Cực Phẩm Đại Tiểu Thư

Quyển 1 - Chương 19: Song hùng cứu mỹ nhân

Khuôn mặt tươi cười phóng đại xuất hiện ở trước mắt Tần Mộ Dao, gần gũi đến mức có thể cảm thụ được hơi thở của hắn đánh vào trên mặt của nàng, tê tê dại dại, làm cho Tần Mộ Dao không khỏi run cả người lên.

‘Là hắn! Mạc Thiếu Khanh!’

Mạc Thiếu Khanh ở lúc ngàn cân treo sợi tóc, thành công đem Tần Mộ Dao ôm ở trong lòng, nhìn mặt của nàng gần như thế, trong lòng Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một thứ gì đó không biết tên. Vừa rồi lúc nhìn thấy nàng sắp ngã xuống, hắn không chút suy nghĩ hướng lại đây, một chút cũng không có bận tâm đến vị trí hoàn cảnh của bọn họ bây giờ.

Thời gian giống như dừng lại, tầm mắt hai người giao nhau, giống như không có cảm nhận được ánh mắt quái dị của mọi người chung quanh.

Mà lúc này tay Tần Mộ Dao lại ở trong tay một người khác, túm gắt gao, Tần Mộ Dao theo bàn tay nhìn qua, rõ ràng thấy khuôn mặt lãnh liệt, cương nghị, hình dáng như là dùng đao khắc ra.

‘Thương Kì Nhiên?’

( Ụt: Vâng, thế là sau Khanh ca thì đến Nhiên ca bắt đầu chú ý đến Dao tỷ của chúng ta, *hoan hô* chúc mừng ca nhảy hố =))))~ )

Trong đầu nhanh chóng hiện lên tên này. Kế tiếp Tần Mộ Dao mày mò tin tức về Thương Kì Nhiên.

Đệ nhất thương gia thuộc tứ phủ, là lãnh tụ toàn bộ võ lâm. Ở trên giang hồ có được địa vị vừa gọi mọi người liền đáp ứng, mỗi người trong Thương phủ đều là cao thủ trong chốn võ lâm. Mà hắn, Thương Kì Nhiên, không chỉ có là người nối nghiệp Thương gia, vẫn là cao thủ số một số hai trên giang hồ, liền ngay cả rất nhiều người thế hệ trước cũng không phải là đối thủ của hắn.

Ở trong trí nhớ trước kia, Tần Mộ Dao cùng Thương Kì Nhiên này dường như chưa từng qua lại, cho dù lúc Tần Mộ Dao quấn quít lấy Tề Duệ ngẫu nhiên gặp hắn, hai người cũng chưa từng cẩn thận nhìn đối phương, liền ngay cả tầm mắt giao nhau cũng chưa từng có.

Hắn làm sao có thể ra tay cứu nàng?

Điều này làm cho Tần Mộ Dao có chút buồn bực.

Trong khoảng thời gian ngắn, trên đại điện lặng ngắt như tờ, tầm mắt mọi người đều tập trung trên người bốn người ở giữa đại điện. Cũng không phải bởi vì Duệ Vương gia khoanh tay đứng nhìn mà thổn thức, mà là bởi vì đột nhiên xuất hiện hai người kia làm cho bất ngờ không thôi.

Mạc Thiếu Khanh cùng Thương Kì Nhiên không hẹn mà cùng nâng mắt lên, nhìn lẫn nhau, đều hiện lên một tia kinh ngạc.

Không biết vì sao, hai người không tự giác tăng thêm lực đạo trên tay.

Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, cảm giác được có cái gì đó đang đè ép bộ ngực của nàng, hai mắt phút chốc căng thẳng, trong lòng tiếng chuông cảnh tỉnh run lên mãnh liệt. Cúi đầu, rõ ràng thấy cái tay to của nam nhân một chút cũng không sai đặt ở trên bộ ngực của nàng.

‘Trời ạ! Hắn làm sao có thể……’

Đệt! Nàng lại bị ăn đậu hũ!

Tần Mộ Dao đang muốn đẩy Mạc Thiếu Khanh ra, lại phát hiện tay nàng còn trong tay Thương Kì Nhiên bị túm chặt chẽ. Nhìn tầm mắt hai nam nhân đan vào nhau, Tần Mộ Dao nhịn không được quăng một cái xem thường.

‘Hai người là đang liếc mắt đưa tình sao?’

Ấm ức, nàng rốt cục nhịn không được mở miệng.

“Hai vị, các vị có thể buông!”

‘Tư thế như vậy rốt cuộc còn muốn bảo trì bao lâu?’

