Minh Vương Độc Phi

Chương 37: Thương hết bệnh

Chiến Vương đại hôn đã được ba ngày, trong mấy ngày này, trong Kinh thành nổi lên hàng loạt tin đồn đại, ngoài chuyện của phủ Chiến Vương ra thì còn có chuyện Trưởng Công chúa Tần Khả Tâm đột nhiên mắc bệnh nặng, Thái Y viện đã bó tay, Tần Cảnh Hạo đã dán bảng vàng, hễ ai chữa được bệnh cho Trưởng Công chúa thì thưởng vạn lượng bạc, nhất thời, trở thành đầu đề câu chuyện khắp Kinh thành.

Ba ngày qua, ngoài lúc xử lý công việc thì Nam Cung Thương đều đứng ở ngoài cửa hầm băng chờ Âu Dương Thiển Thiển. Thời gian càng trôi đi thì trong lòng Nam Cung Thương càng lo lắng.

Hắn đã từng không rõ Âu Dương Thiển Thiển tu luyện pháp quyết gì, hắn cũng đã nghe nói nhiều về chí âm chí hàn, Bạch Nghiêu đã kiểm tra thân thể của hắn, rốt cuộc vẫn không thu hoạch được gì, hết đường xoay sở, khiến Nam Cung Thương cảm thấy bất lực.

= = = = = = = = dải phân cách nhỏ = = = = = = =

Giờ phút này, trong hầm băng, một quầng sáng màu lam nhàn nhạt xuất hiện xung quanh Âu Dương Thiển Thiển, hơi lạnh tỏa khắp bốn phía còn lạnh hơn cả hàn băng trong hầm băng. Âu Dương Thiển Thiển điều hòa hô hấp rồi hé mở mắt.

Đây có thể coi như trong họa gặp phúc hay không? Nàng vốn luôn bị tắc trong tầng thứ bảy của hàn băng quyết thế mà giờ đã lên đến tầng thứ tám, nàng luôn tìm mãi mà không thấy bí quyết đột phá, không ngờ khi mất hết nội lực, lại còn bị thương thì công lực lại tăng lên.

Âu Dương Thiển Thiển đứng dậy, nhìn bộ hỉ phục đỏ rực trên người rồi lại nhìn bộ váy dài màu trắng ở bên cạnh, có lẽ là do Sơ Tình chuẩn bị, Âu Dương Thiển Thiển lập tức thay bộ hỉ phục ra, đi ra khỏi hầm băng.

Đi ra khỏi hầm băng, đúng lúc ánh nắng ban mai chiếu xuống, cảm giác lạnh lẽo và mệt mỏi đều được quét sạch hết.

“Thiển Thiển, thương thế đã khỏi chưa? Có khó chịu ở đâu không?”

Mới đi ra thì một giọng nói lo lắng đã truyền đến, nhìn dáng vẻ vội vàng của Nam Cung Thương, sự tức giận trong lòng nàng đột nhiên tan đi hết.

“Ta không sao, ổn cả rồi, trong họa gặp phúc, công lực còn tăng lên không ít.”

“Không sao là tốt rồi, chờ lát nữa bảo Bạch Nghiêu kiểm tra một chút, xem có di chứng gì hay không.”

Nam Cung Thương vươn tay, định cầm tay Âu Dương Thiển Thiển, nhưng nghĩ đến ánh mắt của Âu Dương Thiển Thiển, hắn lại không dám, sợ mình đường đột sẽ đẩy Âu Dương Thiển Thiển ra xa hơn.

“Ta rất đói, nếu có thể, cho người chuẩn bị một chút đồ ăn cho ta.”

Nhìn xung quanh, phát hiện không thấy bóng dáng Sơ Tình hoặc Lục Nhụy, nàng mở miệng nói.

“Ta đã cho người chuẩn bị từ trước rồi, chúng ta đi Thiên Vũ các dùng cơm.”

Ba ngày qua, hắn luôn chờ Âu Dương Thiển Thiển bước ra từ hầm băng rét lạnh, một ngày ba bữa, đều sai người chuẩn bị đầy đủ, đợi suốt ba ngày, cuối cùng cũng đợi được.

