Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 9: Không phải thời điểm

Lão phu nhân nghe vậy khẽ nhíu mày.

‘Tam Hoàng tử có nhắc gì đến Tiêu Nhược đâu?’

Tiêu Nguyên không đợi Liên Tịch Dạ lên tiếng, nàng cười cười.

“Tiêu Cửu đã không có gì đáng ngại, đa tạ Điện hạ cố ý đến thăm.”

Liên Tịch Dạ nhíu mày.

Ý của Tiêu Nguyên rất rõ ràng, nàng không có việc gì, Liên Tịch Dạ nên làm gì thì làm đi.

Liên Tịch Dạ cảm thấy khó tin, mỗi lần Tiêu Nguyên nhìn thấy mình không phải sẽ hăng hái bám chặt không buông sao? Mà hôm nay, có chút khác thường, khiến hắn cảm thấy có chút không quen.

“Hài tử này, khó có cơ hội Điện hạ đến thăm, lại làm trò trẻ con, vì tìm con mà Điện hạ đã tốn rất nhiều tinh lực.”

Phạm thị đi lên phía trước, liếc mắt hờn dỗi nhìn Tiêu Nguyên, giống như đang nói nàng không hiểu chuyện.

Làm trò trẻ con? Cố ý hấp dẫn hắn chú ý?

Đôi mắt Liên Tịch Dạ hiện lên một chút khinh thường,

Thật sự không biết xấu hổ, chỉ muốn để hắn chú ý mà bày ra bao nhiêu chiêu trò.

Lời này Lão phu nhân cũng đồng ý, vỗ vỗ mu bàn tay Tiêu Nguyên, sáng sớm Liên Tịch Dạ đến đây, quả thực không dễ dàng.

Khóe miệng Tiêu Nguyên hếch lên, đôi mắt nhìn về phía Liên Tịch Dạ.

“Điện hạ thật sự đến thăm Tiêu Cửu sao?”

Trong giọng nói ẩn chứa sự chất vấn và thích thú, Liên Tịch Dạ cảm thấy tức giận, thầm than Tiêu Cửu không biết điều.

“Đúng vậy.”

Liên Tịch Dạ tức giận nói.

Tiêu Nguyên ôm chặt cánh tay Lão phu nhân.

“Tổ mẫu, tiểu cửu đã không có gì đáng ngại, chậm trễ một lúc cũng không sao, nhưng đừng để Tôn thái y đợi lâu.”

Tiêu Nhược hít sâu, hôm nay Tiêu Nguyên bị gì mà bám lấy nàng quyết không tha.

“Cửu muội muội, thật sự tỷ không có gì đáng phải lo đâu, không nên làm phiền Tôn thái y.”

Tiêu Nhược liên tục xua tay, nhìn Liên Tịch Dạ như muốn cầu cứu, Liên Tịch Dạ nhướn mày.

“Tiêu Nguyên, Bản điện còn có chút chuyện quan trọng muốn nói chuyện riêng với ngươi.”

Lão phu nhân đang muốn mở miệng đáp ứng thay Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên đã nhanh chóng trả lời.

“Điện hạ cẩn trọng ngôn hành, có chuyện gì không ngại nói thẳng, cô nam quả nữ ở chung với nhau, lỡ người nào có ác ý lại truyền ra tin đồn không hay.”

“Ngươi!”

Liên Tịch Dạ nghẹn lời, sắc mặt ngượng ngùng,

Nàng còn biết thận trọng, chẳng qua là nói nhảm mà thôi, buồn cười đến cực điểm.

Không đợi mọi người phản ứng, Tiêu Nguyên trực tiếp túm cổ tay Tiêu Nhược, cười lạnh, Tiêu Nhược không nhịn được mà run lên.

“Ngũ tỷ tỷ, tiểu cửu thật sự thực lo lắng tỷ, hay là mời thái y xem xem?”

Lưng Tiêu Nhược chợt lạnh, nhìn Phạm thị như muốn cầu cứu, Phạm thị sốt ruột muốn tiến lên ngăn chặn, Lão phu nhân cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

“Cũng tốt, Nhược Nhi, để cho Tôn thái xem qua một chút, đã đến đây rồi thì không có gì phiền toái.”

Phạm thị há miệng thở dốc, lời đến miệng đành phải nuốt xuống.

Lực tay Tiêu Nguyên rất lớn, nàng nắm chặt cổ tay Tiêu Nhược, kéo nàng ta đi về phía Tôn thái y, Tiêu Nhược không chống đỡ được, thân mình suy yếu, cứ thế để cho Tiêu Nguyên kéo đi.

“Mẫu thân!”

Tiêu Nhược kinh hãi.

Vốn Lão phu nhân chỉ hơi nghi ngờ, nhưng Tiêu Nhược phản kháng như vậy, Lão phu nhân càng ngày càng hoài nghi, không phải Tiêu Nguyên không phân rõ phải trái mà làm loạn, ánh mắt của bà dừng lại trên khăn tay của Tiêu Nguyên, nhìn thấy một chấm đỏ rất rõ ràng.

“Đủ rồi!”

Bỗng nhiên Liên Tịch Dạ nói.

“Tiêu Cửu cô nương ép buộc làm gì? Lão phu nhân, ta có lời này muốn nói với người, hôm nay Bản điện đến là muốn hướng Lão phu nhân để xin một người, tâm ý Bản điện đã quyết, muốn nạp Tiêu Ngũ cô nương làm phi, đặc biệt đến nói một tiếng.”

Lão phu nhân sửng sốt, không thể tin những gì vừa nghe được.

