Minh Vương Độc Phi

Chương 61: Giấy nợ và hỉ yến

Trong phủ Duệ Vương, lẽ ra bầu không khí phải vui vẻ nhưng lại trở nên âm u đầy tử khí. Sự uy hϊếp của Nam Cung Thương khiến Tần Tử Duệ không thể không bán toàn bộ cửa hàng dưới trướng, nhất thời, Kinh thành náo động, trong lòng không ít thương gia cảm thấy bàng hoàng.

“Chủ mẫu, hôm nay Tần Tử Duệ đã bán các cửa hàng, chúng ta có cần mua vài cửa hàng với giá rẻ hay không, có mấy cái vị trí địa lý cũng không tệ lắm.”

Ám Dạ tỏ vẻ hưng phấn, nói.

Bình sinh hắn yêu thích nhất là hóa trang, còn lại là kiếm tiền.

“Tối Hoan lâu có phải là một trong số những sản nghiệp của Ma môn không? Tứ quốc phong sắp diễn ra rồi, mua lại Tàng Xuân các là được rồi, vừa vặn mở rộng thêm một chút, còn những cửa hàng khác thì tạm thời không cần mua.”

Nàng cảm nhận được sự biến đổi trong không khí, nếu như hội tứ quốc phong trôi qua bình yên thì thiên hạ sẽ có một năm an bình, nếu không, cuộc sống xa hoa đồi trụy cũng sắp bị phá hỏng rồi, sợ là ngọn lửa chiến tranh sắp bùng lên.

“Vâng, chủ mẫu.”

Ám Dạ có chút không vui, có tiền mà không kiếm nên hắn đau lòng a.

“Chờ chuyện lần này kết thúc, sẽ chuyển toàn bộ cửa hàng dưới trướng Vương phủ sang dưới danh nghĩa của Ma môn, không liên quan gì đến phủ Chiến Vương nữa.”

Sau khi lấy lại một trăm vạn lượng, những cửa hàng trên danh nghĩa của phủ Chiến Vương đã biến thành một mỏ vàng trong mắt người đời, nếu thật sự như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ khiến nhiều người nhòm ngó, mượn cơ hội đối phó với phủ Chiến Vương, nếu vậy, cách duy nhất là biến sáng thành tối, dù sao cũng chẳng ai ngờ Ma môn lại có quan hệ gì với phủ Chiến Vương.

“Chủ mẫu, người nói thật sao?”

Ám Dạ vui vẻ nói.

Vị trí địa lý của các cửa hàng của phủ Chiến Vương cũng không tệ, đều được truyền đời, hơn nữa lợi nhuận cũng rất lớn.

“Ám Dạ chết tiệt, ngươi lại hoài nghi lời của tiểu thư, đồ không có mặt mũi.”

Lục Nhụy bưng mấy đĩa hoa quả đi vào, vừa vặn nghe được lời của Ám Dạ, lập tức nghiến răng nói.

“Lục Nhụy, dáng dấp của muội cũng không tệ, nhưng đáng tiếc là lại chẳng hề giống nữ nhân chút nào.”

Ám Dạ nhìn chằm chằm vào Lục Nhụy mấy lần sau đó nói.

“Ta có phải nữ nhân hay không thì cũng không liên quan đến ngươi, ai cần ngươi lo, cảnh sát Thái Bình Dương.”

Lục Nhụy lập tức phản bác, còn không quên trợn mắt lườm Ám Dạ.

“Cảnh sát Thái Bình Dương là cái gì?”

Ám Dạ biết không phải lời hay nhưng hắn chưa từng nghe những từ này nên không khỏi có chút tò mò hỏi.

“Cảnh sát Thái Bình Dương, quản rất rộng.”

Sơ Tình đứng cạnh tử tế giải thích.

Sơ Tình không giải thích còn đỡ, vừa giải thích thì khiến Ám Dạ càng thêm mất mặt.

