Cực Phẩm Đại Tiểu Thư

Quyển 2 - Chương 87: Mạc Thiếu Khanh thật và giả

Trước mắt dường như hiện ra một bóng dáng nhỏ bé đáng yêu, chỉ có điều… Nhìn hình nhân trên bàn, lông mày Tần Mộ Dao khẽ nhíu lại, bàn tay cầm hai hình nhân nhỏ xíu lên, cẩn thận xem xét.

“Thiếu Khanh… Sao lại có hai cái?”

Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút nghi hoặc. Hai hình nhân trên tay rõ ràng là một nam một nữ!

Mạc Thiếu Khanh giật mình, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên khóe miệng nàng.

Không sai, là hai cái!

Đây là thứ mà hắn cho người dùng ngọc tạo thành, vừa vặn cùng một bộ với hình nhân bằng ngọc mà hắn và Tần Mộ Dao giữ trong tay.

“Ta không biết là nam hay là nữ, cho nên cho người chuẩn bị hai cái!”

Mạc Thiếu Khanh giương khóe miệng lên.

Trên thực tế, hắn không chỉ muốn một hài tử mà thôi.

“Thật không?”

Tần Mộ Dao nheo mắt, đảo mắt nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh. Dường như hoài nghi lời của hắn. Nhìn thẳng hai mắt hắn, trong mắt xẹt qua một chút trêu chọc.

Mạc Thiếu Khanh nhìn thần sắc trong mắt Tần Mộ Dao, không khỏi giật mình.

Sao hắn lại quên mất thê tử của mình là Dao Nhi, chứ không phải là người khác chứ! Trí tuệ của Dao Nhi như thế nào, sao có thể không đoán ra ý nghĩ trong lòng hắn chứ?

Trong lòng xẹt qua một chút bất đắc dĩ, cầm tay nàng.

“Dao Nhi, nàng xem tiểu viện của chúng ta rộng như vậy, chỉ có hai chúng ta ở, có phải là trống trải lắm hay không? Mà con nối dõi của Mạc gia vốn đã đơn bạc, hơn nữa, gia nghiệp Mạc gia chúng ta lớn như vậy, đặt trọng trách lên vai một hài tử thì quá nặng nề! Về sau hắn trưởng thành sẽ kháng nghị đó!”

“Chàng coi ta là công cụ nối dõi tông đường sao?”

Giọng nói của Tần Mộ Dao đột nhiên cất cao, trong mắt hiện lên một chút giảo hoạt, sắc mặt lại trầm xuống, ngầm hàm chứa không vui.

Tần Mộ Dao bất ngờ lên án khiến Mạc Thiếu Khanh cả kinh.

Hắn biết Dao Nhi đã hiểu lầm ý của mình, lập tức muốn giải thích, lại không biết nói như thế nào.

“Làm sao có thể? Dao Nhi nàng đừng có nghĩ nhiều!”

Mạc Thiếu Khanh hắn ở trên thương trường miệng lưỡi lợi hại như thế, vậy mà ở trước mặt Tần Mộ Dao thì lại thường xuyên lắp ba lắp bắp. Cho dù có giải thích, cũng không biết nên dùng từ ngữ gì thì mới thích hợp.

“Vậy chàng muốn ta sinh mấy đứa?”

Tần Mộ Dao hơi hơi nhắm mắt, che khuất tia đắc ý vừa chợt lóe lên.

“Một… không… hai… không… cứ là một…”

Mạc Thiếu Khanh cẩn thận quan sát thần sắc của Tần Mộ Dao. Lúc nhìn thấy mặt nàng biến sắc, lập tức thay đổi ý kiến của mình.

“Cuối cùng là mấy đứa?”

Tần Mộ Dao ngắm nhìn hình nhân trong tay.

Một nam một nữ, dường như thực không tệ! Nhìn dáng vẻ của hình nhân, nghiễm nhiên là bản thu nhỏ của hình nhân của mình và Mạc Thiếu Khanh.

Mạc Thiếu Khanh đột nhiên trở nên nghiêm túc, cầm tay Tần Mộ Dao, nâng cằm Tần Mộ Dao lên, nhìn thẳng hai mắt của nàng, kiên định nói.

“Càng nhiều càng tốt!”

Đây mới là suy nghĩ trong lòng hắn! Hài tử sẽ là kết tinh và minh chứng cho tình yêu của hắn và Dao Nhi.

‘Càng nhiều càng tốt’?

Chăm chú nhìn Mạc Thiếu Khanh trong vài giây, đột nhiên cười khẽ ra tiếng.

Nàng không ngờ trượng phu của mình lại có mặt đáng yêu như vậy.

Cầm hình nhân ngọc trong tay đặt lên bàn, kéo Mạc Thiếu Khanh lại gần, hôn một cái thật kêu lên má hắn.

“Thương thế của chàng không có việc gì chứ?”

Trong mắt Tần Mộ Dao mang theo ý cười.

Nếu trượng phu của nàng không chỉ muốn một hài tử, nàng làm một hiền thê lương mẫu, sao lại không thể thỏa mãn yêu cầu của trượng phu chứ? Hơn nữa…

Trong đầu hiện cảnh tượng có mấy hài tử vây quanh bên mình, hình ảnh đó… thật là khó cưỡng!

“Dao Nhi, vết thương của ta chỉ ở trên lưng mà thôi!”

Mạc Thiếu Khanh lơ đễnh nói.

Hắn muốn nói rõ cho nàng, không muốn để vết thương trên người mình làm ảnh hưởng đến những ngày tân hôn của họ!

Nói xong, một tay ôm lấy Tần Mộ Dao vào trong ngực, đi về phía giường lớn…

“Thiếu Khanh, chàng thích nam hài hay là nữ hài?”

“Đều thích!”

Chỉ cần là hài tử của hắn và Dao Nhi, mặc kệ là nam hay là nữ, hắn đều coi như là trân bảo.

“Thế muốn có nam hài hay nữ hài trước?”

Tần Mộ Dao hỏi rồi mới phát hiện câu hỏi của mình ngớ ngẩn cỡ nào. Đây là chuyện mà bây giờ bọn họ có thể quyết định sao?

“Cùng nhau…”

Nam nhân suy tư một lát, cuối cùng cũng nghĩ ra đáp án mà mình vừa lòng.

Bóng đêm bao phủ, trong phòng xuân sắc cũng bắt đầu nồng đậm…

***

Mà cùng lúc đó, ở trong một tiểu viện ở Bắc Tĩnh quốc, thị vệ đang canh giữ cửa đột nhiên cảm thấy buồn ngủ vô cùng, một đám lục tục ngã xuống tuyết.

