Vici bắt đầu di chuyển, bộ quân phục vẫn chỉnh tề tinh tế, bắp tay phồng lên quấn lấy eo omega.
Phần eo và cái mông rắn chắc đẩy vào không nhanh không chậm, ưỡn ẹo xuất phát ra âm thanh dính nước, kèm theo tiếng rêи ɾỉ của người đàn ông trưởng thành, càng lúc càng nặng nề, gân cốt cuộn trào từng tấc thịt non mềm trong âʍ đa͙σ chật hẹp.
Kɧoáı ©ảʍ tích tụ rất nhanh, giống như ngọn lửa trên đống cỏ khô, nó có thể bị đốt cháy thành những mảnh lớn mà không cần gió thổi.
“A a~! không… Ưm!” Viên Cảnh Du dựa vào ngực người đàn ông với đôi tay và đôi chân yếu ớt, bị đâm lúc lắc lên xuống.
Côn ŧᏂịŧ đâm quá mức chuẩn xác, chỗ mềm mại ở sâu bên trong khe thịt mềm đã khẽ giật giật.
Cậu bị va chạm mạnh mẽ bước tới không khỏi kêu thảm thiết.
Đầu óc cậu rối bời, anh không kìm được mà phun ra cái lưỡi đỏ mọng, thậm chí không kìm được nước bọt.
Viên Cảnh Diệu cảm thấy côn ŧᏂịŧ nổi gân xanh này sắp đâm thủng lỗ huyệt non nớt mình, cảm giác chua xót trong bụng sắp tan ra.
Nhưng người đàn ông dường như còn thích thú hơn khi nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của cậu, cái eo cường tráng của hắn tráng căng ra, dập mạnh vào cái huyệt non nớt non nớt này, tiếng lép nhép nhớp nháp vang lên.
Những tiếng thở dốc khàn khàn vang vọng trong không gian, Vici vô cùng phấn khích, sảng khoái tột đỉnh.
Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng như bị khe thịt mập mạp mυ'ŧ lấy, mạnh mẽ khuấy động nước nhờn đặc sệt, tay liên tục vỗ vào mông tuyết.
Nhưng kɧoáı ©ảʍ của tinh thần lớn hơn rất nhiều so với kɧoáı ©ảʍ của thể xác.
Rốt cuộc Vici đã làm hỏng vật nhỏ mà hắn đã nuông chiều và nuôi nấng trong vài năm, cậu là người vợ mà hắn tin tưởng.
Người vợ phương Đông nhỏ xinh của hắn.
Viên Cảnh Du bị đυ. đến mức không thể nói rõ ràng, làn da trắng như tuyết và mỏng manh toát ra bột đào, đôi mắt của cậu đã nhòe đi vì nước mắt.
Trước sự xâm nhập mãnh liệt của người đàn ông, cậu bất lực co quắp ngón chân lại, gục xuống khóc, cảm giác đau nhói trào dâng trong bụng càng lúc càng mạnh.
Trong bụng dường như có hơn chục con cá nhỏ đang bơi nhanh nhẹn, dù bị bắt thế nào cũng không vào được bờ, ngoe nguẩy đuôi, nước bắn tung tóe.
Sâu.
Sâu quá.
“Ưm, chú a… Á, ưm không, sâu quá… Sâu quá rồi…”
Omega khóc lóc thảm thiết, còn không có nói ra được câu hoàn chỉnh, vóc dáng nhỏ nhắn bị người đàn ông khống chế, mông hai bên đυ.ng phải hồng hồng nóng rực, nghe như muốn khóc nghẹn ngào, phải mất một thời gian dài để nói xong một câu với một giọng nói run rẩy.
Vici thở hổn hển ôm omega đầy mồ hôi điều chỉnh tư thế, nhắm ngay về phía Alpha bị trói trên ghế.
Hắn rút bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© ra khỏi cái lỗ âʍ đa͙σ non nớt mọng nước, qυყ đầυ đỏ mọng ấn mạnh vào lớp thịt mềm, rồi lại bóp vào, ngoáy hết cỡ xuống phía dưới phát ra tiếng kêu òm ọp.
“A a chú, chú ơi, a… Á” Viên Cảnh Du khẽ hét lên một tiếng, khối phồng trên bụng lại nổi lên, lần này cậu gần như không thở nổi, sặc ra một hơi, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Hai chân run như cầy sấy, hai bắp chân dính liền không đứng yên được, thật đáng thương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp với xương cao ngất ngưởng đó, khóe môi rỉ ra nước bọt.
Giao hợp quá mãnh liệt làm cho cậu khóc thành nước mắt ướt đẫm, cả người phát run.
“Đứng yên để cho vị hôn phu của con thấy” Giọng Vici đanh thép, siết chặt bụng cậu rồi dập mạnh năm sáu cái.
Chất lỏng trong suốt chảy xuống từ gốc của đôi chân nhờn, chứa đầy pheromone hương đào.
Hương vị của rượu whisky và rượu Munich giống như một loại thần dược nào đó, khiến quả đào nhỏ đầy đặn này bị ép chặt và làm chín nó.
Omega bị ảnh hưởng bởi hai alpha pheromone, đùi cậu run lên như bị chuột rút, không thể phát ra bất kỳ lời nào.
Khi một người chìm vào kɧoáı ©ảʍ tột độ, ngay cả hơi thở cũng có thể bị quên trong chốc lát.
Cậu cắn chặt môi dưới và co ro như một con thú nhỏ bất lực, cố gắng thoát khỏi cơn lũ của kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© bằng cách này.
Kết quả, cậu trực tiếp bị người đàn ông nhấc cái đùi mập mạp lên, tiếp tục giã nát không chừa cho cậu một chút phòng bị, lúc không động nữa lại rơi ra một khối thịt non đỏ hồng.
Nhiều nước da^ʍ bắn ra từ cuộc giao cấu, trộn lẫn với những cái tát gợϊ ȶìиᏂ, vang vọng khắp phòng ngủ.
“A ưm … Cứu với… Xin chú, con xin chú.” Viên Cảnh Du kiễng chân đứng lên, đã không biết bao nhiêu lần gục ngã cầu xin lòng thương xót.
Nhưng đều vô ích.