Khi Mỹ Nhân Ngu Ngốc Cầm Kịch Bản Pháo Hôi

Quyển 2 - Chương 11-3: Liếm gân xanh nuốt nước bọt / công 3 cảnh báo

Xuống giường là con chó nhỏ đang liếʍ láp của vợ nhỏ, đang vòng qua hai chân của Viên Cảnh Du, vẫy đuôi.

Viên Cảnh Du nắm lấy tấm trải giường thở nhẹ, mấy phút sau, ý thức của cậu mới bắt đầu trở lại, cậu ngây ngốc nhìn người đàn ông cao lớn và rắn chắc trên người mình.

“Ư bụng, chịu không nổi… căng, căng quá.” Cậu khóc nức nở, đầu lưỡi có chút khó duỗi thẳng, mơ hồ than thở.

“Không làm nữa, không làm nữa, được không? Đừng khóc nữa.” Dương Thanh Thần không muốn nhìn thấy cậu khóc nhiều, làn da mỏng và thịt mềm đỏ lên ngay khi bị hắn cọ xát, nhìn rất đau lòng.

Tất nhiên, khóc trên giường không được tính.

Người đàn ông bế cậu đi vào phòng tắm, châm nước nóng để tắm cho cậu rồi thành thật dọn dẹp những thứ tanh hôi mà hắn vừa bắn vào, rồi hôn lên vùng âʍ ɦộ múp máp mềm mại.

Viên Cảnh Du vốn là sáng sớm thức dậy, ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, ngủ gà ngủ gật, hai má hấp một lớp bột phấn, như là hơi say nên bị ngã xuống nước.

Dương Thanh Thần bước vào sau khi tìm thấy quần áo, trái tim hắn đang rối bời, hắn bế cậu lên xoa mặt, cảm giác trên làn da cậu rất tuyệt vời, hơi ấm cùng với hương thơm, cọ xát tạo ra một luồng điện mỏng manh.

Thật là gây nghiện.

Hắn nghiện Viên Cảnh Du mất rồi.

……

Viên Cảnh Du bị hôn nhanh chóng tỉnh lại.

Lục Duyên Kính đang mυ'ŧ lưỡi cậu, rót nước bọt hơi có mùi thuốc lá vào miệng cậu.

Thực ra không có gì đáng ngạc nhiên.

Bởi vì đàn ông già có những sở thích kỳ lạ, ngoại trừ những hành động nhẹ nhàng như hôn và liếʍ và làʍ t̠ìиɦ thì như phóng tên lửa.

Lục Duyên Kính đặc biệt thích mùi cơ thể của Viên Cảnh Du.

Ví dụ, khi ở trên giường, anh sẽ để cậu mặc áo sơ mi của mình, ngày hôm sau, anh sẽ giấu chiếc áo sơ mi bên trong như một chú chó, cài cúc lại rồi khoác áo khoác ở bên ngoài.

Để Viên Cảnh Du ngửi côn ŧᏂịŧ to hồng hào sạch sẽ, dùng lưỡi nhỏ liếʍ sạch chất dịch tanh từ mắt ngựa, há miệng cho hắn xem để đảm bảo cậu đã nuốt hết rồi.

Hoặc, tại nơi làm việc, để Viên Cảnh Du nằm trên hai chân của anh và liếʍ những đường gân xanh trên tay trái của anh.

Còn bây giờ, buộc bé con đang lơ mơ ngủ phải ngoan ngoãn nuốt nước bọt của anh.

“Ông xã …” Viên Cảnh Du bị đánh thức, dựa vào quấn lấy cổ người đàn ông, như mèo con cọ nhẹ vào người anh, cặp đùi trắng nõn mập mạp quỳ ở hai bên ghế chủ tịch, tạo ra những đường cong gợi cảm.

Lục Duyên Kính hôn lên chiếc mũi đầy mồ hôi và đặt cây bút trên tay phải xuống.

