Ở ngoài cửa thành, Tần Mộ Dao nhìn bóng dáng tuấn mã biến mất, trên mặt xẹt qua một chút ý cười, trong đầu hiện ra bóng dáng của Mạc Thiếu Khanh.
Vũ Văn Hạo Thiên dường như còn vội hơn cả nàng!
Nàng hiểu được tâm tư của Vũ Văn Hạo Thiên. Hắn hy vọng Mạc Thiếu Khanh ở bên cạnh nàng bảo vệ nàng, che chắn mọi nguy hiểm cho nàng. Nhưng nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh hết lần này đến lần khác vì nàng mà phạm hiểm.
“Thiếu Khanh…”
Nhìn về phía cửa thành, Tần Mộ Dao thấp giọng nỉ non.
Không biết lần sau gặp mặt sẽ là khi nào. Nhưng, nàng biết, bọn họ sẽ chẳng khi nào ngừng nhớ về người kia.
“Dao Nhi, thời gian đã đến rồi, các tướng sĩ đều đang chờ con đó!”
Giọng nói của Tần Tấn vang lên, kéo tinh thần của Tần Mộ Dao lại.
Tần Mộ Dao xoay người cười với bọn họ. Ánh mắt đảo qua hàng hàng lớp lớp tướng sĩ đông nghìn nghịt cách đó không xa.
Các tướng sĩ hoặc là cưỡi chiến mã, hoặc là đứng nghiêm chỉnh, mặc áo giáp, trong tay cầm vũ khí, tư thế oai hùng hiên ngang.
“Đại Công chúa…”
Ngay trước lúc Tần Mộ Dao lên chiến mã, Hiên Viên Hồng mang thương chạy tới gọi nàng lại. Bảo quản gia đưa mình đến trước mặt Tần Mộ Dao, cung kính hành lễ với nàng. Trong lòng Hiên Viên Hồng vô cùng kính nể Đại Công chúa này.
“Hiên Viên Tướng quân, có chỉ thị gì?”
Trên mặt Tần Mộ Dao dâng lên một nụ cười lễ phép. Tia quý khí và khí phách trong ánh mắt nàng long lanh, khiến người ta kinh diễm.
“Đại Công chúa, Lâm Sở là người hiếu chiến, nhưng lại là người quang minh lỗi lạc. Người phải đề phòng chỉ sợ là… Duệ Vương gia!”
Hiên Viên Hồng nghiêm túc nói.
Qua điều tra, vì sao ông bị thương, trong lòng ông đã rõ được vài phần. Tề Duệ muốn loại trừ ông, là muốn trong lúc hai nước giao chiến sẽ không có Hiên Viên Hồng, Tây Nhạc quốc hắn sẽ càng dễ dàng giành được thắng lợi mà thôi. Nhưng mà, Tề Duệ đã xem nhẹ Bắc Tĩnh quốc rồi.
Chỉ sợ hắn cũng không ngờ được, Tướng quân của Bắc Tĩnh quốc, không có Hiên Viên Hồng ông, ngược lại có một Tần Mộ Dao còn mạnh mẽ hơn cả ông nữa!
Trong lòng xẹt qua một chút châm chọc.
Ông rất muốn xem xem, khi Tề Duệ nhìn thấy Tần Mộ Dao dẫn quân xuất chinh, sẽ có vẻ mặt như thế nào! Ông biết, nhất định lúc đó sẽ vô cùng phấn khích.
“Hiên Viên Tướng quân, Mộ Dao đã biết!”
Tần Mộ Dao gật gật đầu, lông mày hơi nhăn.
Nhớ tới Tề Duệ, trong lòng nàng cũng vô cùng không vui.
Tề Duệ đã thay đổi, hiện tại hắn đã trở nên biến chất, hoàn toàn là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi.
Ánh mắt dừng ở trên hai chân Hiên Viên Hồng, trong mắt xẹt qua một chút thương tiếc.
“Chân của Tướng quân…”
“Ha ha… Chân của ta không có vấn đề gì. Cho dù không thể đứng lên, không phải ta còn có cái này sao?”
Hiên Viên Hồng sang sảng vỗ vỗ chiếc ghế ông đang ngồi.
“Đại Công chúa, cám ơn người đã đưa xe lăn tới, dùng tốt lắm!”
Tần Mộ Dao cười nhu hòa.
Không sai, nàng thương tiếc Hiên Viên Hồng, cho nên đã đặc biệt vẽ sơ đồ phác thảo xe lăn, cho thợ mộc chế tạo gấp gáp, tặng cho Hiên Viên Hồng, coi như là tạ lễ với ông.
Tần Mộ Dao xoay người lên ngựa. Được hơn mười Phó tướng vây quanh, cưỡi ngựa chậm rãi tiêu sái đi đến trước mặt ngàn vạn tướng sĩ. Trong mắt toát ra ánh sáng sắc bén, nhìn tướng sĩ trước mắt, Tần Mộ Dao rút bội kiếm trong tay ra, khí thế như lửa.
“Các vị tướng sĩ, chúng ta đều là con dân Bắc Tĩnh quốc, Bắc Tĩnh quốc là ngôi nhà chung của chúng ta. Hiện có kẻ địch xâm chiếm, mưu toan xâm phạm lãnh thổ quốc gia của chúng ta, gϊếŧ người nhà của chúng ta. Các ngươi nói xem, chúng ta nên làm thế nào?”
Giọng nói của Tần Mộ Dao cao vυ't mà to rõ, dường như xuyên thấu gió lạnh, truyền vào tai mỗi người, nháy mắt khơi dậy tinh thần ái quốc trong lòng bọn họ.
“Đuổi kẻ địch, bảo vệ gia đình chúng ta, bảo vệ người nhà của chúng ta!”
“Đuổi kẻ địch, bảo vệ gia đình chúng ta, bảo vệ người nhà của chúng ta!”
“Đuổi kẻ địch, bảo vệ gia đình chúng ta, bảo vệ người nhà của chúng ta!”
Các tướng sĩ đồng thanh đáp, giọng nói hừng hực, hô lên mấy lần.
Tần Mộ Dao nhìn cảnh tượng này, trong mắt xẹt qua một chút ý cười, lại mở miệng.
“Vậy từ hôm nay trở đi, chúng ta cùng dắt tay nhau tiến lên, hoàn thành sứ mệnh của chúng ta!”
“Bọn thuộc hạ thề sống chết phục tùng Công chúa!”
Quân đội Bắc Tĩnh quốc vốn là một đội ngũ vô cùng mạnh mẽ. Hiện tại thứ mà Tần Mộ Dao cần là sự phục tùng của bọn họ.
