Mợ Mận

Chương 64: Chương 64

Mấy ngày tiếp theo Mận không đả động gì đến việc kia, nhoáng một cái đã tới ngày rằm tháng giêng.

Sáng sớm cậu Hoàng một mực nói cô đi hội xem hát tuồng với cậu, Mận mắt to nhìn cậu chẳng nói chẳng rằng đóng cửa lấy vải thêu thùa.

Cậu Hoàng bị cự cửa mặt đen nhánh mím môi tức mà chẳng dám nói, cậu thật sợ ánh mắt khi nãy của cô. Cô trước giờ ít nói, hay lời nói mát mỉa cậu không kinh hãi như cô nhìn.

Nghĩ nát cái đầu cậu chưa tìm ra đáp án vì sao cô nhìn cậu mà không trả lời.

Đứng một hồi bất lực cậu đành đi cùng mấy bà vợ lẽ xem hội, đáng nhẽ cậu nên đi cùng vài người bạn bè hàng xóm đàn ông. Nhưng khổ nỗi mấy bà vợ lẽ này không hết việc cho cậu lo, chỉ sợ đi rồi nói năng lung tung tộc biểu, trưởng thôn nghe vào tai lại khổ cậu ra.

Cậu Hoàng vừa đi Ngọc liền chạy tới gian của Mận gõ cửa gọi:

– Chị Cả! Chị trong đó không?

Mận dừng tay vọng ra nói:

– Có, đẩy cửa vào đi.

Ngọc Giật mình ậm ừ đẩy cửa vào thấy cô ngồi ở cửa sổ thêu thùa, cô ta thấy lạ hỏi:

– Hôm nay ngày cuối hội rằm tháng giêng mà chị không đi xem hội sao?

– Cô cũng không đi đấy thôi.

Ngọc nghẹn lời, cô ta cảm thấy Mận càng ngày càng lời tích như lá vàng. Một ngày không ai hỏi liền không thấy cô mở lời, hỏi thì trả lời vỏn vẹn vài câu nghe nửa nạc nửa mỡ.

Đã vậy cô ta không có biện pháp cho cô mở lời nói nhiều hơn.

– Chị tính sắp tới thế nào, em thấy hai người kia im lặng lâu rồi lòng cảm thấy bất an lắm.

– Bất an cũng nhìn mà xem thôi, cây muốn lặng gió chẳng ngừng thì mình cần gì khách sáo. Đấu đá mãi cũng mệt, gặp người biết điều còn hy vọng, gặp người không biết đủ thì cho họ thấy thôi. Làng nước với nhau sống cảnh đồng lúa vợ này vợ kia mà chẳng biết hài hòa thì gia đình cãi vã cả ngày. Sáng hay tối nhà nào không có? Cô nhìn mẹ cả mẹ hai như tình chị em cũng chỉ ngoài mặt, rõ là hai bà hai gian cách xa nhau ngoài sáng cười nói vui vẻ trong tối mẹ cả có thiếu ganh ghét dằn mặt mẹ Hai không?

Ngọc mặt tái mét, cô ta vội nhìn ra ngoài xem có ai đi qua không, giờ tai vách mạch rừng biết đâu mà lần.

Chưa kịp nói gì Mận nhìn Ngọc sắc bén nói:

– Không cần nhìn cho mệt thân, tôi làm dâu tần ấy ngày chẳng lẽ mù? Mẹ cả không có hiền như bề ngoài đâu mà xem. Tôi với cô làm dâu thử một ngày không biết thân biết phận, làm tổn hại gia đình, lợi ích trong nhà lúc đó sẽ biết gương nó sáng ra sao.

– Tại sao chị lại nói vậy?

– Nói cho cô biết, tôi sắp tới sợ là không có ở nhà cô xem mà tính, Gấm, Vừng không vừa nếu không có tôi chỉ sợ cô khổ dăm ba bữa.

– Ý chị là?