Nửa canh giờ sau, toàn bộ thị vệ trong tiểu viện đều đã chìm vào trong mơ. Lúc này, cửa được dè dặt mở ra, Tề Duệ nhìn tình hình bên ngoài. Tất cả thị vệ đều đã ngất rồi. Nheo mắt.

Quả nhiên là Ngưng Sương không lừa hắn!

Chỉ có điều, hắn biết, Ngưng Sương nói là bởi vì chán ghét Tần Mộ Dao mới giúp hắn, nhưng, hắn không hề tin tưởng. Nhất định Ngưng Sương còn có mục đích khác.

Trong mắt xẹt qua một tia sáng lợi hại.

Tình huống hiện tại rất khẩn cấp, hắn nên rời khỏi nơi này, rời khỏi thành Thương Lan. Về phần nguyên nhân chân chính của Ngưng Sương, khi nào có cơ hội, hắn nhất định sẽ thám thính rõ ràng.

Mà Dao Nhi…

Nhìn bầu trời phía Mạc phủ, trong đầu hiện ra bóng dáng của Tần Mộ Dao. Tề Duệ nắm chặt nắm đấm, vết thương trong ngực truyền đến một trận đau nhức.

“Dao Nhi, ta sẽ không để nàng cứ như vậy mà trở thành nữ nhân của hắn!”

Đi ra ngoài, bên ngoài đã chuẩn bị sẵn một con ngựa. Khóe miệng Tề Duệ giương lên một chút ý cười.

Xem ra Ngưng Sương kia đã chuẩn bị thật là chu đáo. Đợi lần tới gặp lại, hắn nhất định sẽ cảm ơn nàng ta tử tế!

Leo lên lưng ngựa, Tề Duệ hung hăng kẹp bụng ngựa, lập tức tuấn mã phi như tên ra ngoài, chạy vào trong đêm đen…

Cùng lúc đó, trong Hoàng cung, Ngưng Sương nghe bên ngoài truyền vào tiếng gõ mõ cầm canh, khóe miệng giương lên một chút ý cười.

“Chủ nhân, nhiệm vụ này Ngưng Sương đã hoàn thành!”

Trong phòng chỉ có một mình nàng. Nhưng, nàng biết, lời nói của mình sẽ lọt vào tai chủ nhân!

Đứng dậy, choàng thêm một chiếc áo choàng, trong tay cầm ấm lô, Ngưng Sương bước ra khỏi cửa, chậm rãi tiêu sái ra khỏi phòng, đi đến một chỗ trong Hoàng cung…

***

Sáng sớm hôm sau.

Tần Mộ Dao đổi thuốc cho Mạc Thiếu Khanh, mặc y phục, hai người lại chơi đùa triền miên trên giường trong chốc lát.

Mạc Thiếu Khanh nhìn Hồng Anh vấn tóc cho Tần Mộ Dao, tự mình cài trâm ngọc bích cho Tần Mộ Dao. Ngắm nghía một chút, ánh mắt tản ra tia hạnh phúc nóng rực, khiến cho Hồng Anh đang đứng chờ bên cạnh cũng phải đỏ mặt vội vàng chạy ra ngoài.

Vừa ra đến ngoài cửa liền gặp Thanh Lam với vẻ mặt hiểu rõ. Hai người nhìn nhau cười. Không cần phải nói, nàng biết Công chúa của các nàng và Phò mã đã bị trúng độc mật đường rồi.

Trong phòng, Tần Mộ Dao nhìn thấy vẻ ửng đỏ trên mặt Hồng Anh lúc rời đi, thầm oán liếc mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái. Nàng nghĩ, hiện tại nhất định là Hồng Anh và Thanh Lam đang ở bên ngoài chê cười nàng!

Nam nhân này luôn dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng. May mắn là nha hoàn hầu hạ trong tiểu viện này chỉ có Hồng Anh và Thanh Lam mà thôi, nếu có thêm nha hoàn khác, có khi nàng sẽ xấu hổ mà không dám ra khỏi cửa mất!

Trên thực tế, nàng không biết là, mặc dù có rất ít người vào trong tiểu viện này, nhưng bọn họ yêu thương nhau thế nào, toàn bộ hạ nhân trong Mạc phủ đều biết rõ!

Đúng lúc này, quản gia vội vã chạy vào, thần sắc mang theo vài phần kích động.

“Công chúa đâu?”

Thanh Lam nhìn cửa phòng vẫn còn đóng chặt, ý nói cho hắn, đương nhiên là Công chúa đang ở trong phòng. Ánh mắt lại chuyển hướng Hồng Anh, hai người đồng thời cười bỡn cợt.

“Ôi… hai vị tiểu cô nãi nãi, hai người các ngươi đừng có ra ám hiệu với ta, nhanh một chút đi vào mời Công chúa đi ra, việc lớn không tốt!”

Quản gia nghĩ đến những thị vệ đang quỳ trong đại sảnh kia, trong lòng dâng lên một cảm giác rét lạnh.

Trong đại sảnh Mạc gia, có một đoàn người đang quỳ, mà người nào người nấy đều mặc khôi giáp thị vệ, tay cầm kiếm sắc.

Lúc vừa mới bước vào Mạc phủ, hắn còn tưởng rằng bọn họ định bắt người chứ? Ai ngờ, sau khi những người đó bước vào cổng, lập tức quỳ xuống đất, dùng đầu gối di động từng bước về phía trước, vừa quỳ vừa đi đến tận đại sảnh mới dừng lại.

Thanh Lam và Hồng Anh nhìn nhau, lông mày nhíu lại. Cuối cùng Thanh Lam đưa một ánh mắt, ý bảo Hồng Anh đi vào bẩm báo Công chúa.

Trong đại sảnh Mạc phủ.

Bước chân Tần Mộ Dao nhanh chóng tiến lên, liền thấy trong đại sảnh đông nghìn nghịt. Tất cả đều là thị vệ đang quỳ. Ánh mắt chớp động.

Đây đều là ám vệ Hoàng cung, không phải bọn họ phụ trách việc trông coi Tề Duệ sao? Chẳng lẽ…

“Ai có thể nói cho ta biết, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút sẵng giọng, giọng nói vô cùng tức giận truyền vào đại sảnh, khiến các thị vệ không khỏi ngẩn ra.

“Bẩm Công chúa, Duệ Vương gia… đã trốn thoát!”

Người trả lời nàng ăn mặc không giống với những thị vệ khác, khôi giáp trên người tương đối tinh xảo, trên cổ tay còn đeo dấu hiệu tượng trưng cho cấp bậc. Hắn là Mông Kì – tổ trưởng tổ ám vệ này, thống lĩnh năm trăm ám vệ.