Ý cười trên mặt nàng càng lúc càng nở rộ. Dưới ánh mặt trời, Tần Mộ Dao giống như thiên thần ngồi trên lưng ngựa, cả người phát ra khí chất, giống như là có ma lực, khiến người ta cam tâm tình nguyện bị nàng thuyết phục. Các tướng sĩ nhìn bóng dáng ngồi ngay ngắn kia, trong lòng cũng không khỏi ngẩn ra. Bọn họ mơ hồ biết, người mà từ nay về sau mình phải phục tùng, nhất định sẽ dẫn dắt bọn họ đánh trận nào thắng trận đó.
“Xuất phát!”
Tần Mộ Dao ra lệnh một tiếng. Kèn thổi lên, các Phó tướng đều đi đến trước mặt đội ngũ của mình, xuất phát về phía trước.
Hai người Thanh Lam và Hồng Anh đi theo phía sau Tần Mộ Dao. Giờ phút này các nàng cũng mặc quân phục.
Xuất phát sao?
Trong lòng Tần Mộ Dao đột nhiên ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa thành, ánh mắt không muốn rời đi.
“Tiểu thư, vì sao…”
Lông mày Hồng Anh nhíu chặt.
Rõ ràng tiểu thư không muốn chia tách với Đại thiếu gia. Rõ ràng là quyến luyến như vậy. Vì sao không cho Đại thiếu gia đi?
“Hồng Anh! Công chúa quyết định như vậy, tất nhiên là có lý do của người. Trên chiến trường có chúng ta chăm sóc Công chúa là đủ rồi!”
Thanh Lam ngắt ngang lời của nàng.
Nàng đã nhìn ra vài phần suy nghĩ trong lòng Công chúa. Hẳn là Công chúa không muốn để Phò mã vì nàng mà phạm hiểm rồi!
Trong lòng không khỏi thở dài.
Hai người bọn họ đều luôn suy nghĩ cho đối phương!
“Đi thôi!”
Trong lòng Tần Mộ Dao xẹt qua một chút kiên định, thu hồi ánh mắt, quay đầu ngựa lại. Nàng tự nói với mình.
Một trận mà thôi, sẽ chấm dứt rất nhanh. Nàng sẽ không để cho mình và Thiếu Khanh chia tách lâu đâu!
Trong mắt lóe lên tia sáng chói mắt. Trong gió lạnh gào thét, Tần Mộ Dao tựa như Chiến Thần, cưỡi chiến mã, vượt lên phía trước ngàn vạn tướng sĩ.
Theo sách viết về các vị Công chúa được lưu truyền đến đời sau, Đại Công chúa vừa nắm binh quyền, được vạn quân tin phục. Công chúa dụng binh như thần, khí phách tận trời, từ đó về sau, dẫn dắt ngàn vạn tướng sĩ Bắc Tĩnh quốc, viết lên một truyền kỳ về quân sự…
Mà bên này.
Vũ Văn Hạo Thiên cưỡi ngựa với tốc độ nhanh nhất, lao vào thành, chạy thẳng tới Mạc phủ. Không để ý đến gia đinh ngăn cản, xông thẳng vào.
“Mạc Thiếu Khanh… Mạc Thiếu Khanh… Ngươi đi ra cho ta!”
Trên mặt Vũ Văn Hạo Thiên đầy vẻ sắc bén, lớn tiếng kêu tên Mạc Thiếu Khanh.
“Vũ Văn Thừa tướng, người đợi chút. Đại thiếu gia nhà chúng ta không có ở nhà!”
Quản gia tiến lên ngăn cản.
“Mau nói cho Bản tướng, cuối cùng thì Mạc Thiếu Khanh ở đâu?”
Vũ Văn Hạo Thiên túm cổ áo quản gia, ánh mắt lợi hại nhìn thẳng hắn ta.
Hôm nay, hắn không thể không tìm bằng được Mạc Thiếu Khanh! Nhất định phải đưa Mạc Thiếu Khanh đến trước mặt Tần Mộ Dao. Hắn ta đã từng nói sẽ ở bên cạnh Dao Nhi, bảo vệ sự an nguy của nàng. Đều là giả sao?
“Việc này…”
Vẻ mặt quản gia rất bối rối.
Đối phương là Thừa tướng đại nhân, hắn lại đang tức giận điên cuồng. Nghĩ đến tình trạng hiện tại của Đại thiếu gia, còn nhớ lời lão gia phân phó, trong lòng chỉ có thở dài.
Ngay lúc hắn ta không biết nên làm như thế nào, một giọng nói đã giải cứu hắn thoát khỏi cảnh nguy khốn.
“Vũ Văn Thừa tướng, người tìm Thiếu Khanh có việc gì vậy? Thật không may, hôm qua Thiếu Khanh đã đi giải quyết chuyện của hiệu buôn. Nếu Vũ Văn Thừa tướng có việc gì, phải chờ Thiếu Khanh trở về mới được a!”
Mạc lão gia từ trong đại sảnh đi ra, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên. Ông đã đoán được vài phần ý đồ của Vũ Văn Hạo Thiên. Nhưng, không ai có thể ngăn cản quyết tâm bảo vệ nhi tử của ông.
Vũ Vũ Văn Hạo Thiên nhìn Mạc lão gia, không khỏi nhíu nhíu mày. Bọn họ không có mấy lần đối mặt, nhưng Mạc lão gia này cũng có chút danh tiếng trên thương trường Tây Nhạc quốc. Ẩn ý trong ánh mắt ông ta khiến hắn giật mình. Ngầm có một loại cảm giác.
Thiếu Khanh chưa đi cùng Dao Nhi, là có liên quan đến Mạc lão gia sao?
“Ngươi đã làm gì Thiếu Khanh?”
Thông minh như Vũ Văn Hạo Thiên, đứng trên lập trường Mạc lão gia mà suy tính cẩn thận, càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
“Ha ha… Vũ Văn Thừa tướng, người nói thật buồn cười. Thiếu Khanh là nhi tử của ta, ta có thể làm gì Thiếu Khanh chứ? Ta đã nói rồi, hôm qua Thiếu Khanh đã đi xa nhà, mấy ngày nữa mới có thể trở về.”
Mạc lão gia cười ha ha, ánh mắt không e dè tầm mắt của Vũ Văn Hạo Thiên, giống như những lời ông nói đều là sự thật.
Nhưng, nếu trước mặt là người khác, có lẽ, ông sẽ dễ dàng lừa gạt được. Còn người trước mặt lại chính là Vũ Văn Hạo Thiên, một nam nhân cơ trí vô vàn. Làm sao mà hắn ta tin được chuyện Thiếu Khanh lựa chọn đi xa nhà vào đúng ngày hôm qua kia chứ.
Tình cảm của Thiếu Khanh với Dao Nhi, hắn đã nhìn thấy rõ. Những lời hôm ấy hắn ta nói vẫn quanh quẩn bên tai hắn.
“Nơi nào có Dao Nhi, sẽ có ta; nơi nào có ta, thì Dao Nhi sẽ không có nguy hiểm!”