– Cậu Hoàng tính đưa tôi đi huyện ở vài ba bữa xem cửa hàng cùng tìm mối giao gạo, có thể thầy tôi cùng cậu Hoàng sẽ tính toán hết cái điều kiện kia là chấm dứt. Cậu ta muốn tìm vài loại hàng, vải vóc vào kinh thành buôn bán.

Ngọc trợn mắt kinh ngạc:

– Thật à chị cả, em có thể đi theo không?

Mận nhìn cô ta không đành lòng nói:

– Ngọc, cô tính đi thầy lang trên huyện bắt mạch xem còn cơ duyên có đứa con hay không? Nói thật là ở vùng này có người thầy lang giỏi là không có đâu. Cứ đi xem nhỡ đâu có cơ hội thì sao? Làm đàn bà mà không có con cái về già khổ lắm. Biết là cô làn cô đào ý nghĩ nó xa vời nhưng tục ngữ xa xưa tới nay rồi, nghe tôi đi đi.

Ngọc bị cô xả ra chuyện khác mặt buồn bã than thân:

– Em biết mình xưa nay không có lòng bọng sâu xa gì. Ở với cậu bao năm không bằng thời gian này, em uổng phí một tay là cô đào mà chẳng hay gì cả, khi có chửa em cũng là vui mừng lắm. Thân phận xấu hổ có người lấy, có thể gửi gắm cho một người đàn ông em cảm thấy viễn mãn rồi. Nói thật là em không có suy nghĩ sâu xa gì nên cái gì cũng để ngoài tai, lúc mất con em còn chưa nghiệm ra phải tới cậu đưa Gấm về nói những lời đó cùng chị đánh thức em mới hiểu em ngu tới mức nào. Bây giờ cậu tới buồng em vẫn hầu cậu nhưng không còn tình nữa. Có con vẫn là cây tăm trong lòng em, em chỉ thắc mắc tại sao lúc em có chửa cậu không làm gì em như Tuyên thôi.

Mận để đồ nghe sang một bên đi tới dây đồ lấy áo bông mặc vào ngồi sát Ngọc cầm tay cô ta nói:

– Tôi nói cái này là tốt cho cô, đi thăm khám các nơi xem, bốc thuốc sắc uống có khi còn hy vọng. Chúng ta là đàn bà phải có đứa con, thời gian tới tôi theo cậu đi cô ở nhà cai quản việc đồng áng cho tôi. Tôi không yên tâm hai người kia. Con Duyên tôi để lại cho cô giúp việc. Nói thật tôi không muốn đi nhưng làm dâu phải nghe thầy mẹ, còn mấy tháng nữa hết cái khế kua có lẽ tôi cũng chấp nhận có đứa con bầu bạn thôi. Của cải dù sao nhiều giữ mình mãi thầy mẹ mang tai tiếng, mà ông bà bên này không còn cho sắc mặt tốt nữa.

– Chị cả, em hiểu nhưng em không giỏi về tính toán.

– Không yên tâm thì có con Duyên, nói chung cô quản việc đồng cho tốt tôi đi dăm ba bữa là về.

Ngọc thấp thỏm hỏi:

– Chị thật sự tính cho cậu?

Mận đăm chiêu cười:

– Không cho thì hết khế vẫn phải cho thôi. Tôi đã quyết không bỏ thì phải ngồi vững ở nhà này. Cô làm lẽ không phải lo, tôi sẽ nói cậu nếu cô có đứa con dù trai hay gái sẽ làm gian rộng rộng cho mẹ con cô ở. Nói thế nào tôi làm vợ cả này thời gian qua đúng là phát nghẹn. Thầy mẹ chồng nhìn như không can thiệp vào, thầy chồng làm như hiền từ, mẹ chồng thì coi như con ruột không ý kiến gì. Nhưng…..

