Tần Mộ Dao vô cùng vừa lòng nhìn thấy vẻ kích động xuất hiện trong mắt nàng ta, trong lòng xẹt qua một chút khinh thường.
Nếu đã dám hãm hại nàng thì cũng nên chuẩn bị tinh thần là sẽ bị trả thù cho tốt. Chẳng lẽ nàng ta chắc chắn rằng hành động của nàng ta sẽ khiến nàng thật sự mất mạng? Mạc Yên kia cũng quá coi khinh vận khí của nàng rồi!
Bị ánh mắt sắc bén của Tần Mộ Dao nhìn chăm chú, thân thể Mạc Yên bắt đầu run run, cực lực cố nén trụ khủng hoảng trong lòng, hít vào một hơi thật sâu.
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Ta không sợ ngươi!”
Không sợ? Tốt lắm! Đây là lời do chính miệng nàng ta nói! Nàng sẽ nhìn xem nàng ta rốt cuộc không sợ được đến đâu!
“Ngươi nhìn thấy cái bàn đu dây kia không?”
Thanh âm Tần Mộ Dao dịu dàng như nước, vẻ tươi cười trên mặt thật chân thành vô hại.
Mạc Yên nhìn về phía nàng chỉ, quả nhiên thấy một cái bàn đu dây lay động trong gió, trong lòng nghi hoặc.
Nàng ta muốn làm gì?
“Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, hoặc là thừa nhận những chuyện ngươi làm trước mặt mọi người, hoặc là…”
Tần Mộ Dao dừng một chút, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt.
Nàng đương nhiên biết, có đánh chết Mạc Yên cũng sẽ không chọn cách này, giống như các tiểu thư quý tộc, vẻ ngoài ludịu dàng nhược, kiêng kị nhất là thừa nhận tâm địa tàn nhẫn của mình trước mặt đại chúng!
“Hoặc là thế nào?”
Mạc Yên phòng bị nhìn nàng, chỉ cảm thấy Tần Mộ trước mắt dường như chính là ác ma.
“Hoặc là… Hoặc là ngươi cứ ngồi lên đi!”
Tần Mộ Dao thản nhiên nói xong.
Mi tâm Mạc Yên nhíu chặt.
Ngồi lên bàn đu dây? Tần Mộ Dao tuyệt đối sẽ không làm chuyện nhân từ như vậy với nàng, hay là trong đó có cái gì kỳ quái?
Thấy rõ nghi hoặc của nàng ta, Tần Mộ Dao gật đầu ra dấu cho Hồng Anh.
“Hồng Anh, chuẩn bị giúp Mạc tiểu thư, thân Mạc tiểu thư của chúng ta nhẹ như yến, dây thừng trên bàn đu dây kia rất thô, cần phải xử lý một chút.”
Hồng Anh vừa nghe, trong lòng vui vẻ, trước giờ nàng vốn đã không vừa mắt với Mạc Yên.
“Dạ!”
“Nhớ kỹ, đừng coi thường Mạc tiểu thư mà nhẹ nhàng, nhất định không cần hạ thủ lưu tình a!”
Ánh mắt Tần Mộ Dao như có như không dừng ở trên người Mạc Yên, nhìn mặt nàng ta trắng bệch, trong lòng cực kỳ sảng khoái.
Không phải nói không sợ sao? Trò hay còn ở phía sau cơ!
“Vâng, thưa tiểu thư!”
Hồng Anh đáp, theo lời Tần Mộ Dao nói mà “xử lý” tử tế bàn đu dây.
Mạc Yên hiểu được ý đồ của nàng, đột nhiên đẩy Tần Mộ Dao ra.
Không, nàng không muốn ngồi trên đó!
Sắc mặt Tần Mộ Dao đột nhiên trầm xuống, thầm oán nhìn Mạc Yên.
“Mạc tiểu thư làm gì vậy? Ta còn tính tự mình đẩy cho ngươi một phen, hay là ngươi không nhận tình cảm của ta? Làm ta đau lòng a!”
Tần Mộ Dao ra vẻ đau lòng lệ rơi lã chã, trong lòng cũng chờ mong nhìn thấy dáng vẻ Mạc Yên bị trừng phạt, nàng muốn lấy lấy đạo của người trả lại cho người.