Trên thực tế, đó không chỉ là lời nói mà thôi. Không phải hắn ta đã dùng hành động để chứng minh rồi sao?
Trong mắt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ. Trên mặt Vũ Văn Hạo Thiên lập tức nở rộ ra một chút tươi cười, chắp tay nói với Mạc lão gia:
“Vậy Hạo Thiên đã quấy rầy. Nếu như vậy thì Hạo Thiên chờ Thiếu Khanh trở lại sẽ đến tìm hắn sau!
Mạc lão gia giật mình, trong lòng toát ra một tia đắc ý, lập tức cười nói:
“Được rồi, Vũ Văn Thừa tướng là người bận rộn, lão hủ sẽ không giữ Vũ Văn Thừa tướng.”
Nói xong, cho quản gia đưa Vũ Văn Hạo Thiên ra ngoài.
Sau khi Vũ Văn Hạo Thiên ra khỏi cửa Mạc phủ, phút chốc sắc mặt trầm xuống.
Xem ra không thể quang minh chính đại vào Mạc phủ được rồi.
Suy nghĩ một lát, trong lòng xẹt qua một chút bất đắc dĩ.
Vũ Văn Hạo Thiên hắn một đời quang minh lỗi lạc, hôm nay vì Dao Nhi, sẽ vụиɠ ŧяộʍ lẻn vào phủ đệ của người khác.
Lắc đầu, ánh mắt trở nên kiên định, đi đến tường viện ở cửa sau, tung người nhảy. Giây tiếp theo, bóng dáng màu lam đã ở bên trong Mạc phủ.
Mạc phủ không phải là rộng bình thường. Đầu tiên Vũ Văn Hạo Thiên đến tiểu viện như nhân gian tiên cảnh kia tìm vài lần. Không tìm được bóng dáng Mạc Thiếu Khanh, bất đắc dĩ, hắn đành vụиɠ ŧяộʍ tìm từng phòng một.
“Ngươi đến tìm Mạc Thiếu Khanh sao?”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên phía sau lưng hắn, khiến hắn lập tức ngẩn ra. Nhìn lại, rõ ràng thấy một phụ nhân đang đứng phía sau.
“Ta biết hắn ở đâu!”
Trong mắt Mạc Nhị phu nhân xẹt qua một luồng hào quang.
Vừa rồi bà đã nhìn thấy nam nhân này vội vã kêu tên Mạc Thiếu Khanh. Bà đang lo không thể đưa Mạc Thiếu Khanh ra chiến trường thì lại lập tức xuất hiện một người như vậy. Xem ra ông trời đang giúp bà rồi.
Trong lòng Vũ Văn Hạo Thiên vốn đang nghi hoặc, nhưng lúc nhìn thấy ý cười tàn nhẫn trong mắt bà ta, lập tức hiểu ra, khóe miệng giương lên một chút ý cười. Hắn tin chắc phụ nhân này sẽ đưa mình đến chỗ Mạc Thiếu Khanh.
“Không ngờ vì nhi tử của mình mà Mạc Nhị phu nhân tận hết sức lực như vậy!”
Vũ Văn Hạo Thiên châm chọc nói.
Bà ta nghĩ rằng chỉ cần đưa Thiếu Khanh ra chiến trường, Thiếu Khanh nhất định sẽ bỏ mạng sao? Nữ nhân này không khỏi cũng quá ngu xuẩn!
Mạc Nhị phu nhân giật mình. Thật không ngờ mình lại khinh địch như vậy. Bị nhìn thấu tâm tư, sắc mặt trầm xuống.
“Chẳng phải ngươi cũng có mục đích sao? Chúng ta chỉ là trao đổi thôi!”
Vũ Văn Hạo Thiên giương lên một nụ cười cao thâm.
Không sai. Hắn có mục đích. Nhưng mà mục đích của hắn là để cho Dao Nhi được an toàn, cũng không muốn cho Mạc Thiếu Khanh chết.
Một tia chua xót dâng lên trong lòng hắn.
Mất đi Thiếu Khanh, chỉ sợ Dao Nhi cũng sẽ không còn là Dao Nhi nữa!
Dưới sự dẫn dắt của Mạc Nhị phu nhân, cuối cùng Vũ Văn Hạo Thiên cũng tìm được Mạc Thiếu Khanh. Nhìn nam nhân mê man trên giường mà lông mày vẫn nhíu chặt, hai tay nắm lại thành quyền. Thông minh như Vũ Văn Hạo Thiên, dường như có thể tưởng tượng ra trước lúc hôn mê Thiếu Khanh đã giãy dụa đến thế nào.
Thở dài, nâng Mạc Thiếu Khanh dậy. Mặc dù đang hôn mê, hắn cũng muốn đưa Mạc Thiếu Khanh đến bên cạnh Tần Mộ Dao!
Nhưng, vừa đỡ Mạc Thiếu Khanh ra khỏi phòng, đúng lúc lại bị Mạc lão gia bắt gặp.
Vẻ mặt Mạc lão gia nghiêm túc nhìn Mạc Thiếu Khanh trong lòng Vũ Văn Hạo Thiên, trong mắt xẹt qua một chút kiên định.
“Vũ Văn Thừa tướng, người làm cái gì vậy?”
“Mạc lão gia, những lời này hẳn là Bản thừa tướng phải hỏi ông mới phải. Ông nhốt Thiếu Khanh ở chỗ này, cuối cùng là có ý gì?”
Vũ Văn Hạo Thiên cũng không nhường nhịn. Lúc này hắn thể hiện mình là một Thừa tướng cơ trí thống lĩnh bách quan trên triều đường, ngữ khí khiến người ta vô cùng kinh sợ, khiến Mạc lão gia cũng không khỏi giật mình.
“Vũ Văn Thừa tướng, người còn không hiểu sao? Nếu như người đã biết, ta cũng không sợ nói trắng ra. Ta nhất định sẽ không để cho Thiếu Khanh đi theo Mộ Dao ra chiến trường. Không ngăn cản cuộc hôn nhân bọn họ, đã là nhượng bộ lớn nhất của ta. Ta không thể để Thiếu Khanh đi phạm hiểm!”
Mạc lão gia bình tĩnh lại, nói bằng giọng uy nghiêm của một người làm phụ thân.
Nhìn xem canh giờ, đại quân hẳn là đã xuất phát rồi! Chỉ cần đại quân xuất phát, rồi nhốt Thiếu Khanh lại một thời gian, ông liền đạt được mục đích của mình.
“Ông không sợ Thiếu Khanh tỉnh lại sẽ hận ông sao?”
Trong mắt Vũ Văn Hạo Thiên xẹt qua một vệt sáng âm trầm, cũng không đồng ý với lí do thoái thác của Mạc lão gia. Xem ra, ông ta là phụ thân mà vẫn chưa hiểu rõ về nhi tử của mình.
