lương Vũ nghe nàng nói xong cảm thấy thú vị, phiền muộn trong lòng cũng vơi đi.
Nàng nói sang chuyện khác: “Mẹ ruột của ngươi, là loại yêu quái nào?” Hỏi như vậy có thể quá không tế nhị hay không?
“Ta và cha đều không biết. Cha ta đã tìm đọc rất nhiều cổ thư, suy đoán khả năng lớn nhất là Hồ yêu.” Hắn chưa biết Ninh Tiểu Nhàn sớm biết hắn là nửa yêu, nhưng nàng có thể giấu diếm đại tu sĩ Kim Đan kỳ như Phàn chân nhân, từ trong động đá vôi đột nhiên xuất hiện, có thể thấy được cũng không phải người thường. Thuốc dịch dung trên mặt hắn đã được tẩy đi nhưng Ninh Tiểu Nhàn vẫn có thể nói chuyện cười nói như thường với khuôn mặt nửa yêu của hắn, quả thực khiến cho trong lòng tên tiểu tử nửa yêu này rất cảm kích.
Bởi vì gương mặt đáng sợ này, từ nhỏ hắn đã bị Ôn Cách nuôi nhốt trong nhà, cả ngày lấy việc đọc sách làm thú vui. Mấy năm trước, hắn sơ ý để cho hạ nhân thấy được khuôn mặt của mình, vẻ sợ hãi trên mặt người nọ đến nay vẫn còn là ký ức mới mẻ với hắn. Hắn cũng không hỏi kết cục của người đó, chỉ biết người trong phủ cách hai ngày lại đổi một nhóm.
Hắn lắc lắc đầu, ném mấy trí nhớ đó đi. Ôn Cách đã chết, Nham thành hắn sinh sống hơn mười năm vẫn không thể tiếp nhận hắn, nhưng ít nhất hiện tại hắn không cần cả ngày nhốt mình trong cái sân nho nhỏ.
Giọng nói lạnh lùng của Trường Thiên vang lên: “Không phải Hồ yêu. Mặc dù diện mạo có vài phần tương tự nhưng tập tính của ngươi và hồ yêu có nhiều khác biệt.”
Hắn dùng hai từ “tập tính” tuyệt đối không dùng được trên người người phàm, lại dùng đôi mắt màu vàng đánh giá người Ôn Lương Vũ mấy cái. Người kia cũng không hề tỏ ra tức giận chút nào ngược lại còn nhìn hắn thi lễ, hết sức cung kính nói: “Xin Trường Thiên đại nhân chỉ giáo.”
Nhìn xem người ta có lịch sự lễ phép như vậy. Ngươi cho rằng mình lớn lên anh tuấn thì có thể vô lễ sao? Ninh Tiểu Nhàn liếc xéo Trường Thiên. Nhưng hắn không để ý tới nàng, chỉ trầm ngâm nói:
“Ngươi tai tròn, miệng ngắn, chòm râu thưa thớt, màu lông mặc dù giống như hồ ly nhưng đường vân rất ngắn. Nhìn lại giống như là đời sau của hồ yêu, nhưng tỉ mỉ phân biệt vẫn có chút khác nhau.”
“Ngoài ra, tối hôm qua lần đầu tiên ngươi đối mặt với ta, mặc dù có áp lực rất lớn, cũng không giống biểu hiện không chịu nổi của bức yêu, thậm chí mơ hồ còn có lòng chống lại. Mặc dù điều này có thể có thể liên quan tới huyết thống nhân loại trên người ngươi nhưng yêu tộc nặng nhất về huyết thống. Nếu như phẩm cấp huyết thống yêu tộc của ngươi càng thấp thì khi thấy ta sẽ càng sợ hãi. Bởi vậy suy ra, mẹ ruột của ngươi ít nhất là yêu quái thuần huyết đã tu hành hơn hai nghìn năm.”
Lời này của mặc dù như đánh rắm nhưng cũng không phải không có lý. Ninh Tiểu Nhàn nhớ tới bộ dáng lần đầu tiên A Phúc nhìn thấy Trường Thiên chính là hận không thể đào một cái động trên đất để vùi mình vào,liền không nhịn được che miệng cười cười.
Trường Thiên nhìn nàng rồi nói tiếp: “Nhưng ngươi làm người lại tinh tế khéo léo, suy nghĩ sâu, học thức uyên bác, thật cực kì phù hợp với một loại yêu trong trí nhớ của ta.”
Ôn Lương Vũ vội vàng hỏi: “Là cái gì?” Hoang mang hơn hai mươi năm, hôm nay rốt cục có người đến chỉ cho một con đường sáng, làm sao hắn có thể không sốt ruột được?
” Chồn đất. Là một trong những yêu thú dị chủng thời thượng cổ, hình dáng giống hồ ly, lỗ tai ngắn nhỏ, song có học vấn uyên bác suy nghĩ sâu, am hiểu tìm tòi quy luật thiên hạ.” Lò đan Cùng Kỳ đang gục ở bên cạnh luyện một lò đan dược mới, bên trong lò nhiệt khí đang bốc hơi. Trường Thiên duỗi tay dẫn một đoàn khí màu trắng đang bốc hơi di chuyển rời rạc trên không trung, lại dần dần phác họa ra bộ dáng bề ngoài một con thú con màu trắng, ngay cả chòm râu cũng mô phỏng, có thể nói quả thực rất thần kì. Loài động vật này quả nhiên lớn lên có mấy phần tương tự như hồ ly nhưng thân hình càng thêm dài nhỏ mềm mại, lỗ tai rất tròn, tứ chi ngắn thấp, phía sau cũng có một cái đuôi to xù lông.
Một ngón tay của hắn chỉ đoàn khí màu trắng ngưng tụ thành thú nhỏ bay tới trước mặt Ôn Lương Vũ.
Woa, bản lĩnh tạo hình mỹ thuật của Trường Thiên rất tốt nha, vì sao thời điểm mỗi lần thiết kế đồ cho nàng, hình thức đều khó coi như vậy? Ninh Tiểu Nhàn đen mặt suy nghĩ.
Ôn Lương Vũ sững sờ nhìn con thú nhỏ kia, cơ hồ muốn ngây dại. Hắn không kìm lòng được đưa tay xoa nhẹ lại không cẩn thận đánh tan đoàn khí màu trắng đó.
“Aizz.” Trong long hắn không biết đang vui hay buồn nhưng vẫn nói với Trường Thiên: “Đa tạ Thần Quân đại nhân đã giải đáp nghi hoặc nhiều năm trong lòng ta!”
“Chuyện nhỏ thôi.” Trường Thiên thản nhiên nói: “Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?”
Lời này vừa nói ra, Ôn Lương Vũ lập tức trầm mặc. Mười năm qua hắn đều sống trong tiểu viện Ôn phủ. Mặc dù giống như bị nuôi nhốt nhưng ít ra ăn uống ở không lo. Hiện tại mặc dù khôi phục tự do nhưng từ giờ lại sống tựa như lục bình. Cho dù hắn đầy bụng kinh luân, trong lúc nhất thời cũng mờ mịt, “thiên hạ to lớn, nơi nào có thể đi”.
Tầng không gian này nhất thời lâm vào trầm mặc, chỉ có Cùng Kỳ gặm cắn phát ra tiếng bíp bíp tróc tróc bíp bíp.
Rốt cục Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được hỏi: “Trước tiên ta làm rõ vấn đề ngươi đi con đường nào được chứ?”