Đột nhiên ánh mắt vừa chuyển, nhìn về phía Mạc Yên, ra vẻ kinh ngạc.
“Hay là… Ngươi lựa chọn đem chuyện ngươi làm chiêu cáo thiên hạ? Ta lại không nghĩ Mạc tiểu thư là nữ tử thẳng thắn như thế, Duệ Vương gia mà biết, nhất định sẽ tán thưởng Mạc tiểu thư có dũng khí!”
Trong lòng Mạc Yên ngẩn ra.
Không, đó càng không phải là điều nàng muốn, nàng trăm ngàn lần không thể để cho Tề Duệ biết.
Phẫn hận nhìn Tần Mộ Dao, ánh mắt kia dường như hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Tần Mộ Dao không thèm để ý đến phản ứng của nàng. Nàng ta muốn nhìn thấy nàng phải giãy dụa, bất lực, sợ hãi… một loạt cảm giác!
“Mạc tiểu thư, đừng không nói lời nào nha! Trước kia ngươi còn gọi ta là tỷ muội, ta cũng còn gọi ngươi đây một tiếng tỷ muội, dù sao ta cũng phải chiếu cố ngươi tử tế a! Ngươi nói có phải hay không?”
Trên mặt Tần Mộ Dao tươi cười ngọt ngào như trước, để ý nhất cử nhất động của Mạc Yên.
“Tần Mộ Dao, xem như ngươi lợi hại!”
Mạc Yên nghiến răng nghiến lợi.
“Cảm ơn khích lệ, chút lòng thành thôi!”
Tần Mộ Dao khẩu khí tức chết không đền mạng nói, quả nhiên thấy trên khuôn mặt vốn xinh đẹp kia của Mạc Yên lộ hết gân xanh.
“Mời lên!”
Tay Tần Mộ Dao làm một động tác mời, chống lại hai mắt Mạc Yên, trong mắt lộ vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ và đắc ý.
Chỉ cần nắm giữ điểm yếu trí mạng của Mạc Yên, nàng muốn bài bố như thế nào hoàn toàn là quyết định của nàng!
Mạc Yên hung hăng trừng mắt nhìn Tần Mộ Dao một cái, nổi giận đùng đùng tiêu sái đi đến bàn đu dây. Ngoại trừ lựa chọn này, nàng không còn cách khác.
Nhìn dây thừng của bàn dây đu bị cắt chỉ còn chút xíu, trong lòng nhất thời càng ngày càng sợ hãi.
“Mạc tiểu thư, đừng nói ta không chiếu cố ngươi, đây chính là chỗ ta phải bỏ thật nhiều tâm sức mới tìm được cho ngươi. Ngươi xem, phía trước là núi giả, phía sau là hồ nước, cảnh sắc thật đẹp a!”
Tần Mộ Dao giương khóe miệng lên.
“Tần Mộ Dao, đừng đắc ý quá sớm, ta không nhất định sẽ rơi xuống, không phải sao?”
Mạc Yên cố gắng trấn định, không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt tình địch của mình.
Tần Mộ Dao vừa nghe, nhíu mày.
“Đúng, không nhất định sẽ rơi xuống, cho dù có rơi xuống, đập vào núi giả, nếu vận khí tốt, cũng sẽ giống ta, ngủ mười ngày nửa tháng, cũng sẽ tỉnh, ngươi nói có phải hay không?”
Hừ! Muốn tỏ vẻ kiên cường trước mặt nàng, nàng sẽ đắc ý hủy diệt sự ngụy trang của nàng ta!
Hai mắt Mạc Yên căng thẳng, trong mắt lộ ra thần sắc hoảng sợ.
“Mạc tiểu thư, mời lên! Ta đang chờ đẩy giúp ngươi một phen đây!”
Tần Mộ Dao giương khóe miệng lên. Nàng ghét nhất là hành động ngầm hại người, việc cần làm sẽ quang minh chính đại mà làm.
