Nhiều người.... Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ.... Viên Cảnh Du kẹp hai chân lại, đầu ngón tay trúc trắc xoa nắn âm đế, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy dọc theo âm môi dần thấm ướt qυầи ɭóŧ của cậu.
" Ưm! Ưm!" Viên Cảnh Du bị một nam sinh đột nhiên la lớn dọa cho hoảng sợ, đầu ngón tay nhấn mạnh lên âm đế một cái, bụng nhỏ đau xót, thoải mái đến cực điểm, cúi đầu cắn lên ngón tay ép tiếng rên xuống.
Bắn ra đến đây......
Thật ...... Thật thoải mái.
Tiểu thiếu gia tránh trong đống sách, không tiếng động hé đầu lưỡi phấn hồng ra, trên trán tiết ra đầy mồ hôi mịn, đuôi mắt ửng hồng.
Giống như vừa bị cᏂị©Ꮒ xong.
Hàn Sóc cảm giác cổ họng mình như bị thiêu đốt, tên bao cỏ này thật to gan, dám lén thủ da^ʍ trong giờ học, rên da^ʍ như vậy còn muốn không bị người khác nghe thấy sao.
Hắn lén nhìn qua phát hiện cơ thể Viên Cảnh Du không ngừng run rẩy, một chất lỏng trong suốt từ bắp đùi chảy ra, dọc theo ghế gỗ tí tách tí tách nhỏ lên mặt đất. Hàn Sóc kinh ngạc nhìn mặt đất, hậu tri hậu giác ngửi được một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng.
Dựa vào....... Là ở đâu chảy ra chứ?
Viên Cảnh Du dần lấy lại một chút sức, thử nhéo nhéo quần liền phát hiện cả qυầи ɭóŧ đều bị ướt sũng.
Ẩm ẩm ướt ướt....... Thật khó chịu...... Viên Cảnh Du cũng ngửi thấy mùi dâʍ ŧᏂủy̠ ngọt ngào của bản thân, chột dạ lấy áo khoác ra mặc vào.
Một lát sau, cậu đứng lên nhưng hai chân lại mềm nhũn thiếu chút nữa ngã nhào.
"Cho..... Cho qua một chút." Viên Cảnh Du nói với Hàn Sóc.
Hàn Sóc giả bộ bản thân vừa tỉnh lại, tỏ ra táo bạo tránh sang một bên.
" Cám ơn." Viên Cảnh Du khách khí nói lời cảm tạ.
Hàn Sóc sửng sốt, theo giọng nói nhìn vào mặt cậu, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn nhu thuận trước mặt hắn tự hỏi, Sao hôm nay lại....... Ngoan như vậy a? Còn biết nói cảm ơn với hắn.
Viên Cảnh Du vội vã chạy về hướng WC, bạn học trong phòng kỳ quái nhìn theo bóng cậu.
Chân tiểu tiểu thiếu gia hôm nay bị gì mà đi đường cứ là lạ.
Khương Hồng nhíu nhíu mày muốn đuổi theo cậu nhưng lại sợ Viên Cảnh Du mất hứng, nên lại chờ trong phòng, úp mặt xuống ngủ.
Một lúc sau, bỗng Hàn Sóc đứng dậy đi ra ngoài.
"Đại ca đi đâu vậy, chúng ta đánh vài trận đi?" Một nam sinh tóc vàng hỏi.
Hàn Sóc nghiêm mặt: "Cút sang một bên, tôi mẹ nó đi WC."
Tiểu đệ ngượng ngùng vò vò đầu, cười ha ha tự mình rời khỏi.
......
Viên Cảnh Du một đường chạy chậm, áo khoác đồng phục rộng thùng thình che kín cả người cậu chỉ để lộ ra lớp vải quần và làn da trắng nõn bên dưới. Cậu thở hổn hển vọt vào một phòng trong WC, vội vàng khóa trái cửa lại, tê liệt ngồi trên bồn cầu.
