“Đại ca, tiểu cửu không cố ý xông vào rừng trúc, nàng là khách mà phụ mẫu mời đến, nể mặt phụ mẫu, coi như không có chuyện gì đi.”
Thẩm Dật nghĩ lầm Thẩm Mặc muốn gây phiền toái cho Tiêu Nguyên, lời nói có chút cứng nhắc, sốt ruột giải thích, che chở cho người trong lòng.
“Đại ca, không phải tiểu cửu cố ý, huynh đừng để bụng.”
Thẩm Phong cũng vội vàng khuyên nhủ.
Thân ảnh thon dài như trúc của Thẩm Mặc tản ra một dòng tàn bạo dường như đã tiêu tán không ít, mím môi nhìn Tiêu Nguyên.
“Đa tạ, các đệ đi đi.”
Nói xong, dáng người thon dài sải bước rời đi, Thẩm Phong thở phào nhẹ nhõm.
“Nhị ca, đi nhanh đi.”
Thẩm Dật gật đầu, liền ôm chặt Tiêu Nguyên rời đi.
Tiêu Nguyên ru rú trong lòng Thẩm Dật, nhìn bóng người dần dần đi xa, hơi hơi nhíu mi.
Vừa ra khỏi rừng trúc lập tức có tiểu tư tới che ô, Thẩm Dật trực tiếp mang Tiêu Nguyên đến chỗ ở, cẩn thận đặt Tiêu Nguyên lên giường.
Lục Lê Uyển chờ đến sốt ruột, vừa thấy Tiêu Nguyên lập tức đi qua.
“Mau đưa xiêm y sạch sẽ tới đây, các ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Lục Lê Uyển để nha hoàn đóng cửa lại, Tiêu Nguyên như bị đông lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không ngừng run rẩy, Lục Lê Uyển vô cùng đau lòng.
“Mau thay y phục cho tiểu thư đi.”
Lục Lê Uyển phân phó.
Hồng Tụ lập tức gật đầu.
Tiêu Nguyên đang ngủ mơ mơ màng màng, Lục Lê Uyển chẩn đoán mạch tượng xong mới thở phào nhẹ nhõm, dặn Hồng Tụ.
“Tối nay trông chừng chủ tử nhà ngươi thật tốt, nếu sốt nóng lập tức đến tìm ta, lát nữa nấu cho nàng uống một ít nước gừng, ngủ một giấc sẽ tốt hơn.”
“Vâng!”
Lục Lê Uyển ra cửa thấy Thẩm Dật và Thẩm Phong còn đứng ngoài hành lang, vội vàng nói.
“Các con mau trở về đổi y phục đi, đừng để bị cảm lạnh, tiểu cửu đã ngủ rồi, tạm thời không có vấn đề gì.”
Thẩm Dật và Thẩm Phong nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị rời đi, Lục Lê Uyển lại nói.
“Có nhìn thấy đại ca của các con không?”
Thẩm Dật còn chưa mở miệng, Thẩm Phong bĩu môi.
“Tất nhiên có gặp, đoán chừng bây giờ đại ca cũng ướt nhẹp rồi.”
Lục Lê Uyển nhíu mi.
Thẩm Dật thở dài.
Nữ tử bạch y Tiêu Nguyên nhắc đến kia chắc là Đường Chiêu Thanh, vì thế mới kể hết mọi chuyện cho Lục Lê Uyển nghe.
Lục Lê Uyển nhíu chặt mày.
“Vớ vẩn! Đại ca con không khỏi quá hồ đồ, tốt lắm, các con đi về trước đi, trở về uống thêm mấy bát canh gừng.”
Thẩm Dật và Thẩm Phong gật đầu, rất nhanh liền rời đi, tâm tình Lục Lê Uyển có vài phần phức tạp.
Trận mưa này đến nhanh đi nhanh, nháy mắt đã ngừng lại.
“Đi rừng trúc!”
Rừng trúc.
Cả người bạch y nữ tử ướt đẫm nằm trên giường, tùy ý để nha hoàn thay y phục sạch sẽ, miệng vết thương trên người đã được xử lý xong, đang nằm trên giường ngủ say.
Nam tử ngồi ở bên cạnh, một thân mực sắc vẫn còn ướt đẫm nhỏ nước xuống dưới, khuôn mặt lạnh lùng nhíu chặt.
“Mặc đại ca….”
Nữ tử nhẹ giọng nỉ non, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt gần như trong suốt.
Đúng lúc nam tử đi qua, bên tai truyền đến tiếng bước chân, vừa quay đầu lại nhìn thấy Lục Lê Uyển đang hùng hùng hổ hổ.
“Mẫu thân.”
Nam tử mở miệng.
Lục Lê Uyển nhìn thấy nữ tử nằm trên giường, sắc mặt âm trầm.
“Hừ, trong mắt con còn có người mẫu thân này nữa sao?”
“Là hài nhi bất hiếu.”
Lục Lê Uyển thấy dáng vẻ vô cùng cố chấp của hắn, vừa tức lại vừa đau lòng, nói cho cùng cũng là hài tử bà hoài thai mười tháng đau khổ cay đắng mới sinh ra được, sao lại không đau lòng được chứ.
Lục Lê Uyển hít sâu một hơi.
