Mượn Giống Ba Chồng

Chương 4: Con dâu, đừng nóng vội

Trần Mai rốt cuộc vẫn là nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi dục cầu bất mãn, vốn dĩ cô vẫn phản kháng kịch liệt, nhưng khi sờ được cây gậy thịt khổng lồ kia, trong nháy mắt trái tim cô đập lên điên cuồng, thân thể mềm mại cũng nhũn ra như sợi mì.

Hơn nữa cô còn xấu hổ cảm giác được, hoa huyệt của mình đang không ngừng co rút, tựa hồ đang chờ mong đại gia hỏa này đi vào, thậm chí nước da^ʍ cũng chảy không ngừng, đang men theo khe thịt hẹp kia nhỏ xuống giường, phía dưới cánh mông sớm đã ướt một mảng lớn.

Trần Mai khẽ nhẹ nhàng vặn vẹo mông, thậm chí một đôi bàn tay nhỏ bé cũng vô ý thức nắm lấy thanh mệnh căn kia.

Đương nhiên, cô càng nghĩ đến việc muốn để cho nam nhân tiến vào nơi trống rỗng phía dưới hạ thân mình.

Lý Sơn không nghĩ tới con dâu bề ngoài kháng cự như vậy, trên thực tế cũng là một nữ nhân tao lãng!

Hơn nữa bàn tay nhỏ bé của nữ nhân cùng mình tự đùa nghịch chính là không giống nhau, bàn tay nhỏ lạnh lẽo lại mềm mại kia, mang đến cho Lý Sơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, ánh mắt hắn vì quá sảng khó mà trừng to, phảng phất như một bóng đèn, đè lên người con dâu, thở hồng hộc nói,

"Con dâu ngoan, đừng nóng vội, ta sẽ cho con biết làm nữ nhân của Lý gia ta thoải mái bao nhiêu! ”

Hai tay Trần Mai còn đang nắm lấy cây gậy thịt của nam nhân, nhưng hai bàn tay nhỏ bé của cô cũng không thể hoàn toàn nắm hết được cây mệnh căn kia, lúc Lý Sơn cắm tới, khe hở nhỏ hẹp đã nhiều năm không được ban ơn mưa móc làm ẩm, trực tiếp bị mệnh căn to lớn tím tái kia mở ra, chậm chạp cắm vào.

"A..."

Trần Mai kêu rên một tiếng, không nghĩ tới vật của ba chồng mình lại lớn như vậy, mình rõ ràng không phải là khuê nữ hoàng hoa gì, thế nhưng cũng không chống đỡ nổi, phía dưới như muốn nứt ra.

Hơn nữa đây là vì cô đang nắm lấy mệnh căn của ba chồng, chỉ mới có thể đi vào một cái đầu nấm, nếu không sẽ càng thêm thống khổ.

Trần Mai luống cuống, cô sợ mình sẽ bị ba chồng trực tiếp đè ra làm trên giường, cũng không biết lấy khí lực từ đâu ra, mạnh mẽ đẩy ba chồng ra, mệnh căn cũng theo đó bị rút ra.

Nhưng lúc đầu nấm rời khỏi hoa huyệt, lại phát ra một tiếng “Bóc”, đủ thấy vừa rồi ở bên trong cắm chặt bao nhiêu.

Lý Sơn vốn ở bên giường, lúc bị đẩy ra, trực tiếp ngã trên mặt đất, mệnh căn thẳng tắp dựng thẳng lên trời.

Chỉ thấy đại gia hỏa kia ngăm đen, nhưng vì quá cứng rắn, trướng to đến tím tái, hơn nữa phía trên còn có gân xanh vờn quanh, đầu nấm càng giống như một cái ô, mặt trên còn có một độc nhãn đang tiết ra dịch thể trong suốt, nhìn qua rất dữ tợn.

Trần Mai lần đầu tiên thấy rõ đại gia hỏa của ba chồng mình, nhất thời mặt đỏ tai hồng, trong lòng càng hoảng hốt.

Cô vừa âm thầm suy nghĩ mẹ chồng mình đã chịu đựng thứ này như thế nào, vừa vội vàng chạy vào nhà tắm.

Ngồi ở bên cạnh bồn tắm, tâm thần kích động mãi vẫn chưa thể ổn định, cô vỗ vào ngực, ngượng ngùng nghĩ đến vừa rồi mình cùng ba chồng thiếu chút nữa đã làm ra chuyện kia, hơn nữa còn ở trên giường của chồng!

Nàng cảm thấy mình thật sự quá hạ tiện, cũng quá phóng đãng, nhưng nghĩ lại, lại không tự giác nghĩ đến tên đại gia hỏa kia của ba chồng, cô đỏ mặt cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới hạ thân.

Chỉ thấy nơi vừa rồi bị ba chồng mở ra một lỗ nhỏ, vì không còn bị dị vật xâm lấn, đang từng chút từng chút khép lại, một lần nữa khôi phục thành một khe hở.