“Liếʍ đi cưng.” Giọng người đàn ông trong trẻo, đầu ngón tay trắng nõn lạnh lẽo xoa hai lần đôi môi đỏ mọng của Viên Cảnh Du, tiến vào khoang miệng nóng ẩm của cậu.

Viên Cảnh Du ngậm lấy đầu ngón tay của anh, đầu lưỡi vụng về chọc vào đầu ngón tay của người đàn ông, không kìm được nước miếng, những sợi bạc từ khóe môi chảy ra.

Lục Duyên Kính chống cằm nhìn cậu một lúc, đôi mắt hẹp của anh mang theo ý cười.

“Được rồi, đổi chỗ nào.” Người đàn ông rút ngón tay ra, đưa cùi ngón tay dính đầy dịch thể vào miệng.

Viên Cảnh Du ngượng ngùng không dám trả lời, cậu nắm lấy cổ áo người đàn ông, hôn nhẹ lên đôi môi căng mọng.

Lục Duyên Kính cởϊ áσ khoác, để lộ cẳng tay với những đường gân xanh nổi gồ lên, hằn lên mu bàn tay, thậm chí đến cả đốt ngón tay.

Khi người đàn ông duỗi năm ngón tay ra, nhìn giống như có những con côn trùng sống với màu sắc sẫm hơn bị chôn vùi dưới làn da trắng lạnh.

Ngón tay thon gọn, các đốt ngón tay rõ ràng nhưng không dày, có màu hồng hào trông vô cùng đẹp mắt.

Viên Cảnh Du vội vàng liếʍ láp, áp chặt cẳng tay của người đàn ông vào khuôn ngực nhỏ nhắn, liếʍ láp nổi lên gân xanh, để lại dấu vết nước bọt ướŧ áŧ.

Lục Duyên Kính nhìn cậu duỗi ra đầu lưỡi non nớt, liếʍ láp những đường gân xanh đan xen, sờ sờ trơn trượt trên mu bàn tay khiến người đàn ông cảm thấy sung sướиɠ, xoa xoa mái tóc ngắn sạch sẽ thơm tho của cậu như ban thưởng.

Có tiếng gõ cửa văn phòng vang lên theo nhịp.

“Bé con, tôi gọi cháo cho cậu, ăn xong lại liếʍ tiếp cho chồng.” Lục Duyên Kính giúp cậu lau miệng, xoa hai lần nhớp nháp, không kìm được nên nghiêng người hôn chụt một cái.’

Người đàn ông lấy áo khoác che đùi cho cậu trước khi cho những người ngoài cửa bước vào.

Thư ký đặt bát cháo đã đóng gói kỹ lưỡng lên bàn, dùng ánh mắt bất thường liếc nhìn Viên Cảnh Du.

Lục Duyên Kính ném một cái nhìn sắc bén vào thư ký, khiến anh ta lập tức đổ mồ hôi hột.

……

Viên Cảnh Du há miệng ngấu nghiến ăn cháo, nhai miếng tôm ngọt lịm, đôi mắt hạnh phúc lấp lánh.

Ăn cơm rất ngon lành, cậu không cần vất vả livestream, có thể bật điều hòa, cũng không cần như mèo hoang làm ổ trong căn nhà cho thuê dột nát.

Lục Duyên Kính lấy khăn tay lau những hạt cơm dính trên khóe miệng cậu, dùng lòng bàn tay mát lạnh xoa xoa bụng cho cậu.

“Tối nay nhà họ Hạ có yến tiệc, cục cưng có muốn đi không?” Người đàn ông nheo mắt khi thấy cậu đã no nê, vươn tay nhéo gò má nhỏ của cậu một cách buồn cười, trơn mềm như một quả trứng gà bóc vỏ.

Viên Cảnh Du quên mất nhu cầu muốn liếʍ láp, thậm chí hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Lục Duyên Kính, chỉ ngẫu nhiên gật đầu vài cái.

Cậu không biết yến tiệc là gì.

Càng không biết yến tiệc của nhà họ Hạ là gì.