“Được rồi, chấm dứt ở đây. Ám Dạ, cho người theo dõi Tần Tử Duệ, ta nghĩ, hắn muốn tập hợp được số ngân lượng này thì sợ là phải đào đi không ít gia sản, vừa theo dõi sát Tần Tử Duệ đồng thời vừa điều tra xem trong năm năm qua, một trăm vạn lượng bạc kia đi đâu?”

Âu Dương Thiển Thiển căn dặn.

Tần Tử Duệ thân là Hoàng tử, trên danh nghĩa vốn có không ít cửa hàng, hơn nữa với sự thông minh của Tần Tử Duệ, khẳng định hoàn toàn không chỉ có thế. Với người bình thường thì một trăm vạn lượng là một con số khổng lồ, trong Kinh thành ít có gia tộc nào có thể lấy ra nhiều ngân lượng như vậy, ngân lượng của Tần Tử Duệ chỉ có một hướng đi, chính là dùng để lót đường. Tần Tử Duệ có bao nhiêu cọc ngầm trong vương triều Nhật Diệu, vì tương lai, nàng nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, Ma môn đã hiện thân ở Kinh thành, tạm thời Ngục môn không cần phải xen vào.

“Vâng, chủ mẫu.”

Ám Dạ lập tức nói, thầm nghĩ.

‘Chủ mẫu và chủ nhân đúng là có suy nghĩ giống nhau, sáng sớm, chủ tử đã căn dặn mình những lời y như vậy.’

Trong Kinh thành, gió nổi mây vần, không ít người bán cửa hàng thành tiền, nhất thời bàn tán xôn xao, đã kinh động không ít người. Đến tối muộn, Tần Tử Duệ mới tập hợp được tám mươi vạn lượng, còn thiếu hai mươi vạn lượng nữa mới đủ, nhìn ngân phiếu trước mắt, trong mắt Tần Tử Duệ lóe lên sát khí.

Chuyện hôm nay, hắn quyết không bỏ qua.

“Điện hạ, hầu hết đồ trong kho hàng lớn đã được đổi thành ngân lượng, có cần dùng đến đồ vật trong kho hàng nhỏ không?”

Quản gia cúi đầu nói, trong lòng cảm thấy thấp thỏm bất an trước việc Tần Tử Duệ đột nhiên cần nhiều ngân lượng như vậy.

“Không cần, ngươi đi xuống đi.”

Tần Tử Duệ lạnh giọng nói.

Chờ quản gia rời khỏi thư phòng, Tần Tử Duệ lập tức cầm xấp ngân phiếu dày cộp, thay một hắc y, lặng lẽ rời khỏi Vương phủ, chỉ chốc lát sau, Tần Tử Duệ đã xuất hiện trước mắt Tiền Lượng khiến Tiền Lượng rùng mình một cái.

“Thảo dân bái kiến Điện hạ.”

Tiền Lượng nơm nớp lo sợ nói.

“Tám mươi vạn lượng, đã là cực hạn của Bản vương rồi.”

Tần Tử Duệ lạnh giọng nói.

“Không ngờ Nhị Điện hạ nổi danh mà lại muốn quỵt nợ.”

Tiền Lượng còn chưa nói gì thì Nam Cung Thương đã đứng ở phía sau Tần Tử Duệ thuận miệng nói.

“Chiến Vương đúng là nhàn nhã, lúc nào cũng làm hộ vệ cho một tên thảo dân.”

Tần Tử Duệ phản bác. Nam Cung Thương xuất hiện sau lưng hắn mà hắn lại không hề phát hiện ra, cho nên không khỏi toát mồ hôi lạnh.

“Bây giờ Bản vương chỉ có mỗi danh hiệu Chiến Vương mà thôi, làm hộ vệ cũng không tệ, ít nhất thì không cần phải lừa bịp ai, còn hơn cái loại không có cốt khí.”

Nam Cung Thương tiếp tục độc miệng nói.

Âu Dương Thiển Thiển chậm rãi đến gần, nghe thấy Nam Cung Thương nói vậy, suýt chút nữa bị sặc nước miếng. Nàng không ngờ Nam Cung Thương lại độc miệng như vậy.

