Cái miệng của hắn cười nhếch đến càng lúc càng lớn.
Đúng, hắn thừa nhận hắn động tâm đối với nàng từ lâu, cho nên hắn mới muốn giữ nàng lại nhưng không muốn trở thành nghĩa huynh của nàng, cho dù hiểu lầm nàng chưa cập kê, hắn nhưng đối với nàng có mơ màng không nên có, còn luôn muốn đối tốt với nàng, muốn đem tất cả đồ tốt nhất đều cho nàng…
“Cái…cái gì?”
Trạm Sơ Bạch nghe đến trợn mắt ngoác mồm.
Nàng không thể tin được, chính mình lại chỉ vì lộ ra chân trần bị hắn cho nhìn thấy, nàng phải thành thân?! Đây là cái đạo lí gì?
“Không có cái gì không cái gì, Tiểu Sơ Bạch, ngươi nhất định phải làm thê tử của ta.”
Hắn điên cuồng bá đạo tuyên bố.
Nhìn nàng nhỏ nhắn xinh xắn khả ái, môi đỏ khẽ nhếch, trên mặt biểu hiện kinh ngạc không ngớt nhìn hắn là đáng yêu như vậy, hắn cũng không nhịn được du͙© vọиɠ ngột ngạt trong lòng hồi lâu nữa, cúi đầu hôn lên miệng nhỏ hắn mơ ước, triệt để thưởng thức mùi vị thơm ngọt này.
Nàng bởi vì nụ hôn bất ngờ lại cảm thấy kinh ngạc một trận, không nhịn được giãy dụa. Lại bị hai tay hắn mạnh mẽ thật chặt ôm cô ở trong l*иg ngực của hắn.
“A… Đồ…”
Môi của hắn mới rời đi xuống dưới, nàng liền vội lên tiếng ngăn cản, nhưng hắn giống như không thoả mãn lần thứ hai đặt lên môi nàng, hôn hết thảy tiếng kháng nghị của nàng.
Lần này hôn càng sâu sắc thêm, hắn thực linh hoạt xảo quyệt chui vào trong miệng nàng, mãnh liệt lấy mật tân trong miệng nàng, càng thêm cường ép dây dưa nàng, muốn nàng cũng phải nhiệt tình đáp lại hắn.
Mãi đến tận hai người đều sắp không thở nổi, hắn mới thả miệng, thỏa mãn ôm nàng.
Chuyện đến nước này Trạm Sơ Bạch cuối cùng cũng đã rõ ràng nàng chính là dê vào miệng cọp, nhưng là cả mặt đỏ ửng lại hối hận không kịp nằm nhoài trong l*иg ngực của hắn thở dốc, choáng váng nghĩ ──
Gay go! Nàng dù là chạy lần nữa cũng chạy không thoát được tay của tên mãng phu đã bốc lên dã tính này rồi!
= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =
Một bước sai, cả ván sai a! Ai ~ đây chính là đang nói rõ tình cảnh của nàng bây giờ đi!
Trừng mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Trạm Sơ Bạch không nhịn được ở trong lòng tự triều.
“Sơ Nhi nương tử, muộn như vậy còn chưa ngủ?”
Viêm Vũ Lang từ nàng phía sau ôm lấy nàng, nghẹ giọng hỏi.
“Ta là đang chia buồn ta mất đi tự do.”
Nơi nào còn ngủ được?!
Tức giận liếc hắn một cái, nàng hiện tại liền việc cãi nhau với hắn cũng sợ tốn sức.
Hắn gãi gãi đầu, tuy rằng nghe không hiểu ý tứ trong lời nàng nói, thế nhưng vẫn cứ cười hì hì ôm lấy nàng.
“Thật sao? Vậy vẫn là đi ngủ trước đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi mấy dặm đường nha.”
“Gấp rút lên đường, chạy đi, ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi nơi nào a?”
Nàng rốt cục không nhịn được tức giận.
Bắt đầu từ ngày đó nàng bị hắn hôn đến thở hồng hộc ở trong cửa hàng sau, bọn họ đã liên tục gấp rút lên đường suốt ba ngày, dọc theo đường đi nhờ kỹ thuật cưỡi ngựa “Cuồng dã” của hắn ban tặng, cả người nàng ngất đến thất điên bát đảo, chỉ kém không hoàn toàn ngất xỉu.
Thật vất vả ngày hôm nay rốt cục có gian khách điếm có thể ngủ lại, làm cho nàng có thể thở được một hơi, hiện tại nàng cần bắt hắn đưa ra lời giải thích cho nàng, bằng không nàng tuyệt đối mãnh liệt từ chối hắn loại phương thức chạy đi này.