“Hận? Hận thì sao? Thiếu Khanh hận ta, còn hơn là ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh!”
Ngữ khí của Mạc lão gia đột nhiên cất cao, dường như là rống lên.
“Ông chắc chắn là Thiếu Khanh ra chiến trường sẽ chết sao? Ông không khỏi cũng quá xem nhẹ nhi tử của ông rồi!”
Ánh mắt Vũ Văn Hạo Thiên dừng ở trên người Mạc Thiếu Khanh. Hắn biết, mặc dù Thiếu Khanh có thể phạm hiểm vì Dao Nhi, nhưng cũng sẽ không dễ dàng để cho bản thân mình chết đi. Không phải hắn ta còn muốn chăm sóc Dao Nhi cả đời sao?
“Người…”
Mạc lão gia bị nói đến nỗi không còn lời nào để nói. Nắm chặt hai tay, như là đang kìm chế cái gì.
“Tóm lại, ta sẽ không để Thiếu Khanh vì Mộ Dao mà đi phạm hiểm!”
Đó là chuyện ông không thể chịu đựng được. Mặc dù chỉ là khả năng nhỏ xíu, ông cũng sẽ không cho phép nó xảy ra.
“Ha ha…”
Văn Hạo Thiên đột nhiên cười to ra tiếng. Nhìn Mạc lão gia, trong mắt xẹt qua một chút châm chọc.
“Mạc lão gia, ta không thể không nhắc nhở ông. Đã không có Tần Mộ Dao ở bên cạnh, ông cứ chờ mà xem, nhi tử của ông sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào!”
Vũ Văn Hạo Thiên nói. Ánh mắt dừng ở trên những người đang vây xung quanh viện, quăng Mạc Thiếu Khanh cho quản gia.
Xem ra hôm nay không thể đưa Mạc Thiếu Khanh đi rồi. Lúc đó ánh mắt dâng lên một tia tối tăm. Nhưng mà, trong lòng hắn cũng vô cùng rõ ràng. Chỉ cần Thiếu Khanh vừa tỉnh lại, nhất định sẽ không chịu ở lại đây, để phải cách xa Dao Nhi hàng ngàn dặm.
Sau khi Vũ Văn Hạo Thiên rời đi, Mạc lão gia lẳng lặng nhìn Mạc Thiếu Khanh đang tựa vào trên người quản gia, bên tai cứ quanh quẩn câu nói của Vũ Văn Hạo Thiên trước khi rời đi.
“Đã không có Tần Mộ Dao ở bên cạnh, ông cứ chờ mà xem, nhi tử của ông sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào!”
‘Sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào’?
Trong lòng Mạc lão gia dâng lên một tia dự cảm không tốt, trong lòng không khỏi thở dài.
Mặc kệ biến thành dáng vẻ gì đi nữa, ông cũng sẽ không hối hận với sự lựa chọn hôm nay!
Ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Mạc Nhị phu nhân nãy giờ vẫn đứng bên cạnh không nói. Ánh mắt trở nên lợi hại, hung hăng trừng mắt với bà.
“Người đâu, đưa Nhị phu nhân đến Phật đường, tự mình ăn năn xám hối! Từ hôm nay trở đi, huỷ bỏ tất cả công việc của Nhị thiếu gia ở hiệu buôn Mạc gia.”
Sao ông lại không biết trong lòng Mạc Nhị phu nhân suy nghĩ cái gì. Nhưng, muốn gây nguy hại cho Thiếu Khanh, ông sẽ không bỏ qua!
Mạc Nhị phu nhân vừa nghe, như bị sét đánh, theo bản năng tiến lên túm lấy cánh tay Mạc lão gia.
“Lão gia, Thiếu Ngạn cũng là nhi tử của ông, sao ông có thể đối xử với nhi tử như vậy. Thiếu Ngạn có điểm nào không bằng Thiếu Khanh? Chuyện này là ta sai rồi, ta đi xám hối, xám hối bao lâu cũng đều nguyện ý. Nhưng, lão gia, xin ông đừng tước hết chức vụ của Thiếu Ngạn. Nhi tử còn trẻ tuổi như vậy, đang là lúc phấn đấu, sao có thể…”
“Phu nhân, hôm nay ta muốn nghiêm túc nói cho nàng biết, mặc dù Thiếu Khanh có xảy ra chuyện gì, hiệu buôn Mạc gia cũng sẽ không rơi vào tay Thiếu Ngạn! Nếu nàng lại làm ra chuyện gì bất lợi cho Thiếu Khanh, ta nhất định sẽ làm cho Thiếu Ngạn phải chịu thống khổ y như vậy! Đối với sản nghiệp Mạc gia, ta khuyên nàng hãy nhanh chóng chết tâm đi!”
Mạc lão gia hung hăng hất tay Mạc Nhị phu nhân ra.
Mạc gia vốn không phải là của họ, ông không muốn nhìn thấy chuyện trước kia tái diễn.
‘Oanh’ một tiếng, Mạc Nhị phu nhân bị đẩy ngã xuống đất, trong đầu trống rỗng.
Vì sao lại như vậy? Để nhi tử của bà chịu thống khổ giống như Thiếu Khanh? Hiện tại bà đang hoài nghi, cuối cùng ông có coi Thiếu Ngạn là nhi tử thân sinh của mình hay không!
Trong lòng xẹt qua một chút chua xót. Bà biết lão gia là người nói được làm được. Đắn đo nặng nhẹ giữa sản nghiệp Mạc gia và nhi tử của mình, đương nhiên bà có thể phân biệt rõ ràng. Trong lòng thở dài.
Có lẽ, Thiếu Ngạn thật sự không có cái mệnh kia a!
***
Ba ngày qua đi, lúc Mạc Thiếu Khanh tỉnh lại, Mạc lão gia đã biết ý nghĩa của câu nói của Vũ Văn Hạo Thiên trước khi rời đi.
“Đã không có Tần Mộ Dao ở bên cạnh, ông cứ chờ mà xem, nhi tử của ông sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào.”
Ông không thể nào ngờ được, Thiếu Khanh lại biến thành dáng vẻ hiện tại.
Ông cứ tưởng rằng sau khi hắn tỉnh lại, biết được việc mình đã làm, sẽ trách ông, sẽ hận ông, thậm chí có thể sẽ liều lĩnh đuổi theo Tần Mộ Dao. Vì thế, ông còn cố tình đề phòng.
Nhưng, sau khi Mạc Thiếu Khanh tỉnh lại, vẫn lui tới các cửa hiệu như thường, xử lý các loại công việc, giống như không hề xảy ra chuyện gì. Nhưng, Mạc lão gia lại nhìn thấy trong mắt hắn trống rỗng. Ngoại trừ trống rỗng, thì không thấy có bất cứ thần sắc gì khác!
