Khi Lâm Sơ Thịnh đi ngâm suối nước nóng rồi trở về phòng, cô phát hiện nửa giờ trước Quý Bắc Chu đã gửi tin nhắn cho cô.
【 Anh đang đánh bài ở phòng Hắc Tử, em có muốn qua đây không, không thì nghỉ ngơi trước đi, có lẽ anh sẽ về muộn một chút.
】
Trên đường trở về phòng, Lâm Sơ Thịnh vốn còn thấy hơi thấp thỏm chờ mong.
Lúc này cô thở ra một hơi, không biết là do được thả lỏng hay mất mát.
Nếu Quý Bắc Chu tạm thời không về phòng, một mình Lâm Sơ Thịnh cũng thong thả hơn, cô tắm rửa xong rồi ngồi nghịch điện thoại, lúc này mới nhớ đến cái link mà Triệu Thiến gửi vào mail.
Lâm Sơ Thịnh mở máy tính của khách sạn này ra, cô cắn môi, dù sao anh ấy cũng không ở đây, rồi đỏ mặt nghĩ thầm:
Mình chỉ tiện tay xem một lúc.
Vài phút sau, khuôn mặt nhỏ của cô nóng như bị thiêu đốt.
Vừa căng thẳng vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Đang lúc cô chuẩn bị tắt video đi, bỗng nhiên có tiếng “tích tích –” vang lên, cùng với tiếng kéo cửa phòng két két, cửa bị đẩy từ bên ngoài vào.
Quý Bắc Chu…
Đã trở lại rồi!
Lâm Sơ Thịnh ngây người, luống cuống không chọn cách tắt nguồn máy tính do không sờ thấy nó nút tắt đâu cả, cô lúng túng vội vàng rút nguồn điện ra luôn.
Người trong người ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí yên ắng chết chóc.
—
Cho đến khi Quý Bắc Chu đi vào phòng, cửa bị đóng lại, Lâm Sơ Thịnh mới cười gượng với anh, “Sao, sao anh lại quay lại rồi?”
“Em đang làm gì đấy?” Quý Bắc Chu đến gần, liếc mắt qua chiếc máy tính, vẻ mặt nghiêm túc.
“Không, không làm gì cả.
” Lâm Sơ Thịnh căng thẳng đến mức lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
“Lúc nãy em dùng máy tính làm gì đấy?”
“Thì mình em thấy chán, rảnh rỗi nên xem gì đấy thôi.
”
Lâm Sơ Thịnh không biết nói dối, cô chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Tay em bẩn kìa, đi rửa đi.
”
Lúc này Lâm Sơ Thịnh mới nhớ ra lúc nãy cô kéo dây điện lung tung, lòng bàn tay dính đầy bụi, cô dè dặt liếc mắt đề phòng Quý Bắc Chu, sợ anh đi đυ.ng vào máy tính, cô chột dạ thấp thỏm, đi từng bước nhỏ đến phòng vệ sinh.
Cô vừa mới vặn vòi nước ra, Quý Bắc Chu đã nghiêng người dựa vào cánh cửa.
“Thịnh Thịnh, em làm chuyện gì xấu sau lưng anh đúng không?” Khóe miệng anh nở nụ cười xấu xa.
“Em đâu có đâu.
” Lâm Sơ Thịnh lấy ít nước rửa tay ra.
Cô cắn môi, định làm mà không nhận.
“Ban nãy anh vào phòng đã nghe thấy tiếng ở máy tính, hơn nữa…” Quý Bắc Chu cười khẽ, “Em không biết dùng máy tính sẽ để lại dấu vết à? Dễ tra ra lắm.
”
Cả người Lâm Sơ Thịnh cứng lại, đây là lần đầu cô làm chuyện xấu như thế, không đủ kinh nghiệm.
Lúc này cả người cả tang vật đều bị bắt được, không còn đường nào chối cãi.
Cô vừa thẹn vừa ngại, nghẹn đỏ cả mặt, chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Quý Bắc Chu đến gần, duỗi tay tắt vòi nước đi, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, “Em còn gì để nói không?”
Lâm Sơ Thịnh căng thẳng đến mức không biết nên nói cái gì, thật sự thấy rất mất mặt.