Âu Dương Thiển Thiển thấy tia quan tâm và bối rối trên nét mặt Nam Cung Thương, thấy Nam Cung Thương vươn tay ra hai lần nhưng không dám to gan cầm tay nàng như trước, nàng đột nhiên muốn trêu Nam Cung Thương một chút, bước nhanh lên phía trước, cầm tay Nam Cung Thương.

“Được.”

Ngón tay mảnh mai, da trắng hơn tuyết, nhưng lại rét lạnh, Âu Dương Thiển Thiển đột nhiên cầm tay hắn khiến hắn sợ hết hồn, cứ tưởng Âu Dương Thiển Thiển sẽ giữ khoảng cách với hắn, nên giờ phút này, ám ảnh trong lòng đã tiêu tan hết, nở nụ cười tươi rói hiếm có.

“Thiển Thiển, ta sẽ không buông ra.”

Cảm nhận được hơi lạnh từ bàn tay Âu Dương Thiển Thiển, trái tim Nam Cung đau nhói.

Ở trong hầm băng ba ngày, sao người thường có thể chịu được.

Hầm băng của phủ Chiến Vương được đặc chế để giúp hắn khống chế nhiệt độc, hắn đã từng phải chịu đựng sự rét lạnh của hầm băng, hắn thấu hiểu rất rõ. Hắn không trách cứ Huyền Phong lo lắng bảo vệ chủ, hắn chỉ tự trách bản thân mình.

“Nam Cung Thương, ta không sao.”

Nhìn vẻ mặt tự trách của hắn, Âu Dương Thiển Thiển nhịn không được nói ra.

“Thương…”

“A…”

Âu Dương Thiển Thiển không rõ chuyện gì, đơn thuần phát ra một tiếng khó hiểu.

“Ta gọi nàng là Thiển Thiển, về sau nàng hãy gọi ta là Thương, hoặc là tướng công, phu quân, ta sẽ càng vui vẻ.”

Âu Dương Thiển Thiển chủ động, Nam Cung Thương lại được voi đòi tiên.

Lời của Nam Cung Thương khiến Âu Dương Thiển Thiển nổi da gà.

‘Thương’ thì còn được, lúc không có ai nàng có thể gọi như thế, dù sao đó cũng là tên của hắn, nhưng ‘tướng công’ hoặc ‘phu quân’ thì đúng là nàng không sao gọi nổi.

Nam Cung Thương dắt tay Âu Dương Thiển Thiển, chậm rãi bước vào Thiên Vũ các, Âu Dương Thiển Thiển do dự một chút rồi nói:

“Như vậy đi, ở Vương phủ ta sẽ gọi huynh là Thương, ở bên ngoài, ta sẽ gọi huynh là Vương gia, được không?”

“Được.”

Bất giác, hai người đã đến Thiên Vũ các, cùng nhau đi tới, không gặp bất cứ gia nô nào, cho đến khi đi vào Thiên Vũ các, mới có tốp năm tốp ba gia nô đi tới đi lui.

“Thiển Thiển, dùng đồ ăn sáng trước đi, sau đó nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt một chút.”

Nam Cung Thương kéo tay Âu Dương Thiển Thiển, đến đình nghỉ mát rồi nói.

Kể từ khi cùng ngồi uống trà với Âu Dương Thiển Thiển ở đình nghỉ mát đến nay, đây là nơi mà hắn thích nhất, sáng sớm có thể ngửi thấy mùi trúc xanh thơm mát, lại thêm mặt trời chiếu sáng, ấm áp thoải mái.

Âu Dương Thiển Thiển đi vào Thiên Vũ các, Chu Thụy cho người chuẩn bị đồ ăn sáng xong, nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển từ xa đã sợ hết hồn.