Giống như mất đi linh hồn.
Mạc Thiếu Khanh của hiện tại, hầu như chỉ còn lại thể xác. Nhìn thấy người trong nhà, cũng không nói năng gì. Tuy rằng trên mặt là nụ cười, nhưng trong lòng lại vô cùng thống khổ. Tươi cười như vậy khiến Mạc lão gia cảm thấy lo lắng không thôi.
Đã không có Tần Mộ Dao ở bên cạnh, Thiếu Khanh thật sự không còn là Thiếu Khanh!
Trong lòng thở dài.
Ông đã làm sai rồi sao? Ông vây khốn Thiếu Khanh như vậy, mà hiện tại Thiếu Khanh chẳng khác gì cái xác không hồn?
Nhìn bóng đêm tối đen, trong lòng Mạc lão gia lại một lần nữa bối rối. Nghĩ đến đại ca và đại tẩu, những lời đại tẩu nói vẫn quanh quẩn bên tai ông.
“Giúp ta chăm sóc tốt cho Thiếu Khanh!”
Vẻ khẩn cầu trong mắt đại tẩu dường như xuyên không gian thời gian, đau đớn hai mắt ông.
“Chăm sóc tốt cho Thiếu Khanh?”
Mạc lão gia thấp giọng nỉ non. Ông đột nhiên phát hiện ra mình đã hiểu sai lời nói của đại tẩu rồi. Sự ‘chăm sóc’ trong miệng bà không phải là để cho hắn an ổn không việc gì, còn bao hàm muốn cho Thiếu Khanh vui vẻ, không phải sao?
Trong lòng đột nhiên sáng ngời, Mạc lão gia lập tức đã có quyết định của mình. Cho dù đại ca và đại tẩu còn ở trên đời cũng không muốn trông thấy Thiếu Khanh như vậy!
“Đuổi theo nàng đi!”
Mạc lão gia đi vào sân, nhìn Mạc Thiếu Khanh đang ngồi uống rượu một mình trong lương đình, ánh mắt trở nên nhu hòa.
Thân thể Mạc Thiếu Khanh đột nhiên giật mình. Trên khuôn mặt giương lên một chút ý cười nhợt nhạt.
“Cám ơn phụ thân.”
Trên thực tế, Mạc Thiếu Khanh vẫn đang đợi Mạc lão gia nói ra những lời này. Hắn biết điểm xuất phát của Mạc lão gia hoàn toàn là vì yêu thương mình. Sau khi hắn tỉnh lại, đầu tiên là muốn khẩn cấp đuổi theo Dao Nhi. Hắn không thể rời xa Dao Nhi.
Nhưng, nghĩ đến một vấn đề, hắn lại đột nhiên đánh mất ý niệm này trong đầu.
Trong lòng phụ thân vốn đã có khúc mắc với Dao Nhi. Dù lần này không ngăn cản, về sau gặp chuyện khác, cũng sẽ ngăn cản. Hắn không muốn giữa mình và Dao Nhi có trở ngại gì. Cho nên, hắn lựa chọn ở lại.
Nếu phụ thân thương hắn, nhất định sẽ không muốn nhìn hắn sống như một cái xác không hồn. Chỉ cần phụ thân mở miệng bảo hắn đuổi theo Dao Nhi, về sau sẽ không làm ra chuyện gì ngăn cản hắn và Dao Nhi ở bên nhau nữa.
Trong lòng xẹt qua một chút đắc ý.
Hắn không thể không thừa nhận mình đã nắm được điểm yếu trong lòng Mạc lão gia, dùng khổ nhục kế một cách cao minh.
“Chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi. Trên chiến trường thay đổi bất ngờ, bảo vệ Dao Nhi, đồng thời cũng phải bảo vệ bản thân mình cho tốt. Đừng để cho phụ thân không có cách nào đi nói chuyện cùng phụ mẫu của con!”
Giọng nói của Mạc lão gia mơ hồ lộ ra một tia nghẹn ngào, giống như đột nhiên già đi rất nhiều.
Mạc Thiếu Khanh giật mình.
Hắn muốn giữ mạng sống để cả đời bảo vệ Dao Nhi, làm sao có thể để mình gặp chuyện không may chứ?
Nhưng hắn sẽ ghi tạc sự quan tâm của Mạc lão gia với hắn ở trong lòng. Như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, Mạc Thiếu Khanh xoay người, nhìn Mạc lão gia.
“Phụ thân, nhị đệ rất có tài hoa trên phương diện kinh thương. Rất nhiều chuyện đều có thể gánh vác một mình. Sản nghiệp Mạc gia lớn như vậy, một mình con lo không hết. Hãy cho Thiếu Ngạn trở lại sản nghiệp Mạc gia đi! Đệ đệ sẽ là một sự giúp đỡ hiếm có!”
Trong lòng Mạc Thiếu Khanh rất rõ ràng. Mạc lão gia vẫn không thoát khỏi sự áy náy của bản thân. Chuyện của phụ mẫu vĩnh viễn là bóng ma trong lòng ông. Ông sợ Thiếu Ngạn vì dã tâm mà làm ra những việc đại nghịch bất đạo như ông đã từng làm, vì thế mới cố ý chèn ép của Thiếu Ngạn, thậm chí giảm bớt cơ hội rèn luyện của Thiếu Ngạn.
Trong lòng Mạc lão gia cả kinh. Không ngờ Mạc Thiếu Khanh lại nói như vậy. Nghĩ đến Thiếu Ngạn, ông không thể không thừa nhận mình đã bất công!
“Hiện tại hiệu buôn Mạc gia do con làm đương gia, con nói cái gì, thì là cái đó!”
Ông đã già rồi, cũng sẽ không ngăn cản!
Trên mặt Mạc Thiếu Khanh dâng lên một chút ý cười, tinh tế vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, trong lòng xẹt qua một chút lo lắng:
Dao Nhi, nàng chờ ta!
***
Mà lúc này Tần Mộ Dao đang bàn bạc kế hoạch tác chiến với các Phó tướng, đột nhiên trong lòng chấn động, như bị cái gì đó đυ.ng vào. Trong đầu đột nhiên hiện ra bóng dáng của Mạc Thiếu Khanh, lông mày nhăn lại.
Thiếu Khanh hiện tại thế nào?
“Công chúa, người không sao chứ?”
Sâu sắc nhận thấy sự khác thường của Tần Mộ Dao, Phó tướng Khúc Phong quan tâm hỏi.
Tần Mộ Dao giật mình, lập tức cười an ủi, nghiêm túc trở lại.
“Ta không sao, chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi. Tề Duệ và Lâm Sở đã chiếm được hai tòa thành trì của Bắc Tĩnh quốc. Ta nghĩ, bước tiếp theo hẳn là bọn họ muốn công chiếm thành Tích Lan. Đây là một nơi quan trọng về quân sự. Chỉ cần bọn họ chiếm được nơi này, vấn đề lương thảo của chúng ta sẽ bế tắc. Cho nên, bước đầu tiên của chúng ta là phải ngăn cản bọn họ vào thành.”