"Ha...." Viên Cảnh Du cởϊ qυầи ra, nhẹ nhàng cởϊ qυầи lót ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ ra.
"Sao lại..... A… Chảy nhiều nước vậy nha?" Viên Cảnh Du lau nước mắt, định dùng khăn tay lau chùi âʍ ɦộ nhưng mà vải dệt thô ráp vừa đυ.ng đến hoa tâm nhạy cảm lại thêm một dòng nước chảy ra.
"A, ha, âm đế bị..... Bị lau đến rồi huhu." Tiểu thiếu gia run run bả vai, tức giận ném khăn tay đi, sau đó tách hai chân ra cẩn thận xem tình huống của bướm nhỏ.
Âm đế tròn tròn trở nên sưng lớn giống như quả cherry chín mọng treo trên bướm nhỏ như đang mời gọi người đến nhấm nháp, tuôn ra dòng nước thơm ngon.
Âm môi cũng không tốt hơn bao nhiêu , do bị cậu nhìn chằm chằm mà thẹn thùng run lên chảy ra chất lỏng nóng ấm. Dâʍ ɖị©ɧ trong suốt khi tách khỏi qυầи ɭóŧ còn kéo dài thành một sợi chỉ bạc dinh dính.
Viên Cảnh Du ném qυầи ɭóŧ ướt sũng trên tay xuống sàn, WC tồi tàn này ngay cả một cái thùng rác cũng không có....
Ngồi trên bồn cầu bình tĩnh lại hơi thở, khôi phục được chút, Viên Cảnh Du trừng mắt nhìn qυầи ɭóŧ ẩm ướt trên sàn ghét bỏ nhíu mày. Cậu không muốn mặc nó lại đâu.
Vì vậy cậu kéo quần bò năm phân lên che lại bờ mông căng tròn, tiếp đến, cậu mặc áo khoác vào, rón ra rón rén đẩy cửa buồng vệ sinh ra, phát hiện bên ngoài không có ai liền nhanh chân bỏ chạy.
Hàn Sóc dập tắt điếu thuốc, đi vào trong buồng vệ sinh ở cuối cùng, ngọn đèn yếu ớt chiếu lên dáng người cường tráng của hắn tạo thành một cái bóng khổng lồ. Hắn đi vào buồng vệ sinh mà Viên Cảnh Du vừa mới rời khỏi lập tức nhìn thấy qυầи ɭóŧ màu trắng ướt sũng bị ném trên sàn.
"Mẹ nó, tên phế vật chết tiệt này....... Sao lại có thể động dục như mèo cái vậy chứ...." Hàn Sóc nuốt nuốt nước miếng, gân xanh trên đầu bị mùi hương ngọt ngào câu dẫn nổi lên. Hắn đóng cửa lại kẹp cái qυầи ɭóŧ nhỏ nhắn đó lên xem thử, cư nhiên lại là quần của nữ. Bên trên còn có một còn mèo đang dựng thẳng đuôi.
Như bị ma xui quỷ khiến Hàn Sóc đem qυầи ɭóŧ để lên chóp mũi ngửi ngửi, một mùi hương ngọt ngào hơi tanh tanh tiến vào trong xoang mũi hắn. Mùi hương ấy giống như thuốc kí©ɧ ɖụ© khiến hắn chỉ vừa ngửi đã cứng.
Mẹ nó.... Cái này là dâʍ ŧᏂủy̠.
Tên tiểu phế vật đó.... Cư nhiên lại là người song tính sao?
Con mẹ nó, Viên Cảnh Du dám trong giờ học chơi đùa bướm da^ʍ của cậu ta? Còn làm ướt cả ghế?
Hàn Sóc càng nghĩ càng hưng phấn, thở hổn hển đem qυầи ɭóŧ nhét vào trong túi, ngửi ngửi mùi hương còn lưu lại trên đầu ngón tay, bàn tay to cởi bỏ khóa quần.