Phương Tiểu Nhã ôm lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của ba chồng Hồng Văn Sơ
bằng cả hai tay và đưa nó vào miệng, đúng vậy, là ôm lấy, không phải là nắm, bởi vì bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Hồng Văn Sơ
quá tráng kiện! Giống như một khẩu súng dài!
Qυყ đầυ lớn bằng quả trứng gà, Phương Tiểu Nhã ngậm nó, miệng nhỏ nhắn bị căng thành hình tròn, thịt môi nơi khóe miệng còn có chút đau đớn vì bị kéo, hai má tê dại, nước miếng chảy ra từ khóe miệng không kiểm soát được.
Có dịch nhờn ngòn ngọt chảy ra từ mã mắt của ông trong miệng cô, cô ép mình nuốt xuống, cô không thể không nuốt, bởi vì qυყ đầυ bịt kín khoang miệng cô, lưỡi cô không thể hoạt động.
Dục căn của Hồng Văn Sơ bị cái miệng nhỏ nóng ướt của con dâu quấn chặt, vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng, khiến ông thoải mái nheo lại mắt phượng dài hẹp lại.
Bụng dưới hơi nâng lên, muốn côn ŧᏂịŧ đâm sâu hơn vào miệng vợ của con trai ông.
Phương Tiểu Nhã hai tay ôm lấy thân gậy, đầu cúi lên xuống như gà mổ thóc, thân gậy cường tráng ra vào trong miệng nhỏ đỏ tươi của cô, một phần côn ŧᏂịŧ lớn màu đỏ nhạt lộ ra, phi thường sắc tình chói mắt.
Bàn tay nhỏ của cô không quên xoa nắn hai quả trứng to như trứng vịt của ba chồng, cảm giác nặng trĩu.
Răng cô cạ nhẹ vào thân gậy, Hồng Văn Sơ kêu lên một tiếng, nắm cằm cô nói: "Nhẹ một chút, nha?"
Giọng điệu của ông cao ngạo lạnh lùng mà uy nghiêm như một vị vua, nhưng bởi vì âm điệu trầm thấp từ tính, khiến người ta khó có thể ghét sự kiêu ngạo của ông, ông là người có giọng nói phổ biến nhất "làm cho lỗ tai người ta mang thai".
Phương Tiểu Nhã khi còn đang học đại học, cô bạn cùng phòng đã lôi kéo cô xem đoạn clip "phim hành động", bên trong, nắm lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của ba chồng, ôm chặt rồi nhanh chóng lắc đầu từ bên này sang bên kia. Côn ŧᏂịŧ va vào thành khoang miệng và hàm răng của cô, cơn đau nhẹ kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự hưng phấn của nó, dịch từ mã mắt chảy thành tia.
“Hừ.” Hồng Văn Sơ thân thể căng cúng, tê rần.
Ông đứng thẳng người, côn ŧᏂịŧ to của ông tiến thẳng vào cổ họng con dâu, thật sâu vào cổ họng, Phương Tiểu Nhã bị đâm thân thể không mà ngã về phía sau, Hồng Văn Sơ bàn tay to bắt lấy cô, kéo cô trở lại, côn ŧᏂịŧ to lớn lại lao vào trong cổ họng cô, Phương Tiểu Nhã mở to hai mắt, nước mắt đau đớn chảy ra, cô sắp nghẹt thở, cổ họng đau đến phát run, cô ôm lấy thân gậy rồi vội vàng đẩy ra ngoài.
Côn ŧᏂịŧ lớn dính đầy nước bọt của cô dừng lại ở trước mũi cô, hùng dũng nhảy nhảy lên, Phương Tiểu Nhã há miệng thở hổn hển, ho khan liên tục, nước mắt không ngừng chảy.
Hồng Văn Sơ nhìn qua có chút cau mày, ông còn chưa xuất tinh sâu trong họng đâu, cô đã khó chịu như vậy? Trong lòng ông có chút bực bội không giải thích được, ông mấp máy môi, nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, dùng ngón tay cái lau đi giọt nước mắt chảy tới khóe miệng.
"Nhìn con yếu thế này. Bình thường con chưa từng làm vậy với Lâm Phàm sao?"
Phương Tiểu Nhã thở hổn hển lắc đầu: "Con tan tầm đã khuya, hắn cũng thường không về nhà. Chúng con hiếm khi ở cùng phòng."
Cũng không biết tại sao, nhưng lời nói của cô làm cho Hồng Văn Sơ rất vui vẻ, khóe môi cong lên, trong mắt hiện lên một chút vui mừng mà chính ông cũng không để ý tới.
Ông đưa bàn tay to vuốt ve gò má cô, lau đi hơi ẩm nơi khóe mắt cô: "Lại đến? À? Lần này, sẽ không đâm sâu vào con nữa."
Phương Tiểu Nhã muốn có được thể xác và tinh thần của ông, nhưng yêu cầu này cô còn không đáp ứng được. Làm thế nào cô có thể ngủ phục* ông? (*Thuần phục hoàn toàn ở trên giường)
Phương Tiểu Nhã trong lòng nghĩ vậy, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt nhuộm đỏ du͙© vọиɠ của người đàn ông: "Được, ba ba."
Qυყ đầυ to bằng quả trứng gà cô ăn vào gian nan, chưa kể quả trứng to bằng quả trứng vịt, cô không chứa được, chỉ có thể mυ'ŧ mạnh đỉnh của nó, dùng tay nhỏ xoa, quả trứng dễ thương hơn nhiều so với thân gậy, trơn nhẵn mềm mại, lăn qua lăn lại, nóng bỏng hoạt bát.
Tay cầm hai viên như này, không thể tưởng tượng nó có bao nhiêu viên đạn .