“Trốn thoát?”

Lông mày Tần Mộ Dao nhíu chặt.

Nhiều thị vệ như vậy sao lại không thể canh giữ nổi một kẻ đang bị thương như Tề Duệ?

Chuyện Tề Duệ trốn thoát đã trở thành sự thật. Hơi hơi nhắm mắt lại, giọng nói lại lạnh thêm vài phần.

“Tề Duệ trốn thoát, các ngươi quỳ gối ở đây làm gì?”

“Thuộc hạ xin Công chúa trách phạt!”

Tổ trưởng Mông Kì nói.

“Lúc thuộc hạ phát hiện Duệ Vương gia biến mất, liền lập tức phái người đi tìm kiếm, đồng thời hỏi thị vệ thủ thành. Quả thật tối hôm qua có một nam nhân cưỡi ngựa ra khỏi thành Thương Lan, thuộc hạ nghĩ…”

Nếu hắn đoán không sai, người nọ nhất định chính là Duệ Vương gia!

‘Trách phạt’?

Tần Mộ Dao mở mắt ra, quét mắt liếc nhìn một hàng thị vệ đang quỳ.

Hiện tại không phải lúc trách phạt, nàng phải biết rõ ràng đầu đuôi chuyện này là thế nào.

“Chỉ có một mình Tề Duệ chạy thoát sao? Những đồng bọn của hắn thì sao?”

Tần Mộ Dao nheo mắt.

“Bẩm Công chúa, những đồng bọn khác vẫn còn!”

Mông Kì bẩm báo chi tiết.

Không chỉ có vậy, hắn còn nói rõ về lực lượng thị vệ.

Chỉ một người chạy thoát sao?

Ánh mắt Tần Mộ Dao càng trở nên sâu thẳm.

Nàng tuyệt đối không tin Tề Duệ có thể một mình mà tránh được những ám vệ này. Những ám vệ này đều là những người tinh nhuệ được lựa chọn kỹ càng, mỗi người đều có năng lực hơn nhiều người khác.

Theo nàng biết, tổ ám vệ này là tổ ưu tú nhất trong hàng ngũ ám vệ. Bởi vậy, nàng càng thêm khẳng định, chắc chắn phải có người khác giúp Tề Duệ đào thoát.

“Tối hôm qua sau khi ta rời đi, có xảy ra cái gì dị thường không?”

Tần Mộ Dao lại hỏi.

Tất nhiên dựa vào một mình Tề Duệ, làm sao có thể biết được nàng bố trí ám vệ như thế nào?

“Bẩm Công chúa, tối hôm qua sau khi người tìm được đồ rồi rời đi, bọn thuộc hạ vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài. Nhưng sáng sớm hôm nay, lại phát hiện thị vệ trong viện đều ngủ hết, mà trong phòng cũng không còn bóng dáng Duệ Vương gia.”

“Đợi chút… ngươi nói là ta… tìm đồ?”

Tần Mộ Dao hơi hơi nâng tay, nhìn thị vệ đang nói.

Xem ra quả nhiên chuyện không hề đơn giản như vậy.

“Người nói người làm rơi đồ trong phòng, cho nên đi vào tìm.”

Thị vệ tiếp tục bẩm báo chi tiết, mơ hồ đã cảm nhận được có chuyện gì đó không thích hợp. Nhớ tới tia hoài nghi của mình đêm qua.

Chẳng lẽ là… Ngưng Sương Công chúa, người có khuôn mặt giống Đại Công chúa như đúc?

“Ngươi chắc chắn là ngươi nhìn thấy ta chứ?”

Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một vệt sáng âm trầm, trong đầu hiện ra một bóng dáng.

Ngưng Sương, ngoại trừ nàng ta, nàng không nghĩ đến ai khác. Chỉ có điều, thả Tề Duệ, thì có gì tốt cho nàng ta?

“Thuộc hạ chắc chắn… đã nhìn thấy một người giống Công chúa như đúc…”

Ánh mắt thị vệ bắt đầu lóe lên, trong lòng lập tức biết mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng cỡ nào. Đang định xin Công chúa giáng tội, vừa ngẩng đầu, lại không thấy bóng dáng Công chúa đâu.

Tần Mộ Dao rất nhanh tiêu sái ra khỏi đại sảnh, phân phó quản gia chuẩn bị xe ngựa.

Nàng phải vào cung một chuyến.

Ngưng Sương thả Tề Duệ. Nếu nói điều này với phụ mẫu, có lẽ bọn họ sẽ bắt đầu đề phòng Ngưng Sương.

Xe ngựa vào Hoàng cung rất nhanh. Tần Mộ Dao vào thẳng không hề bị ngăn trở, đi thẳng đến Ngự thư phòng. Ở bên ngoài chờ một lát, lại được thông báo, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương đang ở trong tẩm cung. Vì thế, Tần Mộ Dao lo lắng chạy tới tẩm cung của hai người bọn họ.

“Phụ… mẫu…”

Tần Mộ Dao còn chưa vào đến nơi, đã bắt đầu gọi hai người. Vòng qua hành lang gấp khúc, Tần Mộ Dao vào phòng, nhìn thấy bóng áo vàng. Đang muốn nói ra chuyện của mình, ánh mắt lại lạc trên bóng dáng một người.

Đó là Ngưng Sương, một thân áo lông cừu như tuyết trắng, đúng là trang phục của hiệu buôn Mạc gia. Mặc ở trên người Ngưng Sương, quả thật là đẹp, nhưng mà ở trong mắt Tần Mộ Dao, lại vô cùng không vui.

Đó là thiết kế của nàng, nay mặc ở trên người nữ nhân này, lập tức cảm thấy như nàng ta đang làm nhục mình.

“Ai nha, lão gia, cuối cùng thì Dao Nhi nhà chúng ta cũng đã trở lại! Ha ha…”

Trên mặt Tần phu nhân tràn đầy ý cười, tiến lên vui sướиɠ kéo tay Tần Mộ Dao, đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới.

“Mau đến cho mẫu thân nhìn xem, nữ nhi của chúng ta, càng đẹp thêm đó! Đều nói là nữ nhi gả ra như bát nước hắt đi. Lão gia người xem, vừa gả ra ngoài, đã quên mất nhà của mình. Chuyện lại mặt cũng quên luôn rồi!”

Tần phu nhân cười nói.

Tuy rằng là những lời thầm oán, lại nghe không ra ý tứ thầm oán, thật ra phần nhiều là trêu đùa và vui mừng.

“Mẫu thân…”

Tần Mộ Dao giật mình.

