Minh Vương Độc Phi

Chương 10: Mưu hại(1)

Âu Dương Hạo đã dặn dò, Lí Ngọc Cầm không dám bạc đãi Âu Dương Thiển Thiển, về Khóa Xuân các không lâu, Lí Ngọc Cầm đã phái người đưa vải vóc tơ lụa và các loại đồ trang sức đến.

“Nhị tiểu thư, phu nhân phái nô tì đưa đồ trang sức đến, kính xin Nhị tiểu thư chọn lựa.”

Đại nha hoàn Thúy Hồng của Lí Ngọc Cầm tự mình đưa đến, sau khi hành lễ thì nói với Âu Dương Thiển Thiển.

“Lục Nhụy, muội chọn giúp ta đi, ta đi vào nghỉ ngơi một chút.”

Nàng vốn không có hứng thú gì với đồ trang sức nên giao luôn cho Lục Nhụy.

“Vâng, tiểu thư.”

Việc này khiến Thúy Hồng tức giận nhíu mày.

‘Phu nhân bảo mình đích thân đưa đến, không ngờ Âu Dương Thiển Thiển lại không nể mặt, không những không nói được một lời cảm tạ, ngược lại bảo nha hoàn bên cạnh chọn thay, chẳng coi phu nhân ra gì. Nhưng nhớ đến những lời dặn dò của Lí Ngọc Cầm dặn dò, nàng lại không dám nói xằng bậy.

Lí Ngọc Cầm trở về phòng, cơn tức trong bụng không biết trút vào đâu. Làm phu thê với Âu Dương Hạo hơn hai mươi năm nhưng bà luôn luôn không đoán được suy nghĩ của Âu Dương Hạo, hành động của Âu Dương Hạo không khỏi hơi quá dung túng cho Âu Dương Thiển Thiển.

“Mẫu thân, con nhất định phải nghĩ cách dạy dỗ con tiện nha đầu kia một chút.”

Âu Dương Tuyết nắm chặt hai tay, trong ánh mắt lóe lên một tia hiểm độc.

“Tuyết Nhi, đừng xằng bậy, con về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Lí Ngọc Cầm thấy lực nhẫn nại của Âu Dương Tuyết kém như thế, có chút không vừa lòng, nữ nhi do một tay bà ta dạy dỗ mà lại chẳng có chút nhẫn nại nào, sau này thành thân rồi thì sợ là sẽ phải nếm mùi đau khổ.

“Con biết rồi.”

Âu Dương Tuyết thuận miệng nói, rồi nghênh ngang rời đi.

Vừa mới ra khỏi Yên Bích các thì vừa vặn gặp được Âu Dương Vũ Kiệt. Âu Dương Vũ Kiệt nhìn thấy vẻ mặt cau có của Âu Dương Tuyết, lập tức đi đến bên cạnh Âu Dương Tuyết.

“Tuyết Nhi, sao vậy, mẫu thân trách muội à?”

Âu Dương Vũ Kiệt nhỏ giọng hỏi.

Âu Dương Vũ Kiệt từ nhỏ đã vô cùng yêu thương Âu Dương Tuyết, mĩ mạo và tài hoa của Âu Dương Tuyết cũng đã giúp Âu Dương Vũ Kiệt nhận được không ít ánh mắt hâm mộ của mọi người, tình cảm của hai huynh muội luôn vô cùng tốt đẹp.

“Đại ca, cuối cùng đại ca đã trở về, muội rất nhớ đại ca.”

Âu Dương Tuyết lập tức kéo tay Âu Dương Vũ Kiệt nũng nịu nói.

“Ừ, nói cho đại ca biết ai bắt nạt muội?”

Trong Tướng phủ, trừ Lí Ngọc Cầm thỉnh thoảng trách mắng Âu Dương Tuyết vài câu ra thì đây chính là giang sơn của Âu Dương Tuyết, Âu Dương Vũ Kiệt thuận miệng hỏi.