Trong lòng Mạc Yên tức giận, nhưng cũng vẫn ngồi trên bàn đu dây, hai tay gắt gao nắm lấy sợi dây thừng, nhìn núi giả đối diện, góc cạnh phía trên khiến người ta sợ hãi rét lạnh. Nếu đập vào đó, vậy…
Nàng không thể tiếp tục tưởng tượng, càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng sợ hãi!
Nét mặt Tần Mộ Dao tươi cười như hoa, tự do thưởng thức sự sợ hãi của nàng ta, nhưng cũng không quên thêm vào sự sợ hãi đó một chút gia vị.
“Lạc thú lớn nhất của bàn đu dây chính là có thể cảm nhận được cảm giác bay cao vượt tường. Ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức mình, cho ngươi cảm nhận được cảm giác bay cao!”
Nói xong, đi đến phía sau Mạc Yên, cảm nhận được thân thể nàng ta không ngừng run run, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn.
Rốt cục cũng biết sợ a! Nàng cho nàng ta hưởng thụ cảm giác tính mạng chỉ còn nhỏ như một sợi dây, cảm giác không thể nắm được sinh tử của chính mình trong tay!
“A…”
Cùng với một trận kinh hô, Tần Mộ Dao tự tay đưa Mạc Yên vào ác mộng.
Lúc bắt đầu Tần Mộ Dao chỉ dùng lực đạo rất nhỏ đẩy bàn đu dây, về sau, lực đạo càng lúc càng lớn, Mạc Yên càng đu càng cao, tiếng kinh hô không dứt bên tai, khiến người ta đại khoái nhân tâm!
Đúng lúc này, Tần Thiên không biết từ nơi nào chạy ra, nhìn thấy các nàng dường như chơi thật sự vui vẻ, hưng phấn chạy đến bên người Tần Mộ Dao, lôi kéo góc áo của nàng.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, chơi vui quá a, Thiên Nhi cũng muốn chơi!”
Mi tâm Tần Mộ Dao hơi nhíu.
Tiểu tổ tông này sao lại đến đây?
Cuối cùng với lực đạo thật lớn, khiến bàn đu dây bay đến điểm cao nhất, tiếng kêu sợ hãi của Mạc Yên đã trở nên phá lệ thê lương.
Tần Mộ Dao vỗ nhẹ đầu Tần Thiên, dẫn hắn đi, nhìn dáng vẻ ngây thơ vô tội của hắn.
“Thiên Nhi ngoan, chỗ này không có gì chơi vui cả, đi, tỷ tỷ mang đệ đi chỗ khác chơi!”
Hình ảnh tàn nhẫn sắp tới cũng không nên để hắn nhìn thấy!
Vẻ mặt Tần Thiên nhất thời đau khổ, nhưng hắn vô cùng thích tỷ tỷ này, lời tỷ tỷ nói, vô luận là cái gì, hắn đều phải nghe! Rốt cục vẫn gật gật đầu.
“Vâng.”
Tần Mộ Dao nắm tay Tần Thiên, ba người cùng nhau rời đi, lưu lại Mạc Yên ở phía sau còn đang hoảng sợ, không ngừng phát ra từng trận kinh hô thê lương, phiêu đãng một mình trong không trung. Đột nhiên, nàng dường như nghe thấy thanh âm cái gì đó đứt… Trong lòng đột nhiên ngẩn ra, sợ hãi đạt tới điểm cao nhất!
Tần Thiên lưu luyến không rời nhịn không được quay đầu nhìn lại nhưng chỉ thấy cái bàn đu bay qua bay lại.
“A, tỷ tỷ, không thấy tỷ tỷ vừa rồi!”
Vừa mới nói xong, chợt nghe ùm một tiếng, khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười. Nàng nhớ rõ nước trong cái hồ kia thực bẩn, không biết thân mình quý giá của Mạc Yên có thể chịu được hay không?
Nhưng mà, đó không phải là điều nàng muốn quan tâm, giao huấn nho nhỏ hôm nay sẽ làm cho nàng ta nhớ thật lâu!
Nhìn Tần Thiên bên cạnh.
Hiện tại, chuyện quan trọng nhất chính là trở lại kinh thành!
***
Bảy ngày sau, tại kinh thành Tây Nhạc.