Tiêu Nhược tránh thoát khỏi Tiêu Nguyên, lui ra sau vài bước, trốn sau lưng Phạm thị.

Tiêu Nguyên cười lạnh.

‘Vậy không phải đang giấu đầu hở đuôi hay sao.’

Lão phu nhân phản ứng cực nhanh, sắc mặt trầm xuống.

“Điện hạ, chuyện này không thể nói đùa được, tiểu cửu bình an trở về, lại là lương duyên do Hoàng tộc ban, người muốn đặt tiểu cửu vào chỗ nào? Mặt mũi của Tướng phủ đặt vào chỗ nào?”

Liên Tịch Dạ cười.

“Đều là đích nữ của Tiêu phủ, Lão phu nhân không cần cảm thấy bất công, mấy ngày gần đây trong thành đồn đãi như thế nào không cần Bản điện nhiều lời, Bản điện đường đường là Hoàng tử, sao có thể thú một người dơ bẩn làm Chính phi? Tiêu Ngũ cô nương thông minh, lễ nghĩa, tài mạo song tuyệt, là người thích hợp nhất.”

Liên Tịch Dạ suy nghĩ, nhìn Tiêu Nguyên nói.

“Bản điện cũng có thể không so đo, nạp Tiêu Cửu cô nương, như vậy cũng có thể giữ được lời nói lúc trước.”

Lão phu nhân vừa sợ vừa tức, Tam Hoàng tử khinh người quá đáng, thú Tiêu Nhược còn nhớ thương Tiêu Nguyên, buồn cười.

Đột nhiên Tiêu Nguyên tiến lên, lạnh lùng nói.

“Điện hạ cũng quá coi thường Tiêu Cửu rồi, hôm nay Tiêu Cửu cảm tạ Điện hạ đã không thú, chuyện giữa Tiêu Cửu và Điện hạ đến đây là hết, cả hai đều từ chối hôn sự này, từ nay về sau không liên quan, nếu vi phạm sẽ có kết quả giống như chén trà này!”

Tiêu Nguyên giơ tay ném mạnh chén trà xuống đất, cái chén bể tan nằm trên mặt đất, môi đỏ mọng nhẹ mở ra, gằn từng chữ một.

“Không, chết, tử, tế!”

“Tiểu cửu?”

Lão phu nhân ngây ngẩn cả người, càng đau lòng thêm.

Tiêu Nguyên nhấc vạt áo, quỳ xuống trước mặt Lão phu nhân, thẳng lưng.

“Tổ mẫu, người thường nói làm người phải có cốt khí, tiểu cửu thường xuyên ghi nhớ, Điện hạ không muốn gặp tiểu cửu, cho dù tiểu cửu được gả qua đó cũng sẽ không hạnh phúc, cầu tổ mẫu thành toàn.”

Không chỉ có Lão phu nhân, mà mọi người trong phòng đều bị lời nói của Tiêu Nguyên làm cho kinh sợ, nhất là Liên Tịch Dạ. Những lần trước, chỉ cần hắn mở miệng, Tiêu Nguyên nhất định sẽ không cự tuyệt. Hôm nay, trước mặt bao nhiêu người, Tiêu Nguyên lại nói như vậy chẳng khác nào đang tát hắn một bạt tai, Liên Tịch Dạ mất đến nửa ngày vẫn chưa hồi phục tinh thần.

“Tiểu cửu đừng dỗi, không phải con rất thích Điện hạ sao? Mau đứng lên, chớ chọc Điện hạ mất hứng.”

Phạm thị hoảng hốt, xoay người muốn đi đỡ Tiêu Nguyên đứng lên, lại bị ánh mắt sắc bén của Tiêu Nguyên làm cho kinh sợ.

“Tiểu cửu….”

Tiêu Nguyên cười.

“Mẫu thân muốn ép tiểu cửu làm thϊếp sao?”

Phạm thị ngây ngẩn cả người, há miệng không biết nói gì. Hai người, chỉ có thể có một người làm Chính phi, Phạm thị không cần suy nghĩ, luôn chắc chắn Tiêu Nhược làm thê.

Lão phu nhân tức giận trừng mắt nhìn Phạm thị, Phạm thị ngượng ngùng rụt tay về, đứng sang bên cạnh.

Lão phu nhân rất vui mừng, khó có khi Tiêu Nguyên hiểu chuyện như vậy, còn tưởng rằng Tam Hoàng tử là người tốt, không ngờ sẽ xỉ nhục tiểu cửu như vậy, tiểu cửu nói rất đúng, mặc dù gả xong, nàng không thể sống hạnh phúc.

Bỗng nhiên Lão phu nhân nhìn Tiêu Nhược, giọng nói càng ngày càng lạnh.

“Nhược Nhi, con có muốn gả vào Tam Hoàng tử phủ?”

Tiêu Nhược ngẩng đầu nhìn Lão phu nhân, lại nhìn Liên Tịch Dạ, nhỏ giọng thì thào nói.

“Cửu muội muội đã không muốn gả, cầu tổ mẫu thành toàn.”

Lão phu nhân nhắm mắt.

“Tốt tốt!”

Nói hai từ liên tục, Lão phu nhân tự mình đỡ Tiêu Nguyên đứng lên.

“Con ngoan, con là minh châu của Tiêu phủ, thế nhưng có người nhìn sai, coi trân châu là mắt cá. Cũng tốt, không nên miễn cưỡng, chuyện này, có tổ mẫu làm chủ cho con.”

Lão phu nhân chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Liên Tịch Dạ nghe xong xiết chặt nắm đấm, vẻ mặt tức giận, nhưng vì Tiêu Nhược nên vẫn cố gắng nhịn xuống.