Lý Sơn nghe nói như vậy, nhất thời hạ quyết tâm, không thể để con dâu thụ tinh nhân tạo, để người khác tới hỗ trợ thì coi sao được, người làm ba như hắn không phải còn rất tốt sao!
Nghĩ như vậy, Lý Sơn trở lại phòng bệnh, lại phát hiện con dâu đã không thấy đâu, chỉ còn lại Lý Lỗi.
"Con trai, con nghỉ ngơi trước, ta đi tìm Mai Mai nói chuyện một chút." Lý Sơn nói xong liền muốn đi.
"Ba, ba chờ một chút." Lý Lỗi sắc mặt tái nhợt ngồi trên giường bệnh, sau khi gọi Lý Sơn lại, thì có chút chần chờ, nhìn hắn hỏi,
"Ba, con có thể hỏi ba một chuyện hay không? ”
Lý Sơn trong lòng lộp bộp một tiếng, khẩn trương nhìn Lý Lỗi, "Chuyện gì? ”
Lý Lỗi nhíu mày, "Con hôn mê lâu như vậy, Mai Mai có đi tìm nam nhân khác nɠɵạı ŧìиɧ hay không? ”
Nghe được là chuyện này, Lý Sơn càng thêm khẩn trương, sợ con trai mình phát hiện vấn đề, vội vàng nói, "Đương nhiên là không có, Mai Mai đối với con rất thật tốt a, vẫn một mực hết lòng trông chừng chăm sóc cho con, con cũng không nên suy nghĩ lung tung! ”
Lý Lỗi thở dài một tiếng, "Kỳ thật con cũng biết, nhưng ba là người từng trải, hẳn là biết nữ nhân rất để ý đến việc có thể sinh con hay không, hiện tại cô ấy biết đời này con không thể sinh con nữa, chỉ sợ sẽ mất hứng, cho nên... con nghĩ..."
Lý Sơn nghe hắn nói như vậy, trái tim không khỏi đập thình thịch,
"Con trai, con nghĩ lung tung cái gì vậy? Không phải là con muốn đuổi Trần Mai đi đấy chứ? ”
"Làm sao có thể, con kỳ thật là muốn Trần Mai tìm ba mượn giống, dù sao vô luận là ai trong hai người chúng ta, nếu sinh được con cũng đều là nối dõi tông đường." Lý Lỗi thở dài một tiếng, trên mặt mang theo cầu khẩn,
"Ba, con cầu xin ba đáp ứng nguyện vọng này của con, đây là hy vọng cuối cùng của con. ”
Lý Sơn nghe thế, trong lòng như có liệt hỏa hận không thể trực tiếp tìm được Trần Mai ôm lấy liền làm, làm sao có thể không đáp ứng, nhưng trên mặt cũng phải ra vẻ có chút mất hứng, trầm mặt giáo huấn nói:
"Con nói bậy cái gì vậy, ta là loại người này sao? ”
“Con biết ba không phải loại người này, nhưng con đây cũng không còn cách nào nữa a, nếu như không thể để Mai Mai sinh con, cô ấy có thể sẽ tùy thời rời đi!”
Trên mặt Lý Lỗi cũng mang theo bộ dáng thống khổ.
Lý Sơn nhìn thấy cũng biết mình ra vẻ từ chối như vậy cũng đã không sai biệt lắm rồi, tính toán hiện tại sẽ đáp ứng.
Ai ngờ ngay lúc hắn muốn nói chuyện, một nữ nhân thành thục đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Lý Lỗi ở đây, dịu dàng cười chào hỏi
“Ồ, ba Lý Lỗi đấy ư, hóa ra anh cũng ở đây. ”
Lý Sơn nhìn thấy nữ nhân này, nhất thời hai mắt tỏa sáng, gắt gao nhìn chằm chằm dáng người thiên kiều bá mị của nữ nhân này.
Nữ nhân này tên là Tề Hiểu Vân, là mẹ của Trần Mai, cũng là một đại mỹ nữ, hơn nữa dáng người bởi vì bị nam nhân khai phá quá nhiều lần, so với Trần Mai càng thêm nóng bỏng mê người.
Lúc này nàng đang đi tới, hướng Lý Sơn quyến rũ cười, khiến cho trái tim Lý Sơn như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Tề Hiểu Vân vặn vẹo cánh mông đi về phía Lý Lỗi, nhìn hắn suy yếu nằm trên giường bệnh, sâu kín thở dài một tiếng,
"Tiểu Lỗi, mấy năm nay con chịu khổ rồi. ”
Lý Lỗi lắc đầu, “Hẳn là con làm cho Mai Mai chịu khổ mới đúng. ”