“Hóa ra, Vương phi cũng đến, Vương phi và Chiến Vương cũng thật là phu xướng phụ tùy.”

Tần Tử Duệ nhìn Âu Dương Thiển Thiển đeo khăn che mặt trông lại càng giống tiên nữ, vẻ đẹp mông lung hiển lộ ra hết.

“Thiển Thiển, sao nàng lại ra đây, không phải ta bảo nàng ở trong xe ngựa chờ ta sao?”

Nam Cung Thương vừa nói vừa không quên giấu Âu Dương Thiển Thiển vào trong ngực, không cho Tần Tử Duệ nhìn thấy.

“Còn không phải lỗi của huynh sao, chờ huynh đi đòi nợ mà ta suýt nữa thì ngủ gật.”

Âu Dương Thiển Thiển nũng nịu nói.

Tần Tử Duệ nghe được những lời này lại cảm thấy thật là chói tai, phảng phất như muốn nói hắn định quỵt nợ.

“Vương phi nói như thể đi đòi nợ vậy.”

Tần Tử Duệ mở miệng nói.

Trong lòng hắn có một tia ái mộ với Âu Dương Thiển Thiển nên không hề cảm thấy tràn ngập thù hận như với Nam Cung Thương.

“Đúng là ta đi đòi nợ mà, nếu đã vậy, Tiền Lượng, cầm lấy ngân phiếu đi.”

Âu Dương Thiển Thiển mượn cơ hội nói.

Tần Tử Duệ bất đắc dĩ đành phải đưa ngân phiếu cho Tiền Lượng, Tiền Lượng lấy từ trong ngực ra hai mươi vạn lượng, rồi đưa cả cho Âu Dương Thiển Thiển, nhưng trong lòng vô cùng thấp thỏm bất an.

Âu Dương Thiển Thiển không nhận ngân phiếu, mà Sơ Tình đứng sau lưng tiếp nhận ngân phiếu, còn không quên đếm từng tờ một, sau khi đếm hai lượt, Sơ Tình nói với Âu Dương Thiển Thiển:

“Tiểu thư, muội không giỏi đếm, đếm mấy lần mà vẫn thấy thiếu hai mươi vạn lượng.”

“Nhị Điện hạ, từ trước đến giờ lời hứa đều luôn đáng giá nghìn vàng, có phải cũng nên kết toán rõ ràng số ngân phiếu còn lại, hay là tự Nhị Điện hạ đếm lại xem.”

Nam Cung Thương nhìn chằm chằm vào Tần Tử Duệ, làm như Tần Tử Duệ thật sự không chứng kiến việc đếm tiền.

Nam Cung Thương nói vậy, Tần Tử Duệ hận không thể trực tiếp đi tới đánh Nam Cung Thương một trận, nhưng đáng tiếc, Nam Cung Thương vẫn cao thâm khó dò, hắn không dám tùy tiện ra tay.

“Chiến Vương cần gì phải phải dồn ép không tha.”

Trong mắt Tần Tử Duệ lóe lên sát ý. Nếu Nam Cung Thương tiếp tục ép tới thì hiển nhiên hắn sẽ liều lĩnh.

“Vương gia, Nhị Hoàng tử chỉ nhất thời khó khăn, chúng ta không nên dồn ép không tha, hay là thế này, Nhị Hoàng tử cứ viết giấy nợ, chúng ta cho Nhị Hoàng tử thời gian bảy ngày, Nhị Hoàng tử cảm thấy thế nào, dù sao có số ngân phiếu này, tạm thời chúng ta cũng đủ để báo cáo kết quả với công tử Ngọc Địch rồi.”

Âu Dương Thiển Thiển đề nghị.

Dù sao hiện tại vẫn chưa thể lấy cứng đối cứng với Tần Tử Duệ, tạm thời còn chưa điều tra rõ hướng đi của ngân lượng của Tần Tử Duệ, những năm gần đây, Tần Tử Duệ nuôi một nhóm tử sĩ, nếu cứng đối cứng, tổn thất tất nhiên sẽ rất lớn.