Mạc Thiếu Khanh phút chốc ngẩn ra, giờ mới kinh ngạc nhận ra vừa rồi hắn thất thố, trong mắt xẹt qua một chút xấu hổ, nhìn Thương Kì Nhiên một cái, hai người đồng thời buông nàng ra.

Nhưng là, khi tay bọn họ rời thân thể của nàng, trong lòng lại sinh ra một cỗ mất mát nồng đậm.

Mi tâm Thương Kì Nhiên hơi nhíu.

‘Đây là cảm giác gì?’

Nói thật, chính hắn cũng không tin tưởng vừa rồi lúc nhìn thấy nàng muốn ngã xuống, lại không chút do dự tiến lên hỗ trợ, hắn không muốn nàng gặp chuyện không may. Nhưng là, giống như người không nghĩ nàng gặp chuyện không may không chỉ có mình hắn mà thôi, liền ngay cả Mạc Thiếu Khanh……

Trong mắt lợi hại Mạc Thiếu Khanh cũng hiện lên một chút sâu thẳm, đối với Thương Kì Nhiên, hắn lại quá hiểu hắn ta. Từ lúc sư muội hắn ta yêu nhất thành thân sau, hắn ta liền chưa từng quan tâm đến bất cứ nữ nhân nào, nhưng là ngay tại vừa rồi, hắn từ trong mắt hắn ta thấy được sự quan tâm đối với Tần Mộ Dao, chuyện này nghĩa là gì?

Mà bên cạnh, trong mắt Tề Duệ hiện lên một chút cảm xúc nói không rõ.

‘Đây là có chuyện gì?’

Hắn không dám tin tưởng hai mắt của hắn.

‘Hai người kia hướng tới là chuyện không liên quan mình thường là tư thái ngồi xem, hôm nay sao lại đột nhiên đổi tính?’

“Duệ Nhi, con xem con, con dù sao cũng là vị hôn phu của người ta? Dao Nhi kém chút nữa ở bên cạnh con ngã xuống, con lại chưa phát hiện. May mắn Thiếu Khanh cùng Kì Nhiên lanh tay lẹ mắt, nếu thực ngã làm sao bây giờ? Dao Nhi, con không sao chứ?”

Đậu Hoàng Hậu ra tiếng đánh vỡ yên tĩnh trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng cũng là chú ý tới thái độ Mạc Thiếu Khanh cùng Thương Kì Nhiên đối Tần Mộ Dao.

Theo bà biết, hai người kia một người nghiêm túc cẩn trọng, đối với ai cũng hé ra khuôn mặt lạnh như băng, một người thủy chung tao nhã nho nhã, nhưng là đối với ai cảm giác đều là thản nhiên, nhưng không có nghĩ đến lại bởi vì Tần Mộ Dao lại động thân.

Bà là người từng trải, làm sao có thể xem không rõ? Nhưng là, Tần Mộ Dao nhất định là Hoàng gia tức nhi, điểm này ai cũng thay đổi không được!

“Ta không sao.”

Tần Mộ Dao nhắm mắt, đối với Hoàng Hậu thi lễ, ánh mắt lại dừng ở trên một viên ngọc lưu ly trên mặt đất, nhan sắc lửa đỏ phá lệ rõ ràng.

Tần Mộ Dao đem ngọc lưu ly nhặt lên, cẩn thận đoan trang, ánh mắt xuyên qua ngọc lưu ly nhìn về phía đầu sỏ gây nên kia. Lúc nhìn đến nàng kinh hoảng sau, lại đem ngọc lưu ly thu lên.

Hiện tại nàng còn có một chuyện quan trọng hơn cần hoàn thành.

Tần Mộ Dao đang muốn từ trong lòng lấy ra hiệp nghị vừa rồi có được.

Hiện tại Tề Duệ cũng không phải là vị hôn phu của nàng! Vừa vặn thừa dịp này, làm cho mọi người đều biết đến là bọn họ đã muốn giải trừ hôn ước, về sau tốt nhất ít đem bọn họ nối lại với nhau!

Đang muốn mở miệng làm sáng tỏ quan hệ của bọn họ, Tề Duệ lại giành trước một bước đoạt lấy cơ hội nói chuyện của nàng.

“Mẫu hậu, nhi thần về sau không còn là vị hôn phu của nàng!”

Vừa rồi mất mặt mũi, hiện tại nếu để cho Tần Mộ Dao nói về chuyện hiệp nghị giữa bọn họ trước, mặt mũi của hắn làm gì còn?

Ánh mắt Đậu Hoàng Hậu phút chốc rùng mình, đang muốn mở miệng hỏi, lại nghe đến một thanh âm uy nghiêm hữu lực ở đại điện ở ngoài vang lên.

“Vô liêm sỉ! Cái gì gọi là con không còn là vị hôn phu của nàng?”