“Còn không phải là Âu Dương Thiển Thiển, phụ thân đón ả về rồi. Đại ca, bây giờ muội nên làm gì, có phải phụ thân đã không còn thương muội nữa rồi không?”

Từ sau khi tứ hôn tới nay, rõ ràng là thái độ của Âu Dương Hạo đã có sự thay đổi, với nàng, Âu Dương Vũ Kiệt chính là cọng cỏ cứu mạng duy nhất.

“Muội nói cái gì, Âu Dương Thiển Thiển đã trở lại?”

‘Lúc trước thật vất vả mới cài bẫy được Âu Dương Thiển Thiển, đưa ả đi xa khỏi Kinh thành, không ngờ lại đã trở lại’

Ánh mắt Âu Dương Vũ Kiệt lóe lên tia hung ác.

“Vâng, phụ thân đích thân phái người đón ả về, đại ca, bây giờ muội nên làm gì, muội không muốn lấy tên tàn phế kia.”

“Tuyết Nhi, ta đi thỉnh an mẫu thân đã, sau đó sẽ đến gặp muội. Cứ tin tưởng đại ca, đại ca sẽ không để muội phải lấy tên tàn phế kia.”

Lần này hắn trở về chính là vì không muốn để Âu Dương Tuyết lấy Nam Cung Thương, với mĩ mạo và thân phận của Âu Dương Tuyết thì thừa sức làm Chính phi của Hoàng tử, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép muội muội của mình lấy một Vương gia không có quyền thế lại còn tàn phế.

“Được, đại ca, muội chờ tin tức tốt của đại ca.”

Cuối cùng sắc mặt Âu Dương Tuyết cũng khá lên một chút.

Sau khi chia tay, Âu Dương Tuyết trở lại Liên Ảnh các, rõ ràng là tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, nô bộc cũng yên tâm không ít. Đại tiểu thư tài sắc song toàn của phủ Tả tướng trong mắt người ngoài kỳ thực có cá tính điêu ngoa, nếu không nhờ Lí Ngọc Cầm che giấu vô cùng tốt, sợ là bộ mặt thật của Âu Dương Tuyết đã bị vạch trần từ lâu rồi.

“Vũ Kiệt xin thỉnh an mẫu thân, mẫu thân vẫn khỏe chứ?”

“Vũ Kiệt, con đã trở lại, ta xem nào.”

Lí Ngọc Cầm kéo tay Âu Dương Vũ Kiệt, nhìn gã từ trên xuống dưới, sau đó nói:

“Rời nhà hai tháng, gầy đi không ít, để lát nữa bảo Trương tẩu làm vài món ngon bồi bổ.”

Lí Ngọc Cầm đau lòng nói.

“Cám ơn mẫu thân.”

“Lại đây, ngồi xuống đã.”

“Mẫu thân, vừa rồi nghe Tuyết Nhi nói, phụ thân đã đón Thiển Thiển trở lại?”

Ánh mắt Âu Dương Vũ Kiệt lạnh lùng.

Lúc trước bọn họ cài bẫy để đuổi Âu Dương Thiển Thiển khỏi Kinh thành, chính là vì địa vị của Âu Dương Tuyết, hiện giờ Âu Dương Hạo đón Âu Dương Thiển Thiển về, sợ là vô cùng bất lợi.

“Nửa tháng trước, Thánh Thượng tứ hôn, gả Tuyết Nhi cho Chiến Vương, có lẽ phụ thân con đang định bồi dưỡng Thiển Thiển, dù sao Chiến Vương bây giờ đã hoàn toàn không thể sánh với ngày xưa.”

Nghĩ tới Chiến Vương, Lí Ngọc Cầm không khỏi thở dài.

Chiến Vương ngày xưa là đối tượng được mọi nữ tử trong Kinh thành ái mộ, hiện giờ, các tiểu thư khuê các ở Kinh thành đều tránh Chiến Vương như tránh tà. Nghe đồn Chiến Vương khát máu thành tính, cứ một thời gian là phủ Chiến Vương lại đổi một đám nô bộc, nếu thực sự phải vào phủ Chiến Vương, sợ là cách địa ngục không xa.