“Ái phi đã nói như thế, Bản vương liền rộng lượng một chút, thư thả cho Nhị Hoàng tử bảy ngày.”

Nam Cung Thương tỏ ra rộng lượng, Ám Dạ đứng bên cạnh đã đưa giấy bút lên.

Tần Tử Duệ lạnh lùng nhìn hai người một cái, trong lòng biết rõ là Nam Cung Thương đã có sự chuẩn bị từ trước.

Hắn vốn luôn cảm thấy Nam Cung Thương rất đáng sợ, bây giờ, càng cảm thấy Nam Cung Thương sâu không lường được, việc đã đến nước này, hắn cũng không thể làm gì khác được. Với hắn mà nói, nếu là địch thì không phải là chuyện tốt, hội tứ quốc phong sắp đến nơi rồi, hắn thấy nhẫn nhịn vẫn là thượng sách.

“Xong rồi Chiến Vương có thể trả sổ sách cho Bản điện được không?”

Tần Tử Duệ chỉ có thể lùi một bước, mở miệng nói.

“Đương nhiên, ngươi viết giấy nợ xong thì tất nhiên là Bản vương sẽ trả sổ sách lại cho ngươi.”

Mấy người đối thoại khiến Tiền Lượng vã mồ hôi hột. Ông đã đắc tội với Chiến Vương rồi lại đắc tội với Nhị Hoàng tử, sợ là không cách nào giữ được cái mạng này nữa rồi, trong lòng tràn đầy hối hận.

Tần Tử Duệ bất đắc dĩ đành phải cầm giấy bút, viết giấy nợ, Nam Cung Thương thấy Tần Tử Duệ viết xong, lập tức mở miệng bổ sung:

“Nhớ đóng dấu lên, nếu không thì đó chỉ là một tờ giấy vụn, sau này quỵt nợ thì sao.”

Tần Tử Duệ lạnh lùng nhìn Nam Cung Thương một cái, móc con dấu ra, đóng trên giấy nợ rồi đưa giấy nợ cho Sơ Tình, Sơ Tình tiếp nhận giấy nợ, xác nhận không có sai sót gì liền lấy từ trong tay áo ra một quyển sổ, đưa cho Tần Tử Duệ, từ đầu tới cuối, không có một chút lễ nghi nào.

“Chiến Vương đã thoả mãn chưa?”

Tần Tử Duệ lạnh giọng nói.

Hôm nay hắn đã thua, ngày khác, nhất định hắn sẽ trả lại, nếu bây giờ không thể để lộ thế lực thì hắn đã không bị động như thế.

“Không hài lòng, dù sao giấy nợ không thể làm bạc tiêu được.”

Nam Cung Thương bất đắc dĩ nói, lời của hắn khiến người ta không nói vào đâu được.

“Hừ…”

Tần Tử Duệ hừ lạnh một tiếng, hất tay phi thân rời đi, trong lòng thù hận Nam Cung Thương đến nỗi muốn xé nát hắn ra.

“Tiền chưởng quỹ, nếu ngươi còn tiếc mạng thì hãy mang theo người nhà lập tức rời khỏi Kinh thành, sau đêm nay, ngươi có muốn đi cũng không thể đi được nữa.”

Tần Tử Duệ đi rồi, Âu Dương Thiển Thiển nhắc nhở.

Với nàng thì mạng của Tiền Lượng không quan trọng, nhưng nếu đêm nay không rời đi, thì sợ là cả nhà Tiền Lượng sẽ chẳng còn cơ hội sống. Nàng lạnh lùng, nhưng không làm tổn thương đến người vô tội. Tuy con người có năng lực to nhỏ, thực lực cao thấp, nhưng không có nghĩa là người yếu thì phải chết, kiếp trước khi trợ giúp trên chiến trường Đông Âu, nàng đã lĩnh hội được điều đó một cách rõ ràng.

“Đa tạ Vương phi, thảo dân lập tức mang người nhà rời đi.”