“A! Ta chưa từng nói sao? Chúng ta muốn đi tham gia đại hội võ lâm năm nay.”
Viêm Vũ Lang một mặt bị mắng chẳng hiểu ra sao, vô tội nói:
“Năm nay Minh chủ võ lâm bầu lại, vì lẽ đó rộng rãi phát võ lâm thϊếp mời mọi người tụ hội một lần chứng kiến.”
“Ngươi chưa từng nói.”
Tức giận của nàng phát tác không được, bởi vì vẻ mặt của hắn vừa nhìn liền biết hắn tự cho là đã nói qua.
“Ặc.”
Ặc?! Liền Ặc? Hắn không cảm thấy hắn nợ nàng một câu xin lỗi sao? Còn có, hắn liền như thế trừng trừng mà nhìn nàng làm cái gì?
Viêm Vũ Lang dùng ánh mắt rất khát khao nhìn môi nàng, hơn nữa không biết từ lúc nào, hắn đã xuyên qua cửa sổ đưa vào một cái nhuyễn tháp, đưa nàng ôm thật chặt ở trong lòng, lại bộ dạng như ba ngày trước.
Trạm Sơ Bạch đột nhiên phát hiện mình lại lâm vào một hoàn cảnh lúng túng, nàng nghiêng người muốn chạy trốn, nhưng trốn không thoát vòng tay của hắn, còn bị bắt được trở về, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn chặt chẽ cùng hắn dán vào nhau.
“Ngươi… Ngươi đừng dựa lại đây… Ngươi không phải nói cái gì tam tòng tứ đức, cái gì nữ tử thuần khiết, ngươi không cần lại dựa lại đây ác…”
Nàng đẩy hắn, nhưng đẩy không được hơi thở càng ngày càng gần của hắn, chỉ có thể hoảng loạn dùng ngôn ngữ làm giãy dụa vô dụng cuối cùng.
Viêm Vũ Lang nào nghe vào được những đạo lý tự hắn đã nói, cái kia bất quá là cái cớ hắn vốn dùng để tự mình thuyết phục mình không muốn đi chạm một cái nữ oa chưa cập kê. Bây giờ nếu hắn đã nhận định nàng chính là thê tử tương lai, hắn làm sao có khả năng sẽ thả trái cây vui tươi này?
Hắn nhớ tới mùi vị ngọt ngào trong miệng, còn có cảm giác thân thể nàng mềm mại dựa ở trên người hắn, ba ngày vừa rồi nếu không phải vì thấy nàng bởi vì gấp rút lên đường mà bệnh tật triền miên không dám quấy nhiễu nàng, hắn đã sớm vồ tới.
Nàng đẹp đẽ xinh xắn cả ngày ở trước mặt hắn lắc lư, vẻ mặt chu miệng, vẻ mặt tùy hứng, còn có cử chỉ đáng yêu, đều làm cho hắn muốn một ngụm nuốt nàng.
“Sơ Nhi nương tử…”
Hắn mềm nhẹ gọi nhũ danh hắn đặt cho nàng, tay nhưng là không cho nàng cự tuyệt nhấc cằm nàng lên, làm cho nàng nhìn hắn.
“Ngươi…”
Ánh mắt hắn nóng rực làm cho nàng hoảng loạn, tâm cũng không nhịn được hốt hoảng rung động.
Nam nhân này căn bản là tên mãng phu tứ chi phát triển!
Lúc trước nàng hẳn là không cần để ý sẽ hắn có phải sẽ trở thành Bảo chủ bị lừa gạt rồi suy sụp liền trực tiếp rời đi, mà không phải mở miệng giúp hắn giải vây, còn giúp hắn chấn chỉnh lại gia nghiệp, thậm chí dạy hắn nên làm một cái Bảo chủ như thế nào khiến người ta kính ngưỡng.
Kết quả nhìn hiện tại, hắn ở dưới sự giáo dục của nàng thông suốt, đã từ mù chữ tiến bộ đến có thể nhận ra không ít chữ, còn có thể làm ra mấy bài thơ để học đòi văn vẻ. Sản nghiệp Hỏa bảo trải qua sự chỉnh đốn của nàng xong cũng hơi có khởi sắc, tin tưởng lấy thời gian nhất định có thể giúp hắn kiếm được một lượng lớn bạc. Nhưng nhìn nhìn hắn lại dùng đôi tay to lớn này để đền đáp nàng như thế nào, đem nàng nhốt ép ở trên giường nhỏ này, còn lộ ra một mặt thèm nhỏ dãi nhìn nàng, rất giống nàng là cái mỹ thực gì đó…
“Chờ đã…”
“Ta không chờ được.”
Hắn muốn nàng, hiện tại liền muốn.
