Lục Duyên Kính sững sờ vài giây, bước thêm vài bước đi tới chỗ hai người bọn họ, không nói thêm lời nào.
Viên Cảnh Du biến thành vật nhỏ mít ướt, vươn hai cánh tay trắng nõn gầy gò, nghẹn ngào mà để cho anh ôm.
“Ông xã …” Cậu nhẹ nhàng gọi, giọng mũi nhỏ bé khóc xen lẫn rất đáng thương.
Lần này, Lục Duyên Kính thật sự là không thể giận nổi nữa, tâm can mềm nhũn, thậm chí có thể nghe thấy cái gì đó đang tan chảy.
……
Dương Thanh Thần cảm thấy anh là một tên đầu bò.
Đờ đẫn nghe người vợ trong tay gọi người ta là ông xã, còn bị một người đàn ông khác đưa tay ôm lấy cặp mông nhỏ mập mạp mà hôn hít.
Hắn cứng đờ ngồi trên giường, đầu óc rối loạn thành một nồi cháo.
“Oa, ông xã, ha ... ưm” Viên Cảnh Du run rẩy kịch liệt, thường xuyên bị người đàn ông liếʍ trên vòm miệng, cậu không thể chịu được.
Đùi cậu quấn lấy vòng eo thon nhỏ của Lục Duyên Kính đung đưa, môi và răng quyện vào nhau phát ra tiếng ngân nga gợϊ ȶìиᏂ.
Dương Thanh Thần thực sự không thể chịu đựng được nữa.
“Các người… kết hôn rồi à?” Hắn khó khăn đứng dậy hỏi, giọng như một bánh răng bị rỉ, khàn khàn không nói nên lời.
“Hức… Không có… Không có mà.” Viên Cảnh Du thở phì phò nằm trên vai người đàn ông, yếu ớt trả lời.
Dương Thanh Thần sững sờ, im lặng vài giây.
Hai bàn tay của hắn bỗng nhiên nắm chặt lại, gân xanh nổi lên trên cánh tay, uốn lượn suốt từ dưới lên trên, những hình xăm đen kịt biến thành ba chiều trông rất đáng sợ.
“Con mẹ nó vậy sao cậu lại gọi anh ta là chồng?” Dương Thanh Thần nghiến răng hỏi, máu dồn lên trán, cảm thấy hơi thở dồn dập trong l*иg ngực, cả người sắp hít thở không thông.
Lục Duyên Kính cười nhạo, giọng nói lạnh nhạt chứa đựng sự khinh thường, một tay anh ôm Viên Cảnh Du vào lòng, tay kia ưu nhã lau nước miếng trên môi cậu.
“Anh Dương, anh còn nhỏ như vậy chắc không hiểu một chút về tình thú đâu nhỉ?”
“Nếu cục cưng muốn, chúng tôi có thể kết hôn ngay lập tức.”
Nói xong, anh hôn lên khuôn mặt mềm mại của Viên Cảnh Du, hơi nhướng mày, nở một nụ cười chế giễu.
“Kết con mẹ anh à?” Dương Thanh Thần tức giận, nén ra vài từ từ cổ họng của mình.
Chiều cao 1,9 mét tuyệt đối choáng ngợp, đứng bên giường đổ xuống mốt cái bóng lớn, nắm đấm sắp nổ tung, dường như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lao thẳng lên người Lục Duyên Kính đấm cho anh mấy đấm.
“Đừng đánh nhau vì tôi mà.”
Viên Cảnh Du khá sợ hãi, nói một cách yếu ớt, cố gắng xoa dịu bầu không khí.
“Lại đây.” Dương Thanh Thẩn vẻ mặt ủ rũ nhìn thẳng về phía cậu.
“Theo tôi đi.” Không chịu thua kém, Lục Duyên Kính cúi đầu âu yếm hôn lên vầng trán bằng phẳng của cậu, chạm vào vòng eo mềm dẻo của cậu, chơi đùa với da thịt mềm mại của cậu.
Viên Cảnh Du im lặng không dám nói tiếng nào.
Cậu cảm nhận được sự đe dọa của hai người đàn ông, chỉ cần cậu đồng ý với một trong hai người, người kia có thể sẽ gϊếŧ cậu.