Trong nháy mắt, Tiền Lượng được Âu Dương Thiển Thiển thức tỉnh, sau khi hành đại lễ với Âu Dương Thiển Thiển liền cuống quít rời đi.

“Thiển Thiển, quá thiện lương.”

Nam Cung Thương nhẹ nhàng nói.

“Không phải thiện lương, tôn tử của Tiền Lượng còn chưa đầy năm tuổi, không đáng chết, huống chi, sau tối nay, nhất định Tần Tử Duệ sẽ không bỏ qua cho cả nhà Tiền Lượng, thế giới này đã đủ oan hồn rồi, cần gì phải khiến nhiều người chết oan hơn nữa.”

Bề ngoài Tần Tử Duệ tỏ ra nhân nghĩa, kì thực lòng dạ nhỏ mọn, không phải người rộng lượng. Sau tối nay, Tần Tử Duệ sẽ tìm cách rũ sạch quan hệ, với tác phong của Tần Tử Duệ, nếu cả nhà Tiền Lượng đã bị diệt thì kiểu gì phủ Chiến Vương cũng bị cuốn vào trong mưa gió.

“Thiển Thiển nói đúng lắm.”

Nam Cung Thương thở dài nói, sau đó căn dặn Ám Dạ:

“Phái người ngầm đưa Tiền Lượng rời khỏi Kinh thành.”

“Vâng, chủ nhân.”

Ám Dạ lập tức biến mất, Sơ Tình thì ôm ngân phiếu, vui cười hớn hở.

“Thiển Thiển, chúng ta trở về thôi.”

Nam Cung Thương nhẹ nhàng nói, Âu Dương Thiển Thiển lập tức gật đầu, hai người nắm tay biến mất, Sơ Tình lập tức đuổi theo.

= = = = = = = = = = = = = = =

Trong phủ Duệ Vương, Tần Tử Duệ cáu giận cả một đêm, mãi đến tận sáng sớm hôm sau mới tỉnh táo lại.

“Người đâu.”

Tần Tử Duệ gọi xong, một nữ tử mặc áo đen che mặt, xuất hiện trước mặt Tần Tử Duệ.

“Bái kiến Điện hạ.”

Giọng của nữ tử chính là Quân Dao.

“Diệt trừ Tiền Lượng, Tiền gia không giữ lại ai.”

Tần Tử Duệ lạnh giọng nói.

Hắn tạm thời không có cách nào diệt trừ Nam Cung Thương, không có nghĩa là hắn không thể diệt trừ Tiền Lượng, cơn giận này, hắn nuốt không trôi.

“Vâng, Điện hạ.”

Quân Dao nói xong, lập tức lui ra khỏi thư phòng, phảng phất chưa bao giờ từng xuất hiện, trong không khí, chỉ lưu một vệt mùi hương thơm ngát.

Tần Tử Duệ dặn dò, chung quy đã bị chậm mất một bước, lúc Quân Dao đến Tiền gia thì Tiền gia đã vườn không nhà trống từ lâu, đến cả nhà cửa cũng bị bán luôn rồi.

Tần Tử Duệ lập tức dặn dò Quân Dao điều tra các cửa hàng của phủ Chiến Vương, ai ngờ chỉ trong một đêm, tất cả các cửa hàng làm ăn lỗ vốn đều thay đổi chủ nhân, sau khi điều tra thì được biết chủ nhân của mỗi cửa hàng đều không giống nhau, nhưng luôn được gọi là ‘thiếu đông gia.’ Tần Tử Duệ mơ hồ hoài nghi là cùng một người, nhưng tin tức của Quân Dao lại chứng thực là không phải cùng một người, tất cả mọi chuyện như một điều bí ẩn, quấy nhiễu trong đầu Tần Tử Duệ.

Ngược lại với sự đau đầu nhức óc của Tần Tử Duệ thì Ám Dạ lại sung sướиɠ đến phát rồ, cửa hàng kinh doanh không tệ, có thể nói một ngày thu cả đấu vàng, tâm trạng vui vẻ nên đối xử với Lục Nhụy cũng khách khí thêm mấy phần.