“Công chúa, thành Tích Lan dễ thủ khó công. Nhưng Bắc Tĩnh quốc nhiều năm không có chiến tranh, quân sĩ trong thành Tích Lan lại ít, chỉ sợ…”
Khúc Phong lộ vẻ lo lắng. Trong doanh trướng, các Phó tướng khác cũng đều gật đầu phụ họa.
Tần Mộ Dao hơi hơi nhắm mắt, trong đầu nhanh chóng chuyển động.
Quả nhiên Lâm Sở không hổ là Chiến Thần Tây Nhạc quốc. Mới tiến vào Bắc Tĩnh quốc vài ngày ngắn ngủi, đã đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Tuy nàng dẫn dắt quân đội chưa trực tiếp giao chiến cùng hắn, nhưng, nàng đã mơ hồ biết được rằng Lâm Sở không phải là một người dễ đối phó.
Thành Tích Lan nhất định không thể bị bọn họ chiếm lĩnh.
Ánh mắt dừng trên bản đồ địa hình. Ánh mắt Tần Mộ Dao trở nên sâu thẳm, một tay đỡ cằm, lông mày hơi nhíu.
Mấy Phó tướng nhìn thấy nàng trầm tư, đều im lặng chờ bên cạnh, không quấy rầy.
Trên đường hành quân, bọn họ cũng cảm nhận được sự cơ trí của Công chúa Tướng quân. Mỗi lần nghe nàng giảng về sách lược tác chiến, bọn họ đều đã được lợi không ít. Nàng nói những chuyện quân sự của đời xưa, cái gì mà ‘Phì thủy chi chiến’‘Trận chiến quan độ’, còn có ba mươi sáu kế, khiến bọn họ không thể tin được rằng đây là một nữ tử chưa từng ra chiến trường bao giờ.
Bọn họ lập tức biết, Công chúa Tướng quân sẽ là Chiến Thần còn mạnh mẽ hơn cả Hiên Viên Tướng quân của Bắc Tĩnh quốc bọn họ.
Tần Mộ Dao tinh tế suy tư, ngẫu nhiên vươn tay chạm vào bản đồ. Đột nhiên, ánh mắt nàng sáng ngời, lập tức phát ra thần thái chói mắt, trên mặt dâng lên một chút ý cười.
“Trong quân có bao nhiêu trống trận?”
“Mấy trăm cái!”
Chúng Phó tướng nhìn nhau, cũng chưa hiểu vì sao Công chúa lại quan tâm đến chuyện trống trận. Nhưng nhìn thấy trên mặt nàng nở rộ ánh sáng, trong lòng đã hiểu ra. Nhất định là Công chúa đang có diệu kế gì đó.
Mấy trăm cái sao? Vậy thì hoàn toàn đủ!
“Công chúa… Cuối cùng người định…”
Một Phó tướng có khuôn mặt đầy râu xồm, thân hình to khỏe gãi gãi đầu.
Hắn là Trần Huyền, tính tình thô khoách mà nóng nảy. Nhìn thấy dáng vẻ đã có kế sách của nàng, trong lòng liền không kiềm chế được nữa.
Hắn cũng như những Phó tướng khác đều đang chưa có cách nào, cùng đợi Công chúa mở miệng. Chẳng may đêm nay Công chúa không nói, thế thì có lẽ hắn sẽ phải nghĩ đến chuyện này cả đêm, không thể ngủ được mất?
Tần Mộ Dao quét mắt liếc mọi người một cái. Từ trong mắt bọn họ, nàng nhìn thấy sự chờ mong.
Bọn họ đang muốn biết cuối cùng thì nàng đã nghĩ ra phương pháp gì để đối phó với Lâm Sở và Tề Duệ sao?
Trong mắt xẹt qua một tia sáng lợi hại, ánh mắt dừng trên bản đồ địa hình:
“Các ngươi xem, muốn tới thành Tích Lan, phải đi qua nơi này. Đây là con đường duy nhất. Nếu bọn họ không đi qua nơi này thì phải vòng qua hồ Vinh Trạch bên cạnh thành Tích Lan. Như thế thì sẽ tốn rất nhiều thời gian. Đối với bọn họ mà nói, chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian trong khí hậu và địa hình ở Bắc Tĩnh quốc. Cho nên bọn họ nhất định sẽ lựa chọn con đường này. Mà nơi này địa hình hẹp, chung quanh đều có băng tuyết bao trùm. Nếu chặn đường bọn họ ở nơi này thì đúng là nơi thích hợp nhất.”
“Ý của Công chúa là chúng ta dẫn tướng sĩ đến đó chặn đánh?”
Trần Huyền nhíu chặt mi.
Tốt lắm! Chuyện này cứ để hắn đi là thích hợp nhất!
Đang muốn chờ Tần Mộ Dao ra lệnh, lại nhìn thấy Tần Mộ Dao cao thâm lắc đầu.
Trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Không như vậy thì làm thế nào?
“Không, nếu vậy, con đường phía trước không thông, bọn họ có thể đi vòng trở về, lại vòng qua hồ Vinh Trạch tiến vào thành Tích Lan.”
Ánh mắt Tần Mộ Dao càng ngày càng sâu thẳm.
Trên thực tế, nếu đã dẫn quân xuất chiến, đương nhiên nàng phải kết thúc trận chiến. Nếu chỉ là đến để cản đường bọn họ thì cần gì mình phải tự mình đến chứ?
“Vậy Công chúa muốn làm thế nào?”
Phó tướng Khúc Phong tiến lên hỏi.
Hắn nhìn vẻ tự tin trên mặt Tần Mộ Dao thì đã hiểu, kế sách của Công chúa nhất định sẽ vô cùng tinh diệu.
Tần Mộ Dao nhợt nhạt uống một ngụm trà, tiếp tục nói kế hoạch của mình cho bọn họ.
Nghe kế sách của Tần Mộ Dao, thần sắc trên mặt các Phó tướng bắt đầu trở nên hưng phấn, lại có chút kích động nắm chặt hai tay. Nếu không phải là sợ sẽ mạo phạm nàng thì bọn họ đã muốn tiến lên ôm lấy Công chúa rồi!
“Công chúa, người thật là … Gia Cát Khổng Minh!”
Sau khi Trần Huyền nghe xong, không khỏi tán thưởng nói.
Những người khác nghe câu đó, đang muốn gật đầu phụ họa. Nhưng nhìn thấy Tần Mộ Dao nhíu mày, lập tức thầm oán Trần Huyền:
“Trần Phó tướng, Gia Cát Khổng Minh là nam nhân, Công chúa là nữ nhân. Sao Công chúa lại thành Gia Cát Khổng Minh được!”