“Mặc Nhi, con để mẫu thân thất vọng rồi, muốn để mẫu thân thành toàn cho các con là chuyện tuyệt đối không có khả năng, con nên sớm chết tâm này đi, nếu con không cố ý muốn nàng….”
Vành mắt Lục Lê Uyển phiếm hồng, muốn nói lại thôi, trong lòng đau đớn không thôi.
“Con nên biết tính tình của mẫu thân.”
Vẻ mặt Thẩm Mặc thống khổ.
“Mẫu thân, chuyện của Đường gia không liên quan gì tới nàng, Chiêu Thanh vô tội.”
“Vô tội?”
Lục Lê Uyển cười lạnh.
“Có phải nếu có một ngày, có người hại tính mạng của ta thì con cũng thờ ơ phải không?”
Thẩm Mặc hơi ngước mắt lên.
“Mẫu thân, nếu có người thương tổn mẫu thân, con chắc chắn không quan tâm mà diệt sạch toàn tộc của nàng, nhưng mà mẫu thân, Chiêu Thanh nàng…”
Thẩm Mặc do dự, lộ vẻ khó xử.
“Một mình Chiêu Thanh lưu lạc bên ngoài, Đường gia cố ý gả nàng cho một tên ăn chơi trác táng, sao con có thể trơ mắt nhìn nàng bị người khác giẫm đạp.”
Lục Lê Uyển ngoái đầu lại nhìn, người trên giường, lông mi run run, sắc mặt hòa dịu vài phần.
“Mặc Nhi, mẫu thân biết Chiêu Thanh cô nương từng cứu con một mạng nên trong lòng con áy náy, sư phụ đang nghĩ cách giải sáp huyết cổ, nghe lời mẫu thân, giải độc xong con cũng chấm dứt đi, mẫu thân thay con sắp xếp một mối hôn sự.”
“Mẫu thân?”
“Không phải con nói với mẫu thân vốn dĩ không thích Chiêu Thanh sao, bỏ qua ân oán Đường gia, không cần nhắc tới nữa, đã cứu con, mẫu thân cũng không phải là người ngoan độc.”
Lục Lê Uyển lại nói chậm rãi.
“Hai đứa các con cứ giằng co như vậy cũng không nên, mẫu thân đáp ứng con sẽ không truy cứu chuyện Đường gia nữa, được không?”
Lục Lê Uyển điều chỉnh cảm xúc, đối với đứa con lớn nhất này, không nên bức ép.
“Mẫu thân có thể để nàng tiếp tục ở sơn trang đến khi nào thương thế tốt hơn.”
Thẩm Mặc kinh ngạc trước sự thoái nhượng của Lục Lê Uyển, có thể đi đến nước này, Thẩm Mặc không thể cự tuyệt thêm nữa, xấu hổ gật đầu.
“Con nghe mẫu thân.”
“Còn chuyện này ta muốn con nghe theo, nàng không thể tiếp tục ở lại rừng trúc, mẫu thân sẽ sắp xếp cho nàng một nơi thật tốt để tĩnh dưỡng.”
Trước đây Lục Lê Uyển đã dùng sai cách, ép buộc Thẩm Mặc mới khiến Thẩm Mặc càng xa cách bà, thế cho nên mới bị đạo hiếu và nhân nghĩa trói buộc.
Thẩm Mặc trầm mặc một lúc.
“Con nghe mẫu thân.”
Lục Lê Uyển có thể buông xuống thù hận trong lòng, đồng ý tiếp nhận nữ nhi của kẻ thù, Thẩm Mặc không dám yêu cầu xa vời nữa.
“Được rồi, con đi thay y phục đi, chớ để cảm lạnh.”
Lục Lê Uyển lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng hiền thục như xưa, lại là một mẫu thân tốt.
Thẩm Mặc nhìn nữ tử đang nằm trên giường, gật đầu.
“Làm phiền mẫu thân.”
Thẩm Mặc đi rồi, Lục Lê Uyển nghiêng mắt nhìn nữ tử đang nằm trên giường, xiết chặt nắm tay, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Phu nhân, Đại công tử chính trực, điểm này rất giống tính tình của lão gia.”
Lục Lê Uyển cười yếu ớt.
“Đúng vậy, nếu không có sáp huyết cổ, Mặc Nhi không cần tự trách mình, cũng may vẫn nghe lời, sau này thành gia sẽ biết chỗ khó xử của người làm phụ mẫu.”
“Phu nhân nói đúng, Đại thiếu gia luôn luôn nghe lời phu nhân.”
Lục Lê Uyển mang người rời đi, tiếng bước chân càng ngày càng xa, Đường Chiêu Thanh đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua một chút cảm xúc phức tạp, xiết chặt nắm tay, cắn chặt môi.
Rất nhanh, Thẩm Mặc đã trở về, Đường Chiêu Thanh lập tức nhắm mắt giả bộ như đang ngủ say.
Bên kia, Lục Lê Uyển cười lạnh.
“Tâm tư nữ tử này quá nặng, cũng có chút thông minh, dỗ Mặc Nhi xoay quanh, không đơn giản.”
Lục Lê Uyển nghiêng mắt nhìn ma ma bên cạnh.
“Trở về sắp xếp Phong Linh viện thỏa đáng, đặt dưới mí mắt ta cũng an tâm.”
“Vâng!”