Mấy ngày sau là đến đại hôn của Âu Dương Tuyết và Tần Tử Duệ, so với đại hôn của Chiến Vương thì đại hôn của Hoàng thất còn náo nhiệt hơn nhiều, một trăm hai mươi gánh đồ cưới khiến Âu Dương Tuyết nở mày nở mặt, trên mặt Tần Tử Duệ cũng xuất hiện nụ cười hiếm thấy.

Trong phủ Chiến vương, Nam Cung Thương đang tự mình trang điểm cho Âu Dương Thiển Thiển, bộ cung trang thêu chỉ vàng tôn lên khí chất cao quý của Âu Dương Thiển Thiển, chẳng hề cảm thấy dung tục chút nào, mái tóc chỉ được cài bằng một chiếc trâm ngọc, phô bày hết sự quý phái.

“Thiển Thiển, hay là chúng ta đừng đi nữa.”

Sau khi trang điểm phục sức xong, Nam Cung Thương hận không thể giấu Âu Dương Thiển Thiển đi, hắn tự tay trang điểm cho Âu Dương Thiển Thiển, nhưng lại quá đẹp, ngược lại không muốn cho người khác nhìn thấy.

Lục Nhụy và Sơ Tình đã quen rồi nên tự động lùi ra ngoài, không quấy rầy hai người.

“Trước tiên không nói đến thánh ý, ta chưa từng tham gia yến tiệc đại hôn, có chút mới mẻ, ta không muốn bỏ qua như vậy.”

Âu Dương Thiển Thiển nhẹ nhàng nói, điều duy nhất khiến nàng không hài lòng chính là bộ cung trang này, nặng nề khó chịu.

“Thiển Thiển muốn đến xem, ta đành phải nhẫn nại, đi thôi.”

Đi ra khỏi Vương phủ, trực tiếp lên xe ngựa, Lục Nhụy và Sơ Tình cũng thay trang phục, đi theo sau Âu Dương Thiển Thiển, Lục Nhụy hồn nhiên hoạt bát, Sơ Tình tự nhiên hào phóng, vừa xuất hiện đã hơn xa không ít khuê tú nhà đại gia.

Lúc đoàn người đến phủ Duệ Vương thì đã gần đến giờ ngọ, Tần Tử Duệ và Âu Dương Tuyết đã bái đường xong, đang trên đường đi tế tổ, tân khách thì ở lại trong phủ Duệ Vương, Nam Cung Thương và Âu Dương Thiển Thiển xuất hiện, trong nháy mắt hấp dẫn không ít ánh mắt.

Người xung quanh bàn luận sôi nổi, toàn là những lời cảm thán.

“Đã lâu không gặp, nghe nói Chiến Vương đã khỏi hẳn, hôm nay gặp mặt, quả thế, chúc mừng Chiến Vương.”

Một lão giả tiến đến gần nói.

“Hóa ra là Hữu tướng, nhiều năm không gặp, Hữu tướng đúng là già hơn rất nhiều.”

Nam Cung Thương không chút nể nang mở miệng nói, so với vẻ phong hoa tuyệt đại của Nam Cung Thương thì Hữu tướng Lý Văn Hạo chỉ là một lão già mà thôi.

“Lão phu đã già lọm khọm, sao có thể so sánh với Chiến Vương.”

Tuy Lý Văn Hạo không vui, nhưng từ trước đến nay Chiến Vương luôn kiêu căng khó thuần, lão cũng không dám phản bác.

Nam Cung Thương không nể mặt, khiến không ít người muốn đến gần thấy mà dừng lại.

“Thương, tân nhân đâu?”

Âu Dương Thiển Thiển nhỏ giọng hỏi.

“Buổi trưa tế tổ, là quy củ của lễ thành thân của Hoàng gia.”

Nam Cung Thương nhỏ giọng nói, không hề cảm thấy việc Âu Dương Thiển Thiển không biết có gì không thích hợp.

“Có phải chút nữa còn phải tế thiên nữa không?”