Ông đã từng gặp nàng ở Tướng phủ, nhưng nếu không phải Âu Dương Thiển Thiển đang mặc trên người y phục do Nam Cung Thương chuẩn bị riêng cho nàng thì Chu Thụy không dám xác định, người bên cạnh Nam Cung Thương chính là Âu Dương Thiển Thiển.

Một bộ áo trắng hơn tuyết không hề có đồ trang sức, không nhiễm bụi trần, hai mắt sáng như sao, mi cong như liễu, da trắng hơn tuyết, mái tóc đen như mực. Làn da trắng hơn tuyết giao hòa với váy lụa trắng, mỗi bước chân nhẹ nhàng lưu động khiến nàng tựa như tiên nữ hạ phàm, quốc sắc khuynh thành.

Tiểu Vũ ở bên cạnh nhìn không chớp mắt. Sau khi lấy lại tinh thần, Chu Thụy lập tức vỗ vỗ vai Tiểu Vũ, rồi cho tiểu tư xung quanh lui ra.

Trong đình hóng mát, hai người không hề bị ảnh hưởng bởi những ánh mắt vừa rồi, Nam Cung Thương đích thân gắp đồ ăn cho Âu Dương Thiển Thiển, động tác thuần thục như thể đã diễn tập vô số lần, mùi thơm bay khắp xung quanh.

“Thiển Thiển, có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Dúng đồ ăn sáng xong, Nam Cung Thương nhỏ giọng hỏi.

“Ta không sao, đưa tay qua đây.”

Hôm đó nàng khống chế độc trong cơ thể Nam Cung Thương, vốn tưởng là không khó, không ngờ cuối cùng nàng dùng hết nội lực, phải dùng đến chiêu hiểm mới ngăn chặn được độc, chưa kịp kiểm tra lại thì đã bị Huyền Phong đả thương. Sau ba ngày, không biết tình trạng của Nam Cung Thương như thế nào.

Nam Cung Thương chỉ khẽ mỉm cười, lập tức đưa cổ tay ra, vết thương trên cổ tay khiến trong lòng Âu Dương Thiển Thiển căng thẳng, cảm thấy đau lòng, suy nghĩ dao động.

“Nhiệt độc kia đã tạm thời được khống chế, trong cơ thể huynh vẫn còn mấy loại độc khác, có hai loại hình như lúc huynh sinh ra đã có rồi, muốn giải độc không khó, chỉ là năm năm qua, thân thể của huynh đã bị nhiệt độc ăn mòn, muốn giải độc, chỉ có cách chữa cho thân thể huynh khỏi hẳn đã.”

Sau khi bắt mạch, Âu Dương Thiển Thiển sợ hết hồn. Mặc dù nàng đã suy đoán được một phần, nhưng không ngờ khi kiểm tra thực tế thì đúng là nàng đoán không sai. Gân chân gân tay của Nam Cung Thương đã từng bị đứt, hiện giờ phải dùng chân giả, muốn giải độc, trước hết phải chữa khỏi hẳn cho Nam Cung Thương đã thì mới có thể chống đỡ được đau đớn lúc giải độc.

Lời của Âu Dương Thiển Thiển khiến Nam Cung Thương kinh ngạc. Hắn không ngờ trên thế gian này lại có người chỉ cần xem mạch mà đã hiểu rõ các loại kịch độc trong cơ thể hắn, lại còn có thể chữa khỏi hẳn cho hắn, mà người này lại là thê tử của hắn.

“Ngươi nói cái gì, ngươi có thể chữa trị cho sư đệ sao?”

Bạch Nghiêu vốn định đến thăm Nam Cung Thương một chút, không ngờ lại nghe được lời của Âu Dương Thiển Thiển, lập tức phi thân tiến lên hỏi.

“Ngươi là ai?”

Âu Dương Thiển Thiển không có nhiều cảm tình với người đột nhiên đến gần.

“Thiển Thiển, hắn là sư huynh Bạch Nghiêu của ta, đệ tử của Thiên Cơ lão nhân.”

Nam Cung Thương chỉ giới thiệu một câu đơn giản đã tiết lộ tất cả tin tức mà Âu Dương Thiển Thiển muốn biết.