Mận ngừng lại nhìn nền nhà cười cười, Ngọc đột nhiên ôm lấy Cô an ủi:

– Chị cả, em xin lỗi những ngày đầu em không biết điều, em hiểu lầm chị, khiến chị bị cậu đánh đập…. Em giờ này mới thấm thía lời chị nói, nếu chị không nhà mẹ đẻ có tí của, có anh trai, em trai bênh, có thầy mẹ thấu hiểu không trọng nam khinh nữ thì có lẽ chị khổ hơn em gấp bội.

Mận cảm nhận cái ôm ấm áp coi như an ủi đáy lòng lạnh băng của mình vỗ vai Ngọc.

– Tất cả đã qua, tôi không trách cô, tôi tự trách mình ngây thơ quá khi lúc đầu nhảy vào hố vực này thôi. Tôi chỉ lo mình đi rồi cái nhà này chiến tranh ngầm không nhỏ.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

– Chẳng lẽ chị lo hai mẹ sẽ ngầm kẻ xướng người họa?

– Ừ, mẹ cả không vừa, mẹ hai chẳng kém, quan trọng cậu Tân thông minh không kém cậu Hoàng đâu có khi còn hơn. Một người đàn bà có thể ẩn nhẫn nhịn hai mươi năm nào có đơn giản.

Ngọc hỗn độn, đầu óc mơ màng, sắc mặt tái nhợt lo lắng:

– Nếu hai mẹ mà nổi bão vậy chúng ta là người hứng đấy chị cả.

– Giờ cũng biết à? Nhà không dung hai núi, mẹ Cả nhìn hiền hậu mà đi vào chẳng ai muốn của cải phải chia đôi. Nhà nghèo còn tự túc lấy đâu ra tranh đoạt, nhà giàu này lắm con, lắm vợ tất lắm chuyện.

– Haha…. Chị nói chí phải!!!

Hai người nhìn nhau cười cười, ý sau đó tự nhiên mà hiểu không cần nói ra lời nói!!

Ba ngày sau trong nhà bỗng có chuyện lạ, bà Cả nói muốn ông Tũn chia của cho bà Hai ra một miếng đất cuối thôn ở, đồng thời cậu Tân, cái Huệ cùng đi theo ra dựng nhà ở.

Nói thì dễ mà làm thì khó, bà Hai không đồng ý, bà cả ,bà hai bao năm nhìn như hòa thuận bỗng gay gắt lên.

Bà Hai không nhịn nữa vài đêm liền ông Tũn ghé qua gian đều than thở khóc lóc kể lể, bà cả nào chịu thua khóc ầm lên kể ra bao nhà vợ cả vợ lẽ sống riêng, ăn riêng nào như ông Tũn cho vợ lẽ ngồi chung mâm cơm ăn.

Bao năm bà nhịn giờ quyền lợi bà không nhịn nữa.

Mận ngồi ở giữa khổ không nói sao cho vừa, mẹ cả xuống hỏi cô thấy bà ý kiến vậy có tốt không, bà cả đi khỏi bà Hai tới khóc than bà cả ghê gớm đến nỗi Mận đêm đến đi ngủ cô nhìn đến cậu Hoàng là chán ngấy không muốn nhìn tới.

Như đêm nay, buổi tối mẹ cả đi xuống nói cô tháng này bảo cô chia tiền cho bà Hai ăn riêng ra không được bảy nhịn chín lành cái gì cả.

Tiễn đi mẹ chồng cậu Hoàng đi tới cô tức không có chỗ phát ra, vừa hay cậu lại đi đến hỏi cô:

– Mận em xem hòa giải hai mẹ giúp tôi đi tôi không chịu nổi mẹ ngày nào cũng than vãn rồi em.

Mận ngồi trên giường nóng lạnh nói:

– Cậu làm con không cản được em làm con dâu thì nói được sao?

– Em nói được!!

– Cậu làm như em là quan huyện ngồi giữa phân xử cái chuyện ăn ở của bà cả bà hai ấy.