Mới vừa vào đêm, ở phố hoa liễu phồn hoa nhất Tây Nhạc quốc đã vô cùng náo nhiệt phồn vinh.
Trong Vạn Hoa lâu, ca múa mừng cảnh thái bình.
Nghe nói, thời gian trước, ở đây xuất hiện một hoa khôi, trong một đêm trở thành danh kỹ mà mọi người đều theo đuổi, quan to quý tộc vì muốn thấy mặt nàng mà không tiếc bỏ ra số tiền lớn.
Nghe nói, nàng này am hiểu ca múa, một tay đánh đàn xuất thần nhập hóa, nàng nổi danh cũng bởi một thân tài nghệ này.
Nghe nói, khuôn mặt nàng rất giống đệ nhất mỹ nhân.
Rất nhiều nghe nói, nhưng cũng rất ít người có thể chân chính nhìn thấy hoa khôi mới nổi này.
Trong nhã gian, Chân Giác gấp mở chiết phiến, có chút không kiên nhẫn liếc liếc khuôn mặt trát đầy phấn của hoa nương.
“Gặp mặt Ngưng Sương cô nương thật là không đơn giản a! Chẳng lẽ là chê ngân lượng Bản công tử đưa không đủ?”
Nếu không phải nghe nói dáng vẻ Ngưng Sương này có vài phần giống Tần Mộ Dao, hắn sẽ không tốn nhiều thời gian để chờ như vậy!
“Chân thiếu gia, người bớt giận, bây giờ ta kêu người đi thúc giục.”
Mặt hoa nương tươi cười, sợ đắc tội với khách hàng này, xoay mặt nhìn về phía nha hoàn, trên mặt mang theo một tia tức giận.
“Còn không mau đi xem Ngưng Sương cô nương đã chuẩn bị xong chưa!”
Vừa mới nói xong, chợt nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, một nữ tử áo trắng chậm rãi đi vào, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động, trong tay ôm một cây đàn cổ, trên mặt trùm một tầng lụa trắng, như ẩn như hiện, nhưng không cách nào cho người ta thấy rõ khuôn mặt thực sự của nàng.
“Đã để cho Chân thiếu gia đợi lâu!”
Ngưng Sương dịu dàng cúi đầu.
Chân Giác đánh giá nữ tử trước mắt, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Hắn tiêu tiền để nhìn khuôn mặt thực của Ngưng Sương chứ không phải là để xem một tầng sa mỏng này!
“Bỏ cái khăn che mặt xuống đi!”
Ngưng Sương khẽ nhíu mày, cũng không tháo cái khăn che mặt xuống, mà nhẹ đặt dao cầm, ngồi xuống, bắt đầu ve vuốt cầm huyền, trong khoảnh khắc, tiếng đàn động lòng người truyền ra, cầm kĩ còn cao hơn Mạc Yên vài phần!
Chân Giác dường như bị tiếng đàn kia hấp dẫn, trong khoảng thời gian ngắn, bỏ qua ý niệm xem khuôn mặt thực của Ngưng Sương trong đầu, như là bị ma ám, ngồi xuống tinh tế nghe, không hề chú ý tới khóe miệng hơi giương lên dưới cái khăn che mặt…
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, Chân Giác vẻ mặt tức giận, cũng không nhìn người vừa đến.
“Tên nô tài nào lớn mật, không thấy Bản thiếu gia đang nghe đàn, hiện tại không thể làm phiền sao?”
Người vừa đến giật mình, mi tâm hơi nhíu.
“Chân thiếu gia thật là hưng trí, hiện tại không thể làm phiền, vậy chờ một lát chúng ta sẽ được xem đông cung sống phấn khích đến thế nào nha?”
Đông cung sống?
Chân Giác giật mình.
Đợi chút! Thanh âm này sao lại quen tai như vậy? Hình như là…
Chân Giác đột nhiên như là nghĩ đến cái gì đó, hai mắt sáng ngời, lập tức nhìn về phía người vừa đến.
Quả nhiên thấy Tần Mộ Dao đứng ở cửa, phía sau còn có hai nam nhân quả quyết sẽ không bao giờ xuất hiện ở những chốn này.
Sao bọn họ đã trở lại? Lại còn xuất hiện ở trong này?