Nhớ tới lệ lại mặt, lập tức nghĩ ra, ngày hôm qua đúng là ngày lại mặt, nhưng nàng lại chỉ lo cho Mạc Thiếu Khanh, còn có cả chuyện đi đàm phán cũng Tề Duệ, nghiễm nhiên quên béng mất chuyện này.

“Phò mã của con đâu? Tại sao lại không trở về cùng con? Nghe nói hắn bị thương, không có gì trở ngại chứ?”

Tần phu nhân kéo Tần Mộ Dao đến ngồi xuống nhuyễn tháp, nói liên miên không dứt.

“Không… không có gì trở ngại!”

Tần Mộ Dao nheo mắt.

Nàng vốn cứ nghĩ bị một kiếm kia thì sẽ bị thương rất nặng, nhưng Mạc Thiếu Khanh lại coi như không có việc gì. Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, trên mặt Tần Mộ Dao phút chốc đỏ ửng.

“Ha! Tỷ tỷ thẹn thùng!”

Giọng nói của Ngưng Sương vang lên phía sau, mang theo vài phần trêu chọc.

Tần Mộ Dao giật mình, giương mắt nhìn thẳng hai mắt Ngưng Sương.

Giờ này khắc này, trong mắt nàng ta lộ ra vài phần hồn nhiên, nhưng lại khiến Tần Mộ Dao cảm giác có cái gì đó đặc biệt không đúng.

“Phụ thân…Tề Duệ đã chạy thoát!”

Tần Mộ Dao thay đổi chủ đề, nói ra ý đồ của mình khi đến đây.

Tuy lời này là nói với Tần Tấn, nhưng ánh mắt lại khóa chặt Ngưng Sương. Nàng nhìn nàng ta chằm chằm không chớp mắt, muốn tìm ra một tia manh mối từ trên người nàng ta.

“Chạy thoát sao?”

Tần Tấn chỉ thản nhiên đáp, cũng không hề ngạc nhiên hay tức giận trước tin tức như vậy.

Phản ứng của ông khiến Tần Mộ Dao giật mình, theo bản năng nhìn về phía Tần Tấn, phát hiện ánh mắt của ông có vài phần quái dị, khác hẳn với Tần Tấn đã giao ngọc bội cho nàng hôm qua.

“Mẫu thân…”

Tần Mộ Dao đảo mắt nhìn về phía Tần phu nhân, trên mặt của bà vẫn là ý cười như trước, không khác ngày xưa là mấy. Chỉ có điều Tần Mộ Dao còn chưa nói xong đã bị Tần phu nhân ngắt ngang.

“Dao Nhi, tuy rằng con đã gả cho người ta, nhưng hãy chăm chỉ trở về bầu bạn với mẫu thân mới phải. Con xem xem Sương Nhi rất là săn sóc chúng ta. Tối hôm qua nói chuyện với mẫu thân cả đêm. Bình thường cũng vẫn ở bên cạnh mẫu thân, không khéo mẫu thân chỉ yêu Sương Nhi không yêu con nữa đó! Đến lúc đó, con đừng có thầm oán mẫu thân bất công a!”

Tần phu nhân tiếp tục vui đùa, một tay kéo Tần Mộ Dao, một tay kéo Ngưng Sương, đúng là một mẫu thân hạnh phúc.

Lời của bà lại một lần nữa khiến Tần Mộ Dao giật mình. Trong mắt hiện lên thần sắc không biết nói gì, lập tức cảm giác nụ cười trên mặt Ngưng Sương vô cùng chói mắt.

“Mẫu thân, người nói… cả đêm qua Sương Nhi đều ở đây với người sao?”

Tần Mộ Dao nheo mắt, thử hỏi.

“Đúng vậy! Ngày hôm qua Sương Nhi ăn tối cùng chúng ta, rồi cứ quấn quýt lấy ta để hỏi về chuyện xưa giữa ta và phụ thân con. Đều là chuyện cũ năm xưa, hỏi nhiều đến nỗi nhớ không nổi!”

Trên mặt Tần phu nhân tản ra vầng sáng hạnh phúc, dường như đang nhớ tới chuyện của rất nhiều năm trước đó.

Hai người từ quen biết đến đối địch rồi hiểu nhau, mến nhau, đến cuối cùng liều lĩnh gần nhau cho đến bây giờ đều rõ ràng như đang ở trước mắt.

Tần Mộ Dao nắm chặt tay Tần phu nhân, trong lòng xẹt qua một chút châm chọc.

Xem ra Ngưng Sương đã sớm có chuẩn bị!

Giờ thì nàng còn có thể nói gì đây? Ngưng Sương có Tần phu nhân làm nhân chứng ngoại phạm, nếu nàng nói tối qua Ngưng Sương giúp Tề Duệ chạy trốn, bọn họ liệu có tin tưởng không?

Không, chắc chắn sẽ không tin tưởng, ngược lại càng cho rằng mình muốn đổ oan cho Ngưng Sương, thế là Ngưng Sương lại có thể tiếp tục sắm vai nữ nhi yếu đuối!

Tần Mộ Dao theo bản năng nắm chặt tay.

Ngưng Sương a Ngưng Sương! Cuối cùng ngươi đã động tay động chân gì ở trên người phụ mẫu ta?

“Phụ hoàng, Mẫu hậu, Sương Nhi còn có chút chuyện, sẽ không quấy rầy Phụ hoàng Mẫu hậu và tỷ tỷ tâm sự nữa!”

Khóe miệng Ngưng Sương giương lên một chút ý cười, như có như không liếc nhìn Tần Mộ Dao một cái. Dường như cái liếc đó mang theo vài phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, vài phần đắc ý.

“Đi đi! Bên ngoài lại có tuyết rơi, nhớ phải mặc thêm y phục vào! Mẫu thân thật là hâm mộ Dao Nhi. Thiếu Khanh đưa con đến một tiểu viện thật đúng là tiên cảnh a! Phụ thân của con cho dù là Hoàng Đế còn không săn sóc người ta bằng Thiếu Khanh đâu!”

Tần phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Tần Mộ Dao, giống như thầm oán liếc mắt nhìn Tần Tấn một cái.

“Phu nhân!”

Tần Tấn cũng liếc mắt nhìn lại bà một cái.

Nghe thấy lời đó, ánh mắt Tần Mộ Dao đột nhiên chợt lóe.

“Mẫu thân, nếu người thích, Dao Nhi sẽ đưa người đến đó sống, được không?”

Như vậy thì sẽ giải quyết được sự lo lắng trong lòng nàng, có thể ngăn cách với Ngưng Sương, còn có thể ở gần để chăm sóc bà.