“Sao phụ thân lại đồng ý để Thánh Thượng tứ hôn? Không phải Nhị Hoàng tử có cảm tình khác biệt với Tuyết Nhi sao? Vì sao không ngăn cản thánh chỉ này?”

Hắn mới rời nhà có hai tháng, không ngờ lại xảy ra nhiều việc như vậy, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn vội vàng trở về.

“Ta đã tìm lão gia để hỏi, nhưng mà Thánh Thượng tứ hôn, gả tiểu thư của phủ Tả tướng cho Chiến Vương, lão gia làm thần tử, há có thể cự tuyệt? Hiện giờ, Nhị Hoàng tử cũng tránh gặp Tuyết Nhi. Vũ Kiệt, con nhất định phải nghĩ cách, tuyệt đối không thể để Tuyết Nhi lấy Chiến Vương, hiện giờ Chiến Vương vui buồn thất thường, nến Tuyết Nhi gả cho hắn thì cuộc đời của nó coi như bị phá hủy.”

Chuyện trên triều đình, Lí Ngọc Cầm không có cách nào nói được, hiện giờ người có thể ngăn cản hôn sự này chỉ có Âu Dương Vũ Kiệt mà thôi.

“Mẫu thân yên tâm, lát nữa con sẽ đi tìm phụ thân, nhất định sẽ ngăn cản việc Tuyết Nhi phải gả cho Chiến Vương. Mẫu thân, về phía Tuyết Nhi, người cần phải an ủi nhiều hơn một chút, hiện giờ Nhị Hoàng tử đang được Thánh Thượng yêu thương, đến lúc đó con sẽ khiến Nhị Hoàng tử đích thân xin cưới Tuyết Nhi.”

Âu Dương Vũ Kiệt suy nghĩ một lát, ánh mắt trầm xuống, mở miệng nói.

Hắn và Nhị Hoàng tử đã có giao hảo từ thuở nhỏ, Nhị Hoàng tử cũng có ý với Âu Dương Tuyết, nhưng khi đứng trước quyền lực và địa vị, làm Hoàng tử, tất nhiên là hắn sẽ chọn quyền lực, nhưng Âu Dương Vũ Kiệt không muốn buông tay, nếu Âu Dương Tuyết không thể lấy Nhị Hoàng tử thì sợ là con đường làm quan sau này của hắn sẽ không còn thuận lợi nữa, cho nên, Âu Dương Tuyết không thể lấy một Chiến Vương chẳng có chút giá trị gì.

“Vũ Kiệt, mẫu thân có con và Tuyết Nhi, là niềm an ủi lớn nhất đời rồi.”

Lí Ngọc Cầm nhìn Âu Dương Vũ Kiệt, trong lòng yên tâm không ít, càng nhìn càng cảm thấy mình có hai hài tử thật tốt.

“Mẫu thân yên tâm, con sẽ đến thư phòng gặp phụ thân ngay.”

Âu Dương Vũ Kiệt suy nghĩ một lát rồi lập tức nói.

“Vũ Kiệt, con vừa trở về, cũng không phải vội, ta cho hạ nhân chuẩn bị bữa trưa, con dùng xong rồi hãy đi gặp phụ thân của con.”

Lí Ngọc Cầm thể hiện tất cả tình thương của người mẫu thân lên người Âu Dương Vũ Kiệt.

“Mẫu thân, con đã dùng bữa trưa rồi, con sẽ đi gặp phụ thân ngay, chuyện này, giải quyết càng sớm càng tốt.”

“Vậy con đi đi.”

Âu Dương Hạo vô cùng yêu thương Âu Dương Vũ Kiệt, đương nhiên là Lí Ngọc Cầm không lo Âu Dương Vũ Kiệt sẽ chọc giận Âu Dương Hạo. Tiễn Âu Dương Vũ Kiệt ra đến ngoài Yên Bích các, nhìn theo bóng Âu Dương Vũ Kiệt khuất dần, bà mới trở lại trong phòng, vô cùng lo lắng.