Trần Huyền không khỏi gãi gãi đầu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói thế nào, chỉ ngây ngốc cười nói:
“Ta nói sai rồi, ý của ta là Công chúa thông minh giống Gia Cát Khổng Minh!”
Trong lòng Trần Huyền kích động không thôi. Cứ tưởng sau khi Công chúa nói ra sự bố trí của nàng thì đêm nay mình có thể ngủ an ổn. Nhưng, hiện tại mới phát hiện, đã biết kế sách của Công chúa, hắn lại càng không thể ngủ nổi!
Đêm nay, hắn nhất định phải tìm vài hảo hữu uống chút rượu, tự chúc mừng mình đã đi theo chủ tử tốt!
Dáng vẻ của Trần Huyền phút chốc khiến Tần Mộ Dao nở nụ cười. Tần Mộ Dao không khỏi cảm thán ở trong lòng.
Tuy rằng Trần Huyền thô hào, nhưng là người hào sảng ngay thẳng, là một Phó tướng không tệ.
Nghe được tiếng cười của Tần Mộ Dao, không khí trong doanh trướng lập tức trở nên tăng vọt. Các Phó tướng cũng không tiếp tục che giấu sự kích động trong lòng, cười to ra tiếng.
“Vậy… Công chúa dùng trống trận để làm gì?”
Khúc Phong đột nhiên hỏi.
Vừa rồi Công chúa chưa nói đến tác dụng của trống trận.
Thân thể Tần Mộ Dao ngẩn ra.
Trống trận sao?
Trong mắt xẹt qua một chút chùm sáng lợi hại. Nhắm mắt, nhợt nhạt uống một ngụm trà.
“Đến lúc đó các ngươi sẽ biết!”
Đêm đã khuya. Sau khi các tướng sĩ đều rời đi, Tần Mộ Dao lại không ngủ được. Choàng thêm một tấm áo choàng, đi ra ngoài doanh trướng. Gió lạnh gào thét quất trên mặt nàng, nàng lập tức vô cùng nhớ tiểu viện ấm áp nơi có Thiếu Khanh, có sự ngọt ngào.
Nhớ tới vừa rồi trong lòng mình không hiểu sao lại ngẩn ra.
Là Thiếu Khanh xảy ra chuyện gì sao?
Dựa vào sự hiểu biết của nàng với hắn, tuy hắn biết rằng mình bị thiết kế, nhưng, cũng sẽ không hận Mạc lão gia. Thiếu Khanh thiện lương như vậy, chuyện của phụ mẫu hắn như vậy mà hắn còn không hận, huống chi là chuyện này?
Vuốt ve chiếc nhẫn trong tay. Tần Mộ Dao phát hiện mình còn nhớ Mạc Thiếu Khanh hơn so với trong tưởng tượng.
“Thiếu Khanh… Sau khi chàng tỉnh lại, liệu có đi tìm ta khắp nơi không? Có đuổi theo không?”
Tần Mộ Dao thấp giọng nỉ non.
Trên thực tế, dọc đường đi, nàng không ngừng quay đầu nhìn lại. Nàng biết trong tiềm thức của mình, nàng hy vọng nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh đuổi theo. Nói vậy, là nàng có thể tự thôi miên mình, không phải mình rất ích kỷ, mà là Thiếu Khanh quá yêu nàng.
Trong đầu hiện ra bóng dáng của Mạc Thiếu Khanh. Trong lòng Tần Mộ Dao không khỏi thở dài.
Tần Mộ Dao đứng trong tuyết. Không biết từ khi nào tuyết bắt đầu rơi lả tả, bay xuống thân thể nàng.
Đột nhiên, một cái bóng che đỉnh đầu nàng, chắn những bông tuyết cho nàng. Trong lòng Tần Mộ Dao đột nhiên ngẩn ra, trên mặt lập tức dâng lên một chút hưng phấn.
“Thiếu Khanh…”
Tần Mộ Dao kích động kêu ra tiếng, ngước mắt nhìn về phía người vừa tới. Nhưng, lúc nụ cười tươi kia nhìn thấy khuôn mặt không phải của Thiếu Khanh, đột nhiên cứng đờ, trong lòng xẹt qua một chút mất mát.
Phản ứng trước và sau của nàng khiến trong lòng nam nhân cao lớn dâng lên một tia đau đớn.
Trong lòng Dao Nhi đều chỉ có Thiếu Khanh thôi! Nàng đang hy vọng người đứng bên cạnh nàng là Thiếu Khanh sao?
“Kì Nhiên, là huynh à! Sao huynh lại tới đây?”
Trên mặt Tần Mộ Dao dâng lên một chút xấu hổ.
Vừa rồi mình bật gọi lên, hình như đã khiến Kì Nhiên có chút không vui.
Thương Kì Nhiên giật mình, khóe miệng giương lên một chút chua xót.
“Là Thiếu Khanh bảo ta đến!”
Giọng nói của Thương Kì Nhiên bình tĩnh không có một tia gợn sóng. Nhưng hắn biết trong lòng mình lại dâng lên ngàn vạn con sóng.
“Thiếu Khanh?”
Hai mắt Tần Mộ Dao lại một lần nữa trở nên tinh tường, theo bản năng bắt lấy cánh tay hắn.
“Thiếu Khanh thế nào? Chàng đã tỉnh rồi sao? Sau khi tỉnh lại chàng có phản ứng gì? Chàng có đi tìm ta không? Vì sao… chàng…”
Không đuổi theo nàng?
Vô số câu hỏi của Tần Mộ Dao bật ra, khiến lông mày Thương Kì Nhiên không khỏi nhíu chặt.
Thương Kì Nhiên nhìn vẻ mặt vội vàng của Tần Mộ Dao trước mắt. Mỗi một câu đều là về Thiếu Khanh! Xem ra, ở trong lòng nàng, trọng lượng của Thiếu Khanh càng ngày càng nặng!
“Dao Nhi, Thiếu Khanh ổn lắm. Huynh ấy đã tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại đã tìm đến ta, bảo ta đuổi theo tìm nàng!”
Thương Kì Nhiên thản nhiên trả lời câu hỏi của nàng, trong lòng lại như bị cái gì đó cấu xé.
Trên thực tế, Thiếu Khanh nhờ hắn đuổi theo nàng, là muốn nhờ hắn tạm thời bảo vệ Dao Nhi!
“Thật sao?”
Tần Mộ Dao buông bàn tay đang nắm cánh tay Thương Kì Nhiên ra, nhắm mắt.
Thiếu Khanh nhờ Thương Kì Nhiên đuổi theo mình, vì sao chàng không tự mình đến?