“Được! Vì mẫu thân cũng đang muốn đi hưởng thụ đây! Đến Bắc Tĩnh quốc này lâu như vậy, nhưng thật ra vẫn nhớ nhung khí hậu Tây Nhạc quốc vô cùng!”

Tần phu nhân vui sướиɠ nói, nhưng giây tiếp theo, lại đột nhiên sửa lời.

“Con xem ta đúng là già rồi nên hồ đồ. Bản cung hiện tại là Hoàng Hậu Bắc Tĩnh quốc, sao có thể bỏ Hoàng cung lại. Hơn nữa dù ta có thể đi, phụ thân con cũng không thể đi a! Mẫu thân cũng không muốn cách xa phụ thân con, hơn nữa đến tiểu viện đó ở lại quấy rầy phu thê son các con ân ái. Quên đi, coi như là ta nói đùa đi!”

Lời nói của Tần phu nhân trước sau không thống nhất, khiến Tần Mộ Dao ngẩn ra.

Nếu vừa rồi nàng nhìn không lầm, trước khi mẫu thân sửa lời đã thoáng nhìn ra cửa, Tần Mộ Dao theo bản năng cũng nhìn qua, vừa vặn thấy Ngưng Sương quay đầu đi…

Nhìn bóng dáng Ngưng Sương dần dần biến mất trong tuyết, Tần Mộ Dao giật mình, ánh mắt phút chốc sâu thẳm.

Nàng có thể khẳng định, sự thay đổi của phụ mẫu có liên quan rất lớn với Ngưng Sương!

“Phụ mẫu, Dao Nhi còn có chút việc, lần khác sẽ cùng Thiếu Khanh đến thăm hai người.”

Tần Mộ Dao đứng dậy, cáo biệt phu thê Tần thị, không rời khỏi Hoàng cung, mà đi về một nơi…

Trong cung điện của Ngưng Sương.

Hai người giống nhau như đúc đứng trong tuyết. Các cung nữ thái giám đều đã được cho lui xuống. Tuyết bay lả tả, tuyết không lớn nhưng bám trên áo choàng của hai người, không hề tan đi. Bên tai vẫn là tiếng cuồng phong gào thét, ánh mắt Tần Mộ Dao vẫn không rời khỏi Ngưng Sương. Ánh mắt lợi hại đánh giá nàng ta, hình như là muốn lột trần nàng ta.

“Tỷ tỷ có chuyện gì muốn nói với Sương Nhi sao?”

Ngưng Sương đi đến trước một gốc mai, nhẹ nhàng với lấy. Trong nháy mắt, tuyết trên nhánh cây rung lên, lập tức sụp xuống, lộ ra những đóa hoa vừa bị tuyết bao trùm.

Nghe xưng hô dối trá của Ngưng Sương, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút sắc bén.

“Ngưng Sương, ở đây không có người ngoài, phụ mẫu của ta cũng không ở đây, cho nên ngươi không phải diễn trò với ta!”

Tần Mộ Dao cố ý tăng thêm ngữ khí cho bốn chữ ‘phụ mẫu của ta’, giọng nói lạnh lùng khác thường, giống như cuồng phong đang thổi, rét lạnh thấu xương.

Ngưng Sương giật mình, nheo mắt.

“Tỷ tỷ nói cái gì, Ngưng Sương nghe không hiểu. Tỷ tỷ cho rằng Ngưng Sương đang diễn trò lừa Phụ hoàng Mẫu hậu sao? Hay là tỷ tỷ vẫn cho rằng ta không phải nữ nhi của họ như từ trước đến nay?”

“Vậy ngươi có dám tự nói, ngươi là nữ nhi của họ sao? Ngươi có dám thề, ngươi tiếp cận bọn họ không có mục đích gì không thể cho ai biết hay không?”

Lời nói của Tần Mộ Dao sắc bén, nhìn Ngưng Sương.

Quả nhiên thấy thần sắc trên mặt nàng ta hơi cứng đờ. Trong lòng xẹt qua một chút châm chọc.

Bị nàng nói trúng rồi sao?

“Tỷ tỷ, ta xin nhắc nhở tỷ! Chúng ta là tỷ muội song sinh, khuôn mặt này chính là minh chứng tốt nhất!”

Ngưng Sương cố gắng tự bình tĩnh lại, đảo mắt nhìn Tần Mộ Dao.

Lúc giao mắt với nàng, trong đầu hiện ra bóng dáng Lộng Nguyệt. Đêm đó hắn ôm mình kêu tên ‘Tần Mộ Dao’. Sự lạnh nhạt của hắn lại một lần nữa làm lòng nàng đau đớn. Cành hoa mai trong tay bị bẻ gãy cái ‘rắc’ một tiếng, trong mắt xẹt qua một chút hận ý.

Mà Tần Mộ Dao không hề bỏ sót cảm xúc trong mắt nàng ta, nhìn bàn tay nắm chặt cành hoa của nàng ta, lúc này đã nổi lên gân xanh.

Hận? Ngưng Sương hận nàng?

Mà cái hận này dường như còn dày đặc hơn bình thường!

Chỉ có điều, vì sao chứ?

Giương mắt nhìn khuôn mặt giống mình như đúc này, Tần Mộ Dao tiêu sái đến gần Ngưng Sương. Nhìn vẻ mặt trên mặt Ngưng Sương đang dần dần thay đổi, từ phẫn nộ biến thành cố gắng giả bộ bình tĩnh. Mà nàng càng đến gần, vẻ bình tĩnh đó càng bị phá vỡ.

Trong lòng Tần Mộ Dao khẽ run, đứng lại cách Ngưng Sương một bước.

“Ngươi đang nói khuôn mặt này sao?”

Tần Mộ Dao chậm rãi nâng tay, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên hai má Ngưng Sương, lần theo mặt mũi dần dần đi xuống, đi xuống đến cằm nàng ta.

Quả thật khuôn mặt này không có gì sơ hở, chỉ liếc mắt một cái, sẽ rất khó khiến người ta tin rằng nàng ta không phải muội muội của nàng!

Mà nàng cũng đã tự mình kiểm tra rồi. Có lẽ là khuôn mặt này đã được dịch dung thật cao minh, đến ngay cả nàng cũng không phát hiện ra chút dấu vết. Nhưng, điều này cũng càng tăng thêm sự đề phòng trong lòng nàng.

Ngưng Sương không phải chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

Ngưng Sương trầm mặc, thừa nhận sự đánh giá của nàng ta. Bàn tay nàng nắm nhánh cây càng ngày càng chặt, trong lòng nhen nhóm một ngọn lửa. Trong đầu nảy ra một ý tưởng.