“Thịnh Thịnh –” Quý Bắc Chu bỗng nhiên cúi người tới gần cô.
Khi hơi thở nóng bỏng dừng lại bên tai cô, bỗng nhiên cả người cô nóng rực như bị sốt ban.
“Vâng?” Lâm Sơ Thịnh đan hai tay vào nhau, căng thẳng đến nỗi cả người nóng bừng.
“Ngẩng đầu nhìn anh.
”
Cô hít sâu một hơi, dù sao cũng bị tóm rồi, đành phải đối mặt, cô vừa mới ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt, eo cô bị siết chặt, cả người đâm vào trong người anh, hai tay anh nhanh chóng giữ lấy mặt cô.
Tầm mắt hai người chạm nhau, ánh mắt anh nặng nề, một nụ hôn nóng bỏng dừng trên môi cô…
Phòng vệ sinh chật hẹp, hai thở của hai người càng nóng bỏng hơn, dường như tất cả đều bị hạn chế lại trong nơi chật hẹp này, không khí xung quanh như bị bốc hơi, còn mùi đàn hương khách sạn xông hơi thoang thoảng, khiến cho đầu óc cô hơi lâng lâng.
Hình như Quý Bắc Chu còn vội vã hơn cả ngày thường, Lâm Sơ Thịnh chỉ cảm thấy chân cô mềm nhũn run run.
Khóe môi còn hơi đau, cô không nhịn được khẽ nói một tiếng ưʍ.
Vừa nũng nịu vừa quyến rũ.
Âm cuối còn hơi run, quyến rũ người khác.
Tay Quý Bắc Chu di chuyển từ mặt cô xuống sau gáy, lòng bàn tay kề sát da cô, nóng như bị bỏng, hơi nóng khiến cả người cô run lên.
Hai người trán kề trán, tựa như toàn bộ thế giới chỉ còn tiếng thở dốc và tiếng tim đập của cô và Quý Bắc Chu.
Hai người lại nhìn nhau lần nữa, Lâm Sơ Thịnh đỏ mặt, nhưng không tránh ánh mắt của anh.
Cô có thể cảm nhận được bàn tay ở eo cô không ngừng siết chặt lại, khiến khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, ngay lúc Quý Bắc Chu cúi đầu, chuẩn bị tìm đến môi cô, thì điện thoại lại vang lên…
Anh cau mày, ấn tắt với vẻ mất kiên nhẫn.
Ước chừng vài giây sau, lại có ai đó gọi đến tiếp.
“Nghe điện thoại đi, chắc ai đó có chuyện quan trọng cần tìm anh.
” Lúc này Lâm Sơ Thịnh còn đang dựa vào ngực anh, cô thẹn thùng đến nỗi ngón chân cũng cong lại.
Điện thoại được kết nối, tiếp theo đó là giọng nói ồm ồm của Hắc Tử:
“Đội trưởng, anh làm gì đấy, bảo đi đón chị dâu mà, mau quay lại đi, đang thiếu một chân đây!”
**
Quý Bắc Chu dự đoán thời gian, có lẽ Lâm Sơ Thịnh đã đi ngâm suối nước nóng về rồi, cũng sợ cô ở một mình trong phòng thấy chán, rồi lại ngại không dám gõ cửa tìm anh, thế nên anh mới quay về đón cô.
Đợi cô thay quần áo xong, hai người liền đi đến phòng của Hắc Tử.
Dọc đường đi, Lâm Sơ Thịnh ngại đến mức không dám nhìn anh, cho đến Quý Bắc Chu mở miệng hỏi một câu:
“Lúc nãy rốt cuộc em đang làm gì đấy?”
“Hả?” Lâm Sơ Thịnh bừng tỉnh, nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt mờ mịt, “Anh, anh không biết? Sao anh nói vừa vào phòng đã…”
“Anh vừa mới đi vào, em đã rút nguồn điện ra rồi, anh chẳng thấy gì, cũng không nghe được gì cả, chỉ cố ý lừa em thôi, không ngờ em có tật giật mình, lại nhận hết thật.
”
“…”
Lâm Sơ Thịnh vừa xấu hổ vừa tức giận, trong chốc lát không biết nên nói gì.