Âu Dương Thiển Thiển nhỏ giọng hỏi.

Nếu biết sẽ phiền toái như vậy thì đến chậm một chút cũng được, nàng đến để xem trò vui chứ không phải là đến để xem lễ nghi rườm rà náo nhiệt.

“Không cần, đại hôn của Hoàng thất, duy chỉ có đại hôn của Thái Tử thì mới cần tế thiên, đại hôn của những Hoàng tử khác thì chỉ cần tế tổ là được.”

Nam Cung Thương nhỏ giọng giải thích, hành động của hai người, lọt vào mắt mọi người, đều là Nam Cung Thương cưng chiều Âu Dương Thiển Thiển, khiến trong lòng không ít thiếu nữ thấy đố kị.

“Thương Nhi, nhiều năm không gặp, bây giờ thấy ngươi khỏi hẳn, Bản vương liền yên tâm.”

Một nam nhân khoảng chừng năm mươi tuổi mặc y phục thêu cự mãng, chậm rãi bước tới, nói với Nam Cung Thương.

“Vinh Vương, nhiều năm không gặp, Vinh Vương đúng là vẫn như trước.”

Lúc Vinh Vương Tần Cảnh Lân đi tới, Nam Cung Thương giấu Âu Dương Thiển Thiển ra phía sau, mọi người đều biết Vinh Vương háo sắc, không ít người làm ra vẻ xem kịch vui.

“Là ngươi, ngày ấy chính ngươi đã hại ta, để ta bỏ ra hai vạn lượng mua một cái nhẫn…”

Một giọng nói tràn đầy tức giận vang lên từ phía sau Âu Dương Thiển Thiển.

“Dung Nhi, không được hỗn láo, còn không bái kiến Chiến Vương phi.”

Lời của Tần Dung lọt vào tai tất cả tân khách, Tần Cảnh Lân lập tức ngăn cản. Ông biết rõ rằng nếu như làm huyên náo nên thì mọi người sẽ chỉ nói Tần Dung ngu ngốc mà thôi.

“Phụ vương, đều là lỗi của ả.”

Tần Dung kéo cánh tay Tần Cảnh Lân, nũng nịu nói.

“Chiến Vương phi, tiểu nữ vẫn còn tính khí như tiểu hài, kính xin Chiến Vương phi thứ lỗi.”

Tần Cảnh Lân lập tức nói, trong lòng ngứa ngáy, muốn nhìn rõ dung mạo của Âu Dương Thiển Thiển nhưng lần nào cũng đều bị Nam Cung Thương chặn lại.

“Vinh Vương không cần để ý, đương nhiên là ái phi của Bản vương sẽ không tính toán với Dung Quận chúa.”

Nam Cung Thương lập tức trả lời.

Âu Dương Thiển Thiển trốn sau lưng Nam Cung Thương, nghĩ thầm.

Nam nhân này còn định giấu nàng ở sau lưng đến khi nào nữa, cũng may bọn họ không phải tân khách bình thường nên phu thê mới ngồi cùng nhau, nếu không, sợ là Nam Cung Thương sẽ thật sự giấu nàng ở trong phủ mất.

Quản gia của phủ Duệ Vương thấy hình như mấy người Nam Cung Thương đang tranh chấp gì đó thì lập tức tiến lên, mời Nam Cung Thương và Vinh Vương đến chỗ ngồi, vừa mới ngồi xuống, thì đoàn Tần Tử Duệ đã tế tổ xong xuôi, trở lại phủ Duệ Vương.

Tần Cảnh Hạo mặc long bào màu vàng xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả mọi người lập tức đứng dậy hành lễ:

“Tham kiến Hoàng Thượng.”

“Mời các vị đứng lên, hôm nay là đại hôn của Duệ Nhi, các vị đều là trọng thần trong triều, không cần đa lễ, tất cả ngồi xuống đi.”

Tần Cảnh Hạo bắt đầu nói, trong giọng nói thể hiện vẻ uy nghiêm, không hổ là đế vương, ở nơi công cộng, đúng là phô bày rõ rệt.