Lão phu nhân mang theo Tiêu Nguyên trở về phủ Hữu Tướng, vẻ mặt tức giận, khoát tay để cho Tiêu Xu trở về, chỉ giữ Tiêu Nguyên lại.
Tiêu Xu ngước mắt nhìn Tiêu Nguyên, sau đó gật đầu, lúc trở về thì gặp Tiêu Oánh và Tiêu Chi, Tiêu Xu ngừng bước, xoay người muốn đi lại bị Tiêu Chi gọi lại.
Tiêu Chi là thứ nữ của nhị phòng, nhỏ hơn Tiêu Xu hai tháng, thân mẫu là Cầm di nương rất được sủng ái, ở nhị phòng, địa vị của Tiêu Xu không bằng Tiêu Chi.
“Sao nhị tỷ tỷ thấy muội lại đi mất?”
Khóe miệng Tiêu Oánh cong lên, hùa vào.
“Nhị muội muội, trong phủ Công chúa xảy ra chuyện gì có thể nói cho chúng ta biết không?”
Tiêu Chi gật đầu, dung nhan thanh lệ, miệng nhỏ nhếch lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thèm muốn, từ trước đến giờ Lão phu nhân chưa bao giờ mang nàng đi tham dự yến tiệc, bà thà rằng chỉ mang theo một cái cọc gỗ, thật sự là buồn bực!
“Ta luôn luôn đi theo tổ mẫu, không biết chuyện gì, nếu tỷ tỷ muốn biết thì hỏi nha hoàn xem?”
Tiêu Xu nói.
Tiêu Chi biến sắc.
“Nói ngươi nói thì ngươi nói đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!”
Tiêu Xu không tự giác lui về sau một bước, mặt đỏ lên, nắm chặt khăn trong tay.
Tiêu Oánh thấy thế giả bộ không nhìn thấy, trong lòng càng thêm tức giận. Vốn dĩ lần này người đi cùng là nàng, đáng tiếc lại để Tiêu Xu chiếm được lợi, vì thế Tiêu Oánh ước chừng thời gian rồi kéo theo Tiêu Chi ra đứng đây để chờ Tiêu Xu, xả cơn tức này.
“Ta thật sự không biết.”
Tiêu Xu nhỏ giọng nỉ non.
Tiêu Chi vừa thấy dáng vẻ nhát như chuột của Tiêu Xu liền cảm thấy thiệt thòi khi nàng ta lại là đích nữ, giống như Bạch thị, nói dễ nghe là dịu dàng hiền thục, khó nghe chính là yếu đuối vô năng, nếu không phải có Lão phu nhân đè ép, Cầm di nương đã sớm được phù chính.
Tiêu Chi tiến lên đẩy Tiêu Xu một cái.
“Sao vậy, vừa nói mấy câu mà đã bày ra dáng vẻ oan ức như thế, có muốn đi tìm phụ thân làm chủ không?”
Tiêu Xu hơi hơi tức giận, gạt tay Tiêu Chi, đẩy nàng ra.
“Tam muội muội, ta là trưởng tỷ của muội, không được vô lễ, ta còn có việc, đi trước.”
Tiêu Chi mở to mắt khó mà tin, mất cân bằng lùi về sau mấy bước, giận dữ trừng mắt nhìn Tiêu Xu.
“Đứng lại! Ngươi dám đẩy ta!”
Tiêu Chi kéo Tiêu Xu lại, giơ tay lên cao, dồn hết sức nhắm vào gò má của Tiêu Xu.
Tiêu Xu nhắm chặt mắt, thân mình run run.
Đúng lúc này, một tiếng kêu khẽ.
“Dừng tay!”
Tiêu Chi vừa quay đầu lại, vừa đúng thấy Tiêu Nguyên đang đi về phía này, khóe miệng Tiêu Chi nhếch lên, đẩy Tiêu Xu ra, nàng thu tay lại không tát Tiêu Xu nữa nhưng lại véo Tiêu Xu một cái thật mạnh ở bên hông, Tiêu Xu đau đến mức chảy nước mắt.
“Ta nói ngươi dừng tay, nghe không thấy sao?”
Tiêu Nguyên vội vã chạy tới, quay đầu nhìn về phía Tiêu Xu.
“Nhị tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Tiêu Xu lắc lắc đầu.
Tiêu Chi không sợ Tiêu Nguyên, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói.
“A, từ khi nào thì tiểu cửu thích xen vào việc của người khác như vậy? Cơn tức cũng thật lớn nha!”
Tiêu Nguyên lạnh mặt, hất cằm, lộ vẻ kiêu căng, khinh thường.
“A, ngươi có thân phận gì, tiểu cửu là tên mà ngươi có thể gọi sao?”
“Ngươi!”
Sắc mặt Tiêu Chi biến đổi.
Tiêu Nguyên không nói nhiều lời, tiến lên xiết chặt tay Tiêu Chi, lạnh mặt.
“Mau xin lỗi nhị tỷ tỷ!”