Quý Bắc Chu muốn dắt tay cô, Lâm Sơ Thịnh đương nhiên không chịu, muốn giãy ra, nhưng cả người lại bị anh giữ lại trong ngực.
Lâm Sơ Thịnh bất giác giãy giụa, bên tai lại là giọng nói khàn khàn của anh:
“Nếu như em thích, lần sau anh xem với em.
”
Anh ấy thật sự đoán ra cô đang làm gì.
Lâm Sơ Thịnh hoàn toàn sụp đổ, đầu chôn trong ngực anh, trái tim vẫn đập nhanh liên hồi.
—
Khi hai người đến phòng Hắc Tử, nơi này đã bày ra hai bàn mạt chược, có người đang ngồi đánh bài, cũng có hai, ba người đang nói chuyện, khi nhìn thấy hai người đi vào, khuôn mặt Lâm Sơ Thịnh đang còn hơi nóng, ánh mắt mọi người nhìn về phía Quý Bắc Chu càng không bình thường.
Chậc chậc, có xíu thời gian cũng không bỏ qua, hai người này dính nhau quá đi mất.
Lúc ăn cơm tối, Lâm Sơ Thịnh cũng biết thêm một vài gương mặt mới.
Có mấy người trước đây từng làʍ t̠ìиɦ nguyện viên trong khu bảo hộ cũng tới tham gia tiệc đính hôn, bây giờ họ đã trở về với cuộc sống sinh hoạt bình thường, đi 7 giờ sáng về 5 giờ tối, có nhiều người đã mấy năm rồi chưa gặp nhau.
Nhân dịp Tết này, rồi Vu Bôn đính hôn mới có cơ hội tụ họp.
Họ đã từng vào sinh ra tử, giờ khó lắm với có cơ hội gặp nhau, đêm nay tính toán thức suốt đêm luôn.
“Đội trưởng, ở đây, chỗ của anh này.
” Hắc Tử vẫy tay với anh.
“Em ngồi xuống chơi đi.
” Quý Bắc Chu đẩy Lâm Sơ Thịnh đến chỗ đấy.
“Em á? Anh cũng biết em không biết chơi mà.
” Lâm Sơ Thịnh nhíu mày.
“Không sao, anh dạy em.
”
Lâm Sơ Thịnh ngồi xuống, Quý Bắc Chu thì kéo một cái ghế khác ngồi cạnh cô.
Bọn họ chơi mạt chược ăn tiền, Lâm Sơ Thịnh thấy hơi thấp thỏm, Hắc Tử thấy dáng vẻ cầm bài của cô mới lạ, cười lên, “Chị dâu, đừng căng thẳng, bọn em sẽ châm chước cho chị, đảm bảo chị sẽ không thua nhiều đâu.
”
Hai giờ sau…
Hắc tử đổ gục rồi.
Còn lớn tiếng ồn ào bảo hai vợ chồng Quý Bắc Chu và Lâm Sơ Thịnh bắt nạt chó độc thân hắn đây.
Đánh bài thua tiền thì thôi, còn bị đút cơm chó ngập mồm, cuộc sống này không cách nào qua nổi rồi.
Ước chừng đến rạng sáng, giải tán nhóm đánh bài, cả đám người lại hứng trí đi uống bia ăn BBQ, Lâm Sơ Thịnh nghe bọn họ kể về những chuyện đấu trí đấu dũng với bọn trộm săn lúc trước, cũng không thấy buồn ngủ.
Đến khi cô và Quý Bắc Chu về phòng đã hơn hai giờ sáng.
Có lẽ do có chuyện lúc nãy xảy ra, đêm nay hai người ngủ chung một phòng, tuy rằng không xảy ra gì cả, nhưng hai người đều ngủ không ngon.
Đặc biệt là Lâm Sơ Thịnh, cô vừa căng thẳng vừa thấp thỏm, trong đầu còn hiện lên những đoạn ngắn.
Trong mơ là những cảnh xuân thấp thoáng.
Hết chương 81.
Lời của tác giả:
Anh Bắc lại giở trò lừa gạt rồi, haha
Em gái Lâm: Tóm lại là tôi đã đánh giá thấp lòng người hiểm ác.
Anh Bắc: [Xoa đầu–].