“Tại sao ... Tôi không muốn lựa chọn …” Sau một lúc, cậu hèn nhát nói, lợi dụng sự thả lỏng của Lục Duyên Kính, cậu thoát khỏi cánh tay của người đàn ông, trượt xuống giường, chui vào trong chăn bông giả chết.
Đôi bàn chân nhỏ bé lộ ra thịt, móng tay được cắt tỉa phẳng lì, những ngón chân như quả nho sữa đang cuộn tròn đầy lo lắng, như có thể cảm nhận được ánh mắt tồi tệ của những người đàn ông.
Ngay khi Viên Cảnh Du muốn lặng lẽ giấu chân vào trong chăn bông, Dương Thanh Thần đã túm lấy mắt cá chân của cậu kéo ra.
“Cậu thích ai hơn?” Người đàn ông đè cậu xuống giường và hỏi một cách thô lỗ, dùng cằm cọ lên mặt cậu, liếʍ cậu hai lần như một con chó lớn.
Hành động mạnh mẽ nhưng lời nói hỏi như trẻ con, dùng từ thích, có thể thấy Dương Thanh Thần có rất ít kinh nghiệm trong tình yêu.
“Tôi sẽ không ép cậu đâu… cục cưng.” Dương Thanh Thần hẳn là chưa bao giờ gọi người khác bằng cái tên thân mật như vậy, đột nhiên nói ra, có thể nghe thấy một hàm ý rất khó xử.
Viên Cảnh Du lúng túng đẩy hắn ra, vẻ mặt hoang mang cắn chặt đôi môi ửng hồng, kéo chăn bông che mặt mình lại.
Thật đáng tiếc là đã thất bại, sức mạnh của Dương Thanh Thần quá mạnh nên cậu hoàn toàn không thể kéo chăn bông lên.
“Các anh thật là phiền phức ... Tôi đã nói là tôi không chọn rồi mà…” Cậu rầu rĩ đáp, hít hít cái mũi nhỏ thẳng tắp của mình, giống như sắp khóc một lần nữa.
“Được rồi.”
“Tổng giám đốc Lục và tôi sẽ so sánh, ai làm cho sướиɠ hơn sẽ ở cùng người đó, được không.”
Giọng của Dương Thanh Thần không nhỏ, có thể lọt vào tai Lục Duyên Kính đang đứng cách đó vài bước.
Hắn nhớ rõ Lục Duyên Kính đã nói rằng hắn còn nhỏ nên không hiểu tính thú là gì.
Bây giờ hắn muốn làm Lục Duyên Kính ngẩng mặt không nổi, đυ. Viên Cảnh Du thành một đài phun nước nhỏ.
Sau đó, hắn sẽ đấm ông già này thật đau rồi ném ra ngoài.
Nghe vậy, sắc mặt Lục Duyên kính bình tĩnh lại, hơi nghiêng đầu nhìn Viên Cảnh Du đang nằm trên giường, thật dâʍ đãиɠ, anh thè lưỡi liếʍ môi.
Cuối cùng mới nhìn về phía Dương Thanh Thần đang quỳ bên giường, bày ra vẻ vui tươi, giả vờ trả lời một cách hào phóng.
“Được thôi.”
Anh nghĩ rằng người khác không thể nhìn thấy suy nghĩ của anh à?
Đúng là một con chó ngu ngốc.
…
“Thiếu gia, tôi tìm được rồi.” Một người đàn ông ăn mặc như em trai đứng trong phòng, đưa hai tay tài liệu, cung kính đứng ở bên bàn.
Hạ Hữu uể oải thổi ra vòng khói rồi gật đầu ra hiệu cho anh đặt xuống rồi đi ra ngoài.
Người đàn ông cởi trần, một tay nhặt chiếc gạt tàn nặng, rồi từ từ dập tắt tàn thuốc.
Hắn đứng lên, cơ bắp mịn màng tinh tế cùng hắn di chuyển, quần tây lưng thấp không che được cơ xiên bên ngoài, vô cùng bắt mắt.
Hạ Hữu lấy tài liệu lật xem, cười không thể giải thích được, trầm giọng nói.
“Cậu chờ đi.”
“Viên Cảnh Du.”