Nếu mình dùng nhánh cây trên tay quật qua, liệu có thể hủy được khuôn mặt của Tần Mộ Dao không? Không biết sau khi Tần Mộ Dao mất đi dung nhan mê hoặc chúng sinh này, còn có thể làm cho chủ nhân thần hồn điên đảo nữa hay không?

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng run rẩy. Mặc dù hiểu rõ sau khi chủ nhân biết chuyện này, sự trừng phạt mà nàng phải chịu sẽ lớn chưa từng có, nhưng, nàng vẫn muốn thử một lần!

Nắm chặt nhánh cây trong tay, quật về phía Tần Mộ Dao đang đứng trước mặt… Lực rất lớn, dường như muốn phát tiết hết hận thù trong lòng mình, đồng thời muốn làm nát bét khuôn mặt của Tần Mộ Dao.

Nhưng, nhánh cây trong tay nàng không hề đυ.ng tới mặt Tần Mộ Dao, mà lại đυ.ng phải mặt nàng. Hai mắt phút chốc trợn to, vội buông nhánh cây đang sắp quất vào da thịt mình, trong lòng toát lên ý lạnh.

Khuỷu tay nàng đã bị Tần Mộ Dao khống chế hoàn toàn. Chỉ cần tay nàng hơi dùng một chút lực, nhánh cây này sẽ đâm vào chính mặt mình, hủy đi gương mặt giống Tần Mộ Dao như đúc.

Tầm mắt Ngưng Sương dần dần hướng lên trên. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tần Mộ Dao, lập tức phát hiện, nàng đã coi thường nữ nhân này. Vừa rồi ngay cả việc ả ra tay thế nào nàng cũng không biết.

“Sương Nhi muội muội, muội làm cái gì vậy? Khua loạn cành cây sắc bén như vậy, đừng có làm mình bị thương chứ!”

Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười, trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nếu nàng không tay lanh mắt lẹ, thì giờ nhánh cây này đã cắt vào mặt mình!

Lúc này Tần Mộ Dao càng thêm xác định Ngưng Sương hận nàng, càng hận khuôn mặt này của nàng hơn!

Tay cầm khuỷu tay Ngưng Sương, Tần Mộ Dao nhìn sự sợ hãi trong mắt nàng ta, trong mắt hiện lên một chút đắc ý.

Muốn làm hỏng khuôn mặt của nàng sao? Nàng nên trừng phạt nữ nhân này như thế nào đây?

Tay kia đoạt lấy nhánh cây trong tay Ngưng Sương, nhánh cây bén nhọn chậm rãi di động trên mặt Ngưng Sương, lực đạo vừa tăng lên lại giảm xuống, khiến cho làn da vô cùng mịn màng của Ngưng Sương vừa tái nhợt lại khôi phục. Dường như nàng đang hưởng thụ trò chơi thú vị này. Ngưng Sương không dám cử động, sợ không cẩn thận, đυ.ng vào nhánh cây.

“Ngưng Sương, nói mục đích của ngươi đi! Cuối cùng ngươi muốn làm gì? Đã động tay động chân như thế nào với phụ mẫu của ta?”

Trong mắt Tần Mộ Dao hiện lên một chùm sáng lợi hại, nhưng động tác trong tay không hề dừng lại.

Sau khi Ngưng Sương nghe thấy nàng hỏi lại vấn đề này một lần nữa, sự sợ hãi trong mắt dần dần biến mất.

Nàng nghĩ tới Lộng Nguyệt. Nếu nàng làm bại lộ mục đích, bại lộ chủ nhân, như vậy thứ mà nàng mất đi sẽ không chỉ có khuôn mặt này mà thôi. Nàng rất hiểu thủ đoạn và sự vô tình của Lộng Nguyệt. Đối với một người thất bại, hắn sẽ không giữ lại đường sống làm gì.

“Không thể nói được!”

Ngưng Sương lạnh lùng nhắm mắt. Sự sợ hãi vừa rồi trong mắt đã giảm đi rất nhiều.

Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, vô cùng không hài lòng với đáp án này của nàng ta.

‘Không thể nói được’ chứ gì? Không ngờ Ngưng Sương lại là một người cương nghị như vậy! Chỉ có điều, thứ nàng muốn không phải là đáp án này!

Trong tay dùng sức thêm một chút, chỗ bị bẻ gẫy bén nhọn của nhánh cây đâm nhẹ vào hai má Ngưng Sương, cắt qua da, lập tức một tia máu tươi ứa ra. Tần Mộ Dao đột nhiên kinh hô.

“Ôi! Sương Nhi muội muội, thật ngại quá. Ta cứ không vui một cái là không khống chế được lực trên tay. Muội… không sao chứ?”

Trong lòng Ngưng Sương ngẩn ra. Nhìn vẻ cố ý tươi cười trên mặt Tần Mộ Dao, hai tay theo bản năng nắm chặt, trên mặt truyền đến một tia đau đớn. Nhưng chẳng đáng gì với nàng.

“Ngưng Sương, ngươi hãy ngẫm lại cho kỹ. Cuối cùng là có mục đích gì? Đừng khiến ta lại nghe được đáp án không muốn nghe thấy nha! Nếu ta lại không khống chế được lực trên tay thì sẽ không chỉ có cắt qua da đơn giản như vậy đâu!”

Ý cười trên khóe miệng Tần Mộ Dao càng lúc càng lớn, cười khẽ trừng mắt nhìn về phía Ngưng Sương.

Ở đây chỉ có hai người bọn họ, nàng làm bất cứ chuyện gì, cho dù có nói đến tai phu thê Tần thị, không phải nàng cũng có thể giả bộ vô tội sao?

Nếu muốn diễn, thì không chỉ có Ngưng Sương biết diễn mà thôi.

Ngưng Sương nheo mắt. Hai người cứ đối diện với nhau như vậy. Trong lòng nàng vô cùng mâu thuẫn. Giờ phút này nàng bắt đầu hối hận về hành động vừa rồi của mình.

Không phải chủ nhân đã sớm cảnh cáo mình rồi sao? Không được chống đối với Tần Mộ Dao ra mặt, như vậy đối với mình chỉ có hại mà không hề có lợi.

“Ngưng Sương, tiện thể có thể nói cho ta biết, cuối cùng là vì sao mà tối hôm qua ngươi giúp Tề Duệ rời đi?”

Đột nhiên trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một tia u ám.

Nàng đã chắc chắn rằng người thả Tề Duệ chạy thoát chính là nữ nhân trước mắt này. Ngay cả tầng tầng ám vệ canh gác kia mà nàng ta có thể lừa gạt được. Xem ra, nàng đã quá coi thường nữ nhân Ngưng Sương này.

