Cực Phẩm Đại Tiểu Thư

Quyển 1 - Chương 34: Ghen

Trở lại khách điếm, chuyện thứ nhất Tần Mộ Dao làm chính là cho Nam Tinh ăn giải dược.

Ngay tại trước đó không lâu, Tần Mộ Dao cố ý đem lợi tức trong miệng nàng như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Nghĩ đến không khí lúc đó, Tần Mộ Dao liền cảm thấy phá lệ sảng khoái. May mắn, viên châu ngọc lưu ly kia ở trong mắt Lộng Nguyệt giá trị đủ, để cho Tần Mộ Dao có được giải dược, được Nam Tinh, cũng có được thêm một yêu cầu, Lộng Nguyệt cũng mở miệng đáp ứng.

Nhìn màu đen trên ánh mắt Nam Tinh dần dần biến mất, ánh mắt Tần Mộ Dao đột nhiên dừng một chút, rất nhanh tiêu sái đến bên giường, động tác thành thạo xốc lên vạt áo trước ngực hắn. Đang muốn nhìn kỹ những điểm đen trên ngực hắn có phải biến mất hay không, trước mắt lại đột nhiên trở nên tối đen, một bàn tay hoàn toàn che khuất tầm mắt của nàng, không lưu một chút khe hở. Toàn bộ thân thể cũng bị một cái lực đạo cường đại kéo đi qua, một trận mùi xạ hương đập vào mặt.

Tần Mộ Dao nhíu nhíu mày, không cần nhìn, nàng cũng biết người làm là ai!

“Này, huynh làm gì?”

Tần Mộ Dao mở tay hắn ra, quả nhiên thấy khuôn mặt tuấn mỹ kia của Mạc Thiếu Khanh, lúc này không có cười, ngược lại trong mắt mang theo một tia không vui.

Nàng còn chưa có không vui đâu, hắn nhưng lại mất hứng cái cái gì?

Lạnh lùng nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái, ngữ khí mang theo vài phần xa cách.

“Mạc Đại thiếu có chuyện?”

Mạc Thiếu Khanh nghe cách Tần Mộ Dao gọi hắn lại biến thành xa cách ‘Mạc Đại thiếu’, sắc mặt phút chốc cứng đờ.

Ngay tại lúc vừa rồi nhìn thấy nàng xốc lên y phục Nam Tinh, gần như là theo bản năng, hắn ngăn trở động tác của nàng, trong lòng luôn luôn một cái gì đó chặn, không muốn để cho nàng làm ra chuyện thân mật như vậy với người khác.

Nhưng là hiện tại, hắn lại bởi vì động tác vừa rồi của mình mà biến thành thực xấu hổ.

Giống như không có việc gì thanh thanh cổ họng.

“Dao Nhi trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải khởi hành, Nam Tinh dùng giải dược, ta nghĩ hẳn là không có gì đáng ngại, nơi này có chúng ta nhìn là được rồi!”

Cho tới nay Mạc Thiếu Khanh đối chuyện gì cũng không để ý, phát hiện mình từ lúc nhìn thấy Tần Mộ Dao thay đổi tới nay, liền trở nên không phải chuyện gì cũng không để ý!

‘Nam nữ thụ thụ bất thân, nàng sao lại có thể to gan như vậy xem ngực nam nhân, mặc dù là xem xét thương thế cũng không được!’

Tần Mộ Dao nhìn ánh mắt hắn lóe sáng, khẽ nhíu mày. Đang nghĩ lướt qua thân thể hắn nhìn Nam Tinh, cũng không ngờ Mạc Thiếu Khanh cũng di chuyển theo thân thể nàng.

Ý hắn rõ ràng như vậy, Tần Mộ Dao cho dù là ngốc cũng hiểu được, nhún vai, không sao cả khoát tay.

“Vậy Nam Tinh liền phiền toái Thiếu Khanh chiếu cố!”

Ăn xong dược, hẳn là không có việc gì mới đúng, huống hồ Mạc Thiếu Khanh tự nguyện chiếu cố, nàng không có gì lo lắng!

Tần Mộ Dao nghe theo Mạc Thiếu Khanh, đang muốn xoay người ra cửa, tính trở về hảo hảo ngủ một giấc, ai ngờ quay người lại liền chống lại cặp mắt âm trầm của Tề Duệ. Ánh mắt kia, như là hận không thể gϊếŧ nàng, một cái ý niệm nhảy vào trong đầu.

‘Hắn sẽ không nên là vì chuyện viên ngọc lưu ly mà canh cánh trong lòng đi?’

Bất quá, thứ đã cho Lộng Nguyệt, chỉ sợ là lấy về không được! Nàng cũng không có cách, để cho hắn tiếp tục canh cánh trong lòng đi! Dù sao Tề Duệ hận nàng không phải bởi vì một việc này mà thôi!

Tề Duệ lại bởi vì thái độ nàng làm như không thấy, một đôi tay gắt gao nắm vào nhau, trong lòng sinh ra một cỗ phiền chán.

Chết tiệt! Hắn sao lại để ý đến thái độ của nàng như thế nào?

Tần Mộ Dao trở lại phòng, đẩy cửa phòng ra, một trận khói đập vào mặt.

“Tiểu thư, mau, mau tới đem xui trên người đều xóa bỏ!”

Hồng Anh buông rổ trong tay, thân thiện tiến lên lôi kéo Tần Mộ Dao hướng đi, vừa rồi biết tiểu thư đã trở lại, vội vã đi vườn hoa hậu viện khách điếm, hái chút đóa hoa.