Tiêu Chi cũng tức giận, trước mặt nhiều nha hoàn ma ma như vậy, trong lúc nhất thời không biết giấu mặt vào đâu, ngoan cố.
“Ta không xin lỗi đấy, ngươi có thể làm gì ta, ngươi đừng quên, ta nữ nhi nhị phòng, không phải là người đại phòng mà ngươi muốn tùy ý bắt nạt ta! Cửu muội muội, bàn tay của muội hơi dài quá rồi đấy!”
Nói xong Tiêu Chi tránh thoát khỏi tay Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên lạnh lùng cười.
“Tam tỷ tỷ, tỷ đừng quên, nơi này là phủ Hữu Tướng, nếu tỷ không chịu xin lỗi, muội đành phải nói phụ thân đến tìm nhị thúc, tỷ chỉ là thứ nữ mà cũng dám bắt nạt đích nữ, thật to gan!”
“Ngươi!”
Tiêu Chi nghẹn lời, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Xu.
Tiêu Xu ở bên cạnh sửng sốt, sau đó kéo tay Tiêu Nguyên lui về phía sau.
“Tiểu cửu, cho qua đi, tỷ không sao.”
Đi tìm Nhị lão gia, lòng vòng một lúc lại quay ra phạt nàng, nói không chừng còn liên lụy mẫu thân.
Tiêu Chi thấy thế cười xùy một tiếng.
“Mèo khóc chuột giả từ bi, đáng thương tội nghiệp cho ai xem a?”
“Bốp!”
Tiêu Nguyên không nói nhiều lời, phủi tay liền tặng Tiêu Chi một tát, Tiêu Chi bị đánh liền ngẩn người, lấy tay che má, trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên một cách khó tin.
“Ngươi dám đánh ta?”
Tiêu Nguyên nhếch môi.
“Đánh cũng đánh rồi, tam tỷ tỷ còn muốn hỏi cái gì?”
“Ngươi!”
Tiêu Chi nói xong liền muốn tiến lên đánh trả, Tiêu Nguyên lạnh lùng ngước mắt, một đôi mắt lạnh lẽo lóe lên sắc bén, Tiêu Chi sửng sốt, dừng tay giữa không trung.
Sao Tiêu Nguyên lại có khí thế lạnh như băng như vậy.
Tiêu Nguyên tức giận đưa tay chỉ vào Tiêu Chi, âm thanh lạnh lùng nói.
“Ngươi dám đánh ta? Có tin ta ném ngươi xuống sông cho cá ăn không!”
Tiêu Chi vừa tức vừa giận, chậm chạp hạ tay xuống, oan ức muốn khóc.
“Ngươi dám!”
Tiêu Oánh thấy thế vội vàng chạy đến giữ chặt Tiêu Nguyên.
“Tiểu cửu, dù sao tam muội muội cũng là tỷ tỷ của muội, không được vô lễ, nếu chuyện ở đây truyền ra lại tổn hại đến thanh danh của muội, còn không biết phải nói thế nào với nhị thúc.”
Tiêu Nguyên rút tay ra, liếc mắt nhìn Tiêu Oánh.
“Vừa rồi nhị tỷ tỷ bị bắt nạt, sao không thấy đại tỷ khuyên tam tỷ như thế, hay là đại tỷ và tam tỷ đều giống nhau, đều chướng mắt đích xuất?”
Tiêu Oánh quả thực tức muốn chết, Tiêu Nguyên lại châm chọc nàng là thứ xuất.
Tiêu Oánh hít sâu một hơi, cắn răng gằn từng chữ một.
“Tiểu cửu hiểu lầm, tỷ tỷ không có ý này.”
“Tỷ.”
Tiêu Chi bị tát một cái trước mặt bao nhiêu người, trong lòng chỉ muốn gϊếŧ chết Tiêu Nguyên.
Tiêu Nguyên cười cười, làm người ta tức chết không cần đền mạng a.
“Nếu tam tỷ tỷ oan ức, có thể đên chỗ tổ mẫu cáo trạng, ta chờ! Ở nơi này bắt nạt người khác, tỷ còn có lý được sao. Ngược lại, muội còn muốn hỏi phụ thân, khi nào thì ở Tiêu gia có chuyện cô nương thứ xuất có thể tùy ý sai khiến cô nương đích xuất, nhị thúc sủng thϊếp diệt thê cũng phải có chừng mực!”
Tiêu Chi tức giận đến trắng mặt, ôm mặt dậm chân một cái, cuối cùng không dám đem mọi chuyện ra nói với Lão phu nhân.
“Ngươi chờ đó cho ta! Hừ.”
Tiêu Nguyên bĩu môi, kéo tay Tiêu Xu.
“Nếu nàng ta lại dám bắt nạt tỷ tỷ, tỷ tỷ phải đi tìm tổ mẫu, từ trước đến nay nhị thúc đều nghe lời tổ mẫu, tỷ càng lui về sau, người nào đó lại càng lấn tới!”
Hốc mắt Tiêu Xu ửng đỏ, nàng gật đầu.