Trầm mặc, không khí cứ như thể đã ngưng kết lại.

Tần Mộ Dao đang đợi, đợi đáp án của nàng ta, trong tay lại không dừng động tác nghịch ngợm của mình. Nàng đột nhiên phát hiện ra, uy hϊếp người khác đúng là một chuyện khiến người ta vui sướиɠ.

“Sở dĩ ta thả Tề Duệ rời đi, là vì…”

Sau một hồi lâu trầm mặc, Ngưng Sương chậm rãi mở miệng.

Tần Mộ Dao cẩn thận nghe, chờ mong nàng ta nói ra mục đích của mình. Như vậy, nàng có thể phân tích được mục đích nàng ta tiếp cận phụ mẫu!

Chỉ có điều, ngay đúng lúc Ngưng Sương nói ra điểm chính, thì cảm thấy một lực rất lớn đánh vào trước ngực, toàn bộ thân thể bay vào trong tuyết, cuối cùng cả người vùi trong tuyết. Cả một đám tuyết đổ ập vào thân thể nàng ta khiến nàng ta chật vật không chịu nổi.

Đột nhiên xuất hiện biến cố khiến Tần Mộ Dao giật mình.

Vừa rồi rõ ràng là có một viên đá đánh trúng Ngưng Sương, mới dẫn đến cục diện như vậy. Lực đạo của viên đá kia…

Sắc mặt Tần Mộ Dao trở nên trắng bệch, theo bản năng quay đầu nhìn về phía viên đá vừa bay tới, lại phát hiện phía sau không có một bóng người.

“Là ai?”

Tần Mộ Dao lập tức cảnh giác. Tuy rằng người bị công kích là Ngưng Sương, nhưng thực tế là đang giúp Ngưng Sương thoát khỏi sự uy hϊếp của nàng. Trong mắt xẹt qua một chút sâu thẳm.

Tần Mộ Dao đánh giá toàn bộ chung quanh viện.

Nhưng trong viện ngoại trừ nàng và Ngưng Sương, không hề có thêm bất cứ kẻ nào.

“Ngươi là kẻ đứng sau lưng Ngưng Sương đi!”

Tần Mộ Dao nheo mắt. Công phu này mạnh hơn rất nhiều lần so với Ngưng Sương.

“Nếu đã đến đây, cần gì phải trốn trốn tránh tránh?”

Trả lời của nàng vẫn là một trận trầm mặc như trước.

“Hay các hạ chính là rùa đen rụt cổ trong truyền thuyết? Hay là các hạ sợ tiểu nữ tử ta đây?”

Tần Mộ Dao cố ý nói những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ, có ý đồ kích tướng để kẻ từ trong chỗ tối kia xuất hiện.

Toàn bộ viện vẫn chỉ có gió lạnh gào thét như trước.

Mà trong mắt nam nhân đang ẩn trong chỗ tối kia xẹt qua một chút ý cười.

‘Rùa đen rụt cổ’? Thật ra đây là lần đầu tiên có người gọi hắn là ‘rùa đen rụt cổ’! Mà Dao Nhi cũng không phải là một ‘tiểu nữ tử’ a!

Dao Nhi đang muốn kích tướng để mình xuất hiện sao? Nhưng mà, bây giờ còn chưa phải lúc để mình lộ ra thân phận trước mặt nàng! Nhưng mà…

Nheo mắt, một tính toán lập tức thành hình trong đầu.

“Tỷ tỷ, ở đây chỉ có hai người chúng ta, không hề có người khác. Nếu không có việc gì, mời tỷ tỷ hãy rời đi đi!”

Ngưng Sương từ trong tuyết đứng lên, trên mặt chảy máu nhìn chật vật không chịu nổi. Trong lòng cực lực kìm chế.

Đương nhiên nàng biết người trong chỗ tối kia là ai, thậm chí nàng còn có một loại cảm giác muốn làm bại lộ thân phận của Lộng Nguyệt trước mặt Tần Mộ Dao. Không biết Tần Mộ Dao mà biết đó là Lộng Nguyệt, thì sẽ có vẻ mặt như thế nào?

Nhưng, vẻ mặt của Lộng Nguyệt thì nàng có thể tưởng tượng ra được!

Nhắm mắt, Ngưng Sương cố gắng loại bỏ ý niệm này trong đầu. Nàng biết, một khi mình làm như vậy thì cũng đừng vọng tưởng có thể tiếp tục tồn tại trên thế giới này!

Tần Mộ Dao quay đầu liếc mắt nhìn Ngưng Sương một cái, trong mắt xẹt qua một vệt sáng âm trầm.

Đột nhiên, phía sau cây hoa mai dường như hiện lên một bóng dáng, theo bản năng Tần Mộ Dao chạy đuổi theo…

***

Tần Mộ Dao nhìn cảnh tượng trước mắt, thân thể đột nhiên dừng lại, trong mắt có chút không biết nói gì.

Dọc đường nàng đi theo dấu vết của người nọ lưu lại, nhưng không thể đoán được, điểm cuối cùng mình tới lại là trong tiểu viện của nàng và Mạc Thiếu Khanh.

Trong viện ấm áp như xuân, ôn tuyền bên cạnh lương đình bốc lên hơi nước nghi ngút, sương khói lượn lờ, ngăn cách sương lạnh của bên ngoài. Nhưng giờ phút này, Tần Mộ Dao lại cảm giác thấy toàn thân lạnh như băng, còn lạnh hơn so với ở trong gió lạnh.

Trong mắt Tần Mộ Dao hiện lên một chút nghi hoặc.

Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Trong đầu có một ý niệm hiện lên. Nhưng giây tiếp theo, nàng lại cố gắng thoát ra, không muốn tiếp tục tưởng tượng theo cái khả năng đó. Sắc mặt trở nên nghiêm túc, đẩy cửa ra, nhìn thấy rõ ràng là Mạc Thiếu Khanh đang đứng trước bàn trà quay lưng về phía mình. Bóng dáng cao lớn anh tuấn khiến Tần Mộ Dao ngẩn ra.

“Thiếu Khanh?”

Tần Mộ Dao nhẹ giọng gọi. Giọng nói trở nên nhu hòa, tựa như nàng vẫn luôn gọi hắn dịu dàng như vậy.

Nam nhân nghe giọng nói của nàng liền quay đầu lại. Lúc nhìn thấy Tần Mộ Dao, trên mặt lập tức nở rộ ra một nụ cười sáng lạn, khiến Tần Mộ Dao không khỏi chớp chớp mắt.

Mạc Thiếu Khanh tiến lên đón.

“Dao Nhi, mau vào, bên ngoài có lạnh lắm không?”

Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.

Người vừa ở chỗ tối kia chính là Mạc Thiếu Khanh sao? Nhưng, vì sao hắn lại cố ý dẫn mình tới nơi này? Là cố ý để nàng phát hiện ra sao?

“Chàng… không biết ở bên ngoài có lạnh hay không sao?”

Tần Mộ Dao nheo mắt, nhìn thẳng hai mắt hắn, ướm hỏi. Như là muốn tìm ra một chút manh mối.

“Dao Nhi, nàng quên rồi sao? Không phải nàng muốn ta ở nhà dưỡng thương sao?”

Hắn kéo tay Tần Mộ Dao, ôm nàng vào trong ngực như bình thường, hít mùi hương trên người nàng, nheo mắt.

“Dao Nhi, hôm nay sao nàng lại là lạ thế nào ấy?”

Tần Mộ Dao giật mình, ‘là lạ’! Đúng vậy! Là nàng là lạ, nhưng chuyện này lại khiến nàng không thể không cảnh giác.

Thoát khỏi vòng tay hắn, nàng đi đến ngồi xuống nhuyễn tháp, tiện tay tự rót cho mình một chén trà nóng, nhắm mắt lại.

“Thiếu Khanh, hôm nay ta vào Hoàng cung gặp phụ mẫu, mẫu thân nói, chúng ta đã quên mất lễ lại mặt. Mau chóng thu xếp thời gian vào cung đi.”

Mạc Thiếu Khanh đi đến ngồi xuống bên cạnh Tần Mộ Dao, khoác qua bả vai nàng.

“Được, Dao Nhi nói đi lúc nào thì chúng ta sẽ đi lúc đó.”

Tần Mộ Dao như có như không đẩy hắn ra, nhợt nhạt uống trà. Ánh mắt thản nhiên dừng ở bên người nam nhân, nheo mắt, tiếp tục nói.

“Thiếu Khanh, vết thương của chàng đã đến lúc đổi thuốc chưa?”

Mạc Thiếu Khanh giật mình, lập tức trên mặt dâng lên một chút tươi cười.

“Dao Nhi, nàng quên rồi sao, sáng nay mới đổi mà!”

“À, đúng vậy! Sáng nay vừa đổi xong!”

Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút mất mát.

Nam nhân trước mắt chắc chắn là Thiếu Khanh rồi!

Đánh giá hắn cẩn thận, giống Thiếu Khanh như đúc a! Sao nàng lại có thể hoài nghi người trước mắt không phải là Thiếu Khanh chứ? Nhưng…

Nếu như hắn đúng là Thiếu Khanh, không phải sự đả kích trong lòng sẽ càng lớn hơn nữa sao? Nàng không thể thừa nhận được chuyện Thiếu Khanh chính là người sau lưng Ngưng Sương kia!

“Thiếu Khanh, chàng nói xem cuối cùng thì Ngưng Sương thả cho Tề Duệ chạy là có mục đích gì?”

Tần Mộ Dao lại mở miệng, nhìn chằm chằm không chớp vào thẳng hai mắt Mạc Thiếu Khanh, không muốn bỏ qua bất kỳ thay đổi nào của hắn.

“Nói không chừng nàng ta chính là người của Tề Duệ a!”

Mạc Thiếu Khanh thản nhiên nói, ánh mắt lập tức thay đổi.

“Dao Nhi, nếu có một ngày, nàng phát hiện ra người bên cạnh nàng phản bội nàng, hoặc là làm chuyện gì gây thương tổn cho nàng, nàng sẽ làm như thế nào?”

Trong lòng Tần Mộ Dao như là bị cái gì đυ.ng phải.

Hắn đang dò hỏi mình sao?

“Nếu ta phát hiện hắn phản bội ta, hoặc là làm chuyện gì tổn thương ta, ta sẽ đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần. Ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết!”

Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút tàn nhẫn. Đảo mắt nhìn về phía nam nhân trước mắt, trên mặt lại dâng lên vẻ tươi cười.

“Thật may, Thiếu Khanh sẽ không phản bội Dao Nhi! Càng sẽ không làm ra chuyện gì gây thương tổn cho Dao Nhi! Không phải chàng đã nói sẽ vĩnh viễn bảo vệ ta sao?”

Nhìn chằm chằm không chớp vào nam nhân trước mắt, dịch thân thể đến trước mặt hắn, dịu dàng rúc vào ngực hắn. Mùi xạ hương trên người hắn hôm nay lại nồng nàn khác thường!

Ánh mắt chuyển động. Tần Mộ Dao nhớ tới lời đêm qua Thiếu Khanh nói với mình.

Hắn biết nếu nữ nhân thường xuyên hít mùi xạ hương thì sẽ không dễ mang thai, cho nên, trước khi đại hôn, hắn đã bắt đầu không dùng xạ hương, mà còn dùng một hương thơm khác để hòa tan hương vị vẫn còn lưu lại trên người.

Mà nàng cũng cảm nhận được rõ ràng, đêm qua hầu như không ngửi thấy mùi xạ hương trên người Thiếu Khanh. Vì sao đột nhiên giờ lại trở nên nồng như vậy?

Trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc. Cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, lập tức dần dần sáng tỏ. Khóe miệng giương lên một chút ý cười, trong lòng lập tức sáng ngời!

“Thiếu Khanh…”

Tần Mộ Dao thấp giọng kêu.

“Ừ?”

“Ta yêu Thiếu Khanh!”

“…”

Rõ ràng cảm nhận được thân thể nam nhân hơi hơi cứng đờ. Tần Mộ Dao nhắm mắt, che khuất tia lợi hại vừa chợt lóe lên.

Quả nhiên là đúng như nàng suy nghĩ sao?

Khẽ đứng lên khỏi vòng tay nam nhân, nhìn nam nhân trước mắt, nhìn như rất thâm tình…

Mà lúc này, bỗng nhiên cửa bị mở ra. Trong vầng sáng, một nam nhân bước vào, vẻ mặt đang hưng phấn đột nhiên cứng đờ vì nhìn thấy hai người trong phòng.

“Dao…”

‘Ba’ một tiếng, chiếc đèn ngọc lưu ly cầm trong tay lập tức rơi xuống đất, vỡ vụn ra. Lời vừa định gọi ra miệng cũng đột nhiên im bặt.

Trong tầm mắt hắn, rõ ràng nhìn thấy Dao Nhi đứng cạnh một nam nhân có dáng vẻ giống mình như đúc. Hai người nhìn nhau thâm tình. Hình ảnh như vậy khiến hai mắt hắn đau đớn. Trong lòng đột nhiên chua xót.

Người đó là ai?