Tần Mộ Dao nhìn một thùng tắm to trước mắt, mặt trên còn nổi lơ lửng vô số đóa hoa, trong lòng xẹt qua một chút suy nghĩ.

Lần này mất tích, chỉ sợ Hồng Anh cũng sốt ruột không ít!

Tần Mộ Dao để cho Hồng Anh rời đi, chính mình cởi y phục, toàn bộ thân thể nhập vào trong nước, độ ấm kia vừa vặn thích hợp nhất thời làm cho toàn thân của nàng thực sảng khoái, một trận ủ rũ đánh úp lại, Tần Mộ Dao hơi hơi nhắm mắt lại.

…………

Mạc Yên có chút do dự, Tần Mộ Dao đã trở lại, cảm giác nguy cơ trong lòng nàng nhất thời bay lên. Nghĩ đến Tề Duệ, một đôi lông mi xinh đẹp của Mạc Yên gắt gao dính vào nhau.

Qua hồi lâu, nàng như là cuối cùng cũng hạ quyết định quyết tâm, trong mắt xẹt qua một chút kiên định, hướng phòng Tần Mộ Dao bước đi.

“Mạc tiểu thư, tiểu thư nhà ta đang tắm rửa, không thể gặp khách!”

Hồng Anh tẫn trách canh giữ ở ngoài cửa, nhìn thấy Mạc Yên, trong mắt của nàng hiện lên một chút không vui, chính là thản nhiên liếc nàng ta một cái.

‘Nữ nhân này thoạt nhìn dịu dàng dễ chịu, nhưng thực tế là thế nào.’

Nàng tuy rằng là một nha hoàn, cũng nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Mạc Yên nhận thấy được nàng ta hơi có địch ý, có chút xấu hổ, nhắm mắt.

“Phải không? Ta đây ở chỗ này chờ nàng!”

“Mạc tiểu thư vẫn là trở về đi, tiểu thư nhà ta tắm rửa xong cũng nên đi ngủ, không có thời gian gặp một ít người râu ria!”

Hồng Anh quăng ánh mắt xem thường.

Mạc Yên tới không mang theo ý tốt, nàng hẳn nên vì tiểu thư đem không người cần thiết, phiền toái đều chặn ở ngoài cửa!

Sắc mặt Mạc Yên một trận xanh một trận trắng, trong lòng ẩn ẩn hàm chứa tức giận.

‘Tần Mộ Dao thay đổi, nha hoàn của Tần Mộ Dao cũng trở nên nhanh mồm nhanh miệng sao?’

Đang muốn giáo huấn nha hoàn này một chút, lại nghe đến bên trong truyền ra thanh âm Tần Mộ Dao.

“Hồng Anh, để cho Mạc tiểu thư vào đi!”

Thanh âm Tần Mộ Dao lộ ra một cỗ quý khí lại lười biếng.

“Chuyện này……”

Mặt Hồng Anh xụ xuống, lạnh lùng liếc liếc Mạc Yên một cái, nhìn thấy nàng ta giương khóe miệng lên, nghẹn nghẹn miệng, ngữ khí trở nên lạnh hơn.

“Mời vào!”

Mạc Yên giương lên tươi cười, tao nhã tiêu sái vào phòng.

Trong phòng tràn ngập hơi nước, một trận thanh nhã như muốn xông vào mũi, làm cho người ta thần thanh khí sảng.

Chỉ thấy một cái bình phong ngăn cách hai cái không gian.

Toàn bộ thân thể Tần Mộ Dao ngâm mình ở trong nước, hai mắt vẫn đang nhắm chặt, cũng không có bởi vì Mạc Yên đã đến mà mở, vừa nghịch đóa hoa trên nước, tùy ý mở miệng.

“Mạc tiểu thư đã trễ thế này, sẽ không nên là tìm ta tâm sự chuyện gì đi?”

Nàng cũng không cho rằng các nàng có chuyện gì có thể tâm sự được!

Ánh mắt Mạc Yên lóe lóe.

Tần Mộ Dao khí thế nhìn như lười biếng, nhưng lại tạo cho người khác tràn ngập cảm giác tồn tại, giống như ẩn ẩn bên trong có khí thế áp đảo hết thảy.

Mạc Yên không khỏi ưỡn ngực.

“Tần tiểu thư lần này có thể trở về, Yên Nhi riêng chuẩn bị một lễ vật.”

“Ả?”

Tần Mộ Dao đến đây cảm thấy hưng trí.

‘Mạc Yên đây là đang lấy lòng nàng sao?’

“Duệ Vương gia từng tặng cho ta một khối ngọc bội, có tác dụng trừ tà bức hung, ta nghĩ……”

Trong mắt Mạc Yên xẹt qua một tia tính kế, trong tay vuốt ve một khối ngọc bội ánh sáng màu thông thấu, ba chữ Duệ Vương gia cố ý tăng thêm ngữ khí.

‘Thì ra là thế!’

Tần Mộ Dao bừng tỉnh đại ngộ.

Nàng còn tưởng rằng nàng ta là tới là vì lấy lòng, hóa ra là nàng đem nàng ta nghĩ đến thật quá tốt! Nàng ta không phải lấy lòng, mà là đến đây thị uy!

Bất quá nàng ta có thể đem thứ Tề Duệ đưa cho nàng ta lại đưa cho nàng, đây chính là hạ vốn gốc a!

Tần Mộ Dao mở hai mắt, cặp mắt linh động kia nhất thời lóe ánh sáng trong suốt.

‘Hạ vốn gốc sao?’

Mạc Yên chỉ sợ còn không biết nàng am hiểu nhất chính là để cho vốn gốc của người khác không có đường thu hồi đi!