Nghĩ đến đây, trong lòng có chút không vui. Nhưng sau khi ý thức được, Tần Mộ Dao lại có chút chua xót. Sự mâu thuẫn trong lòng nàng đến ngay cả bản thân nàng cũng không nhìn thấy rõ!
Nhận thấy được sự mất mát của Tần Mộ Dao, ánh mắt Thương Kì Nhiên phút chốc trở nên sâu thẳm. Hơi hơi nhắm mắt, dường như đang nghĩ đến cái gì.
“Thiếu Khanh nói…”
Sau một lát trầm mặc, Thương Kì Nhiên đột nhiên mở miệng.
“Thiếu Khanh nói cái gì?”
Tần Mộ Dao kích động ngẩng đầu.
Chàng đã nhờ Kì Nhiên nhắn gì cho nàng sao?
Trên mặt Thương Kì Nhiên nở rộ ra một chút ý cười, khiến Tần Mộ Dao lập tức có một trận mê muội, nhưng vẫn không quên mình đang chờ đợi Thương Kì Nhiên trả lời.
“Thiếu Khanh nói, nếu nàng nhớ huynh ấy thì hãy ngắm nhìn bức tượng ngọc của hai người. Huynh ấy sẽ đuổi theo bằng tốc độ nhanh nhất. Huynh ấy nói, không ai ngăn cản được huynh ấy thực hiện điều đã hứa hẹn với nàng.”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Thương Kì Nhiên xẹt qua một tia hào quang. Nhìn trên mặt Tần Mộ Dao dần dần dâng lên hạnh phúc tươi cười, trong lòng lập tức ngẩn ra. Nghĩ lại lúc hắn nhìn thấy Thiếu Khanh nói những lời này, nụ cười trên mặt giống y như vậy.
“Thật… thật sao?”
Trong lòng Tần Mộ Dao kích động không thôi. Lấy từ trong lòng ra bức tượng ngọc tùy thân. Đó là dáng vẻ của Thiếu Khanh. Trong mắt xẹt qua một chút tươi cười. Nàng tự nói với lòng mình.
Thiếu Khanh sẽ tìm đến nàng. Không gì có thể ngăn cản được chàng thực hiện lời hứa hẹn với nàng! Cho dù là ở bên cạnh thì sao chứ ? Cho dù là có nguy hiểm thì có làm sao?
Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ không để cho bất cứ nguy hiểm gì tiếp cận mình. Như vậy, nàng sẽ không phải miễn cưỡng chia lìa với Thiếu Khanh! Không phải sao!
“Kì Nhiên, cám ơn huynh!”
Tần Mộ Dao mở miệng nói lời cảm ơn.
Nàng cảm ơn hắn đã đem tin tức này cho nàng. Trong lòng nàng đang chờ mong, hy vọng Thiếu Khanh sớm ngày tới đây.
Thương Kì Nhiên hơi hơi giương khóe miệng lên.
Có lẽ, một câu nói lời cảm ơn cũng đã là phần thưởng lớn nhất với hắn rồi!
***
Lâm Sở và Tề Duệ suất lĩnh quân đội, sau khi vượt qua con sông ngăn cách giữa hai nước, một đường công chiếm thành trì, trước mắt đã sắp tiếp cận thành Tích Lan.
Thành Tích Lan là yếu điểm quân sự. Một khi chiếm lĩnh được, coi như bọn họ đã có cứ điểm tại Bắc Tĩnh quốc. Không chỉ có như thế, còn có thể giải quyết được vấn đề quân lương.
Trong doanh trướng, Tề Duệ và Lâm Sở ngồi đối diện nhau, đang uống trà.
“Nghe nói người dẫn quân xuất chinh lần này của Bắc Tĩnh quốc là một nữ nhân. Ha ha! Xem ra trừ Hiên Viên Hồng thì Bắc Tĩnh quốc không có người tài nào khác rồi!”
Trong mắt Lâm Sở xẹt qua một chút khinh thường.
“Nghe nói còn là Công chúa gì đó. Ta muốn xem, cuối cùng thì Công chúa kia có bao nhiêu năng lực!”
Lâm Sở nói xong, còn không quên quan sát vẻ mặt của Tề Duệ.
Quả nhiên thấy sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, trong mắt nhanh chóng ngưng tụ một tia tối tăm. Bàn tay cầm chén trà nổi cả gân xanh, dường như đang run rẩy.
Tần Mộ Dao phải không? Nữ nhân khiến Tề Duệ phải liều lĩnh?
“Bản vương không cho phép ngươi được động đến nàng!”
‘Choang’ một tiếng, chén trà trong tay Tề Duệ bị bóp vỡ vụn, nước trà tung tóe. Những mảnh vỡ của chén trà cứa vào lòng bàn tay, lập tức chảy ra máu tươi.
Dao Nhi sao? Hắn không thể tin được rằng Dao Nhi lại thay thế Hiên Viên Hồng dẫn quân xuất chinh!
Trên chiến trường nguy hiểm như vậy, đao kiếm không có mắt, chẳng may…
Tề Duệ không dám tiếp tục nghĩ nữa. Ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Sở, đưa ra cảnh cáo nghiêm khắc.
Trong mắt Lâm Sở xẹt qua một chút sâu thẳm.
Hắn muốn xem, cuối cùng là một nữ nhân như thế nào mà có thể khiến Tề Duệ trở nên như vậy. Không chỉ có như thế, hắn còn nghe nói Mạc Thiếu Khanh vì nàng mà chuyển rời cả sản nghiệp Mạc gia đến Bắc Tĩnh quốc, hai người đã đại hôn ở Bắc Tĩnh quốc.
Khóe miệng dâng lên một chút ý cười, mang theo vài phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Tuy rằng nghe nói Công chúa kia từng gả cho ngươi sau đó lại đào hôn, nhưng mà hiện tại lại gả cho một người khác rồi. Dù sao cũng không tới phiên Duệ Vương gia quan tâm đâu!”
“Ngươi…”
Tề Duệ đột nhiên xông lên phía trước, rút kiếm trong tay ra, kề vào cổ Lâm Sở, tàn nhẫn nói:
“Chuyện không liên quan đến ngươi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, không được phép làm nàng bị thương. Bằng không… ta gϊếŧ ngươi!”
Nói đến câu cuối cùng, Tề Duệ gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Sở giật mình, nhìn Tề Duệ. Hứng thú trong lòng với Tần Mộ Dao kia càng ngày càng đậm đặc, trong mắt xẹt qua một tia sáng.
Không làm nàng bị thương phải không?
Nhưng ở trong lòng Lâm Sở hắn, trên chiến trường, không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng. Tần Mộ Dao kia tự đi tìm cái chết, xem ra cũng là một nữ nhân ngu xuẩn mà thôi.
Lúc này hắn đã quá mức tự phụ, lại không biết lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã cho hắn một niềm ‘ngạc nhiên’ lớn khiến hắn cả đời khó quên!