Cậu Hoàng bị nói không tiếp được lời, nói Mận tức giận người hạng nhị ai dám nhận hạng nhất.

Mận cười mỉa :

– Cậu có thời gian nói em thì lên nói thầy đi, cậu trông thấy đó mà học, lắm vợ lắm chuyện.

Cậu Hoàng thở hồng hộc mở miệng.

– Em nói mỉa tôi.

Mận mặt ngu ngơ nói:

– Ai dám nói cậu cả Hoàng.

– Em nhất phải làm người tức thở không nổi mới nhận à?

– Cậu tức có quan hệ tới em đâu, chuyện này là nhà cậu can hệ gì đến phận làm dâu như em? Em còn sáng tối nhìn hai cô vợ lẽ điêu ngoa kia của cậu kia kìa. Em bận lắm không có thời giờ ngồi giải can việc hệ trọng này.

– Em đúng là ngang như cua….

– Cua nó nhiều càng mới ngang chứ em có lắm càng đâu mà ngang cậu nói ngoa.

– Em!!!!

Mận bất đắc dĩ nói:

– Cậu tức em thì làm gì được, cậu không chạy nhanh can thiệp kẻo dăm ba bữa nữa nhà thành trò cười đấy.

Cậu Hoàng quyến nhún nhường nhỏ giọng hỏi:

– Em thật không chịu giúp tôi à?

Mận trợn tròn mắt.

– Cậu đủ mặt, chuyện nhà cậu liên hệ tới em? Cậu đi nói thầy ấy, thầy là người gây ra chứ ai nữa. Em tốt bụng mới nhắc cậu câu.

– Câu gì?

– Cậu nếu nhắm quản không nổi mấy bà vợ thì bớt đi tìm vợ đi, nói thật cậu sướиɠ em thấy ớn đấy.

Bốp…bốp…bốp…

Vài cái tát vang tanh tách, cậu Hoàng chỉ cảm thấy mặt mình bị ngược vả đau điếng người. Cô trần trụi chửi cậu là đồ lăng nhăng….

Thấy cậu đơ người ở mép giường Mận chép miệng đi vào trong ngủ về phía của mình, trước khi nhắm mắt cố mà nói:

– Mà cậu ngủ thì thổi đèn đi, nếu không ngủ muốn đi gian kế vậy thổi đèn giúp em cái chung lại cậu thuận tay!!!

Cậu Hoàng hoàn toàn trợn mắt muốn ngất ngay, cô vợ này độc miệng, tâm lạnh cậu đây là vừa đá phải cục đá.

Lấy cô khéo là ác mộng thứ nhất của cậu. Không mát thì mỉa câu nào không chửi khéo cậu là y như ăn cơm thiếu canh.

Đi, không đi có khác đâu chứ, cậu hít sâu đứng dậy thổi tắt đèn dầu sau trèo lên giường nằm sát cô, tay ôm ngang bụng Mận.

Mận nhíu mi muốn quẳng cái tay ra lắm mà cố nhịn nhắm nghiền mắt giả vờ ngủ.

Cậu Hoàng nhìn cô nằm im được nước lấn tới sát bên tai giọng như muỗi kêu hỏi:

– Mận được không?

…..

– Mận?

…….

– Được hay không em nói câu, tôi biết em chưa ngủ.

– Cậu ngủ đi hỏi nữa thì ra cửa quẹo trái đi vài bước là tới gian cô vợ thứ 4, vừa trẻ vừa đẹp hầu hạ.

– Tôi muốn em.

– Cậu không sợ buồn nôn?

– Em là vợ tôi sao lại buồn nôn.

– Vậy trước có người nói như vậy đấy.

– Em nhớ dai quá, nó cả hai năm rồi còn nhớ.

– Em nhớ tới già ấy, đêm đầu giường không! Sáng sớm bị chồng chửi, chồng đánh nào dám quên được, hàng ngày phải nhắc nhở chính mình không được quên.

Cậu Hoàng mặt đỏ tía buông tay nằm thẳng người tức giận nói:

– Em không cho vậy hết khế ước kia em phải làm vợ tôi đàng hoàng.

Mận nhắm mắt nước mắt chảy xuôi trả lời:

– Em vẫn làm vợ cậu đàng hoàng, không sai trái gì nên em không sợ cậu đâu.

– Vậy chờ hết đi, em đúng là ..

Mận im luôn, cô quyết lựa chọn câm miệng, thà ngồi nghe chầu văn có buồn ngủ còn hơn ngồi cãi nhau với cậu.

Y như Mận nói, hai bà vợ nhà ông Tũn ầm ĩ đến nhà sát vách nghe được tiếng gió, ai không thích lấy câu chuyện làm quà, thế là chuyện nhỏ xé to.

Một ngày nọ ở gốc đa kia vài ba người túm lại nói chuyện xấu trong làng gần đây.

– Này ông có biết chuyện nhà ông Tũn không?

Một người hỏi vài người cười haha, có bà kia ngồi xẻ miếng trầu không nói:

– Nói đến nhà ông Tũn đúng là lắm chuyện thật, hai bà vợ bao năm nổi tiếng hòa thuận ăn ở với nhau chưa lời to tiếng nhỏ ai biết đều là sau lưng người nhịn người diễn. Thế mới biết nước ở đâu sâu vậy là hậu cung của vua sau là nhà quan lại rồi tới nhà bá hộ….hahaha!!!

– Bà ngồi cười không kể ra chẳng rõ đầu đuôi.

Một người chép miếng trầu xỉa xói, người kia chẳng để ý vẫn cười sau mới nói:

– Chẳng phải chuyện bao nhà sao? Có ai nhiều vợ mà không lắm lời, nếu muốn yên ổn vậy tới nhìn thôn bên nhà ông Tẫn đấy, một vợ ba đứa con, có nếp có tẻ đâu cần nghe thấy tiếng bà cả bà lẽ chửi bới nhau.

– Xuy!! Bà nghĩ ai cũng được như ông Tẫn, khổ nhà ông ta là nhà nho đố ai bì kịp, dẫu sao anh vợ làm thầy đồ, cháu vợ cũng có gian nhỏ dạy bọn trẻ quanh mấy thôn đây, nói đi nói lại nhà họ không kém nhà ông Tẫn. Lấy 1 vợ mà có con ngoan như ông ta ai cũng muốn.

Một người khác nhổ toẹt bãi nước trầu đỏ như máu bĩu huýt:

– Các bà ba phải, đang nói hai bà vợ ông Tũn lại qua nhà ông Tẫn làm chi. Nhà người ta đang yên lành mấy ông mấy bà lại chêm vào để họ xé nhau à?

– Khϊếp, ông bồ tát quá, chẳng nhẽ ông không nhắm nhời à? Không nhiều lời thì về nhà mà bắt cua ốc đi.

– Bà nói không có lý…

– Cần nhời nhẽ cái rắm, bà đây thích nói nhà ai quản được cái miệng bà….

Bà bác kia thô tục chửi lên một câu, mấy ông mấy bà á họng, đàn bà nhiều kiểu, hiền dịu, thô tục cũng có đầy, bà bác này nổi tiếng ghê gớm trong thôn. Ông chồng lấy bà hai phải xin bà ta như đi xin mẹ đẻ mới dám đem vợ lẽ về. Chưa nói nhà bà ta đúng cực phẩm, vợ lẽ vợ cả một ngày cầm đòn gánh đuổi nhau quanh ao làng mấy vòng, hết chửi ăn này ăn kia thì qua đào mồ nhà ta. Thế nên vài người nghe bà ta thô tục cái im re, nói thật ai muốn dính đến người vô liêm sỉ chứ….

Cuối cùng cuộc nói chuyện từ vui vẻ chuyển đến tan cuộc trong lòng mấy ai vui.