Viêm Vũ Lang cúi đầu, một tay cầm chặt đôi tay muốn giãy dụa của nàng, bá đạo hôn lên môi nàng, cường hãn hôn làm cho nàng không có cách nào tránh né, chỉ có thể ngước đầu mềm yếu mà chịu đựng hắn đòi lấy.
Vì bị tác nhiệt liệt, nàng mở to mắt mông lung nhìn cái nam nhân sở hữu đường nét thô lỗ này, trong lòng rung động không nhịn được lại nhiều hơn mấy phần.
Nàng là bị ngốc sao? Bằng không làm sao lại say mê lúc hắn cưỡng hôn? Nàng làm sao còn có thể cho phép hắn cứ như thế không kiêng kị mà một đường công thành đoạt đất, không chỉ hôn lên môi nàng, còn thuận tiện xông tới một vị trí trong lòng nàng…
Nàng không tự chủ ưm lên tiếng, cổ vũ tên nam nhân kia tiếp tục ở trên người nàng làm thêm một bước chuyện xấu nữa đối với nàng.
Viêm Vũ Lang tự động mở ra áo khoác của nàng, kéo đai lưng của nàng, làm lộ cái yếm màu vàng nhạt che ngực của nàng ở bên trong trung y màu trắng, nửa hở nửa che che lại cảnh “xuân”.
Hắn không khách khí hôn lên cổ của nàng, còn có trước ngực…
“Không…”
Trạm Sơ Bạch tiếng kháng nghị nho nhỏ, nhưng ngăn cản không được động tác của hắn.
“Sơ Nhi nương tử…”
Hắn run tay kéo ra trung y của nàng, làm cho nàng chỉ còn dư lại một cái áo yếm che lại vóc người uyển chuyển của nàng. Hắn đã không phải thiếu niên lần đầu tiên biết tới chuyện này, nhưng mà đang đối mặt nữ nhân hắn yêu mến thì càng đối với vẻ đẹp của nàng cảm thấy không biết làm thế nào. Đặc biệt là thân thể nàng căn bản không giống như đánh giá vốn có của hắn, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn ở dưới chất chứa thân hình đường cong hoàn mỹ của nữ tử thành thục.
“Không muốn… Viêm Vũ Lang…”
Trong ánh mắt hắn cuồng nhiệt doạ đến nàng, nàng nắm chặt yếm trên người. Cho dù nàng nhận được quá nhiều giáo dục tinh anh, cho dù sự thông minh của nàng vượt qua hơn rất nhiều so với nữ tử cùng lứa, thế nhưng đối mặt tìиɧ ɖu͙©, là hoàn toàn xa lạ.
“Được mà, Sơ Nhi nương tử của ta…”
Từ trước đến giờ hắn luôn lớn tiếng nói chuyện, lấy tiếng nói dịu dàng hiếm thấy dụ dỗ nàng, bàn tay lớn không an phận tiếp tục ở thân thể nhỏ nhắn xinh xắn nàng di chuyển.
Bên cạnh nhuyễn sạp lại rơi một món y phục, Trạm Sơ Bạch không kìm lòng được khẽ thở dài thể hiện sự lưỡng lự trong lòng, ngay khi nàng cho rằng ngày hôm nay nhất định sẽ bị nam nhân này ăn, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa ──
“Viêm Bảo chủ? Người ở bên trong sao? Bên ngoài có mấy vị khách quan nói muốn tìm người a!”
Khách điếm tiểu nhị cao giọng nói rằng.
Viêm Vũ Lang nhất thời cứng thân thể lại rồi, l*иg ngực xích͙ ɭõa nhanh chóng phập phồng, không thể tin được ở nhất thời khắc quan trọng này lại sẽ cứ như vậy bị đánh gãy.
Trạm Sơ Bạch thật vất vả chờ đến cơ hội tranh thủ lúc hắn cứng đờ, vội vàng từ trước người hắn lui lại, từ trên mặt đất mò y phục của bản thân nhanh chóng trốn vào sau tấm bình phong.
“Ngươi còn không nhanh đi ra ngoài một chút!”
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận sẵng giọng.
“Đúng rồi, đem y phục mặc rồi mới có thể đi mở cửa.”
Nàng cũng không muốn làm cho tất cả mọi người đều biết bọn họ vừa nãy đang làm những việc gì không muốn để cho người khác biết.
Viêm Vũ Lang chửi thầm liên tục, nhưng vẫn là ngoan ngoãn cầm y phục mặc vào, sau đó một mặt tái nhợt đi tới trước cửa.
Cửa vừa mở ra, giọng hắn nói lớn vô cùng khó chịu lên tiếng rống to ──
“Đến cùng là cái tên khốn kiếp nào lúc này đến tìm ta?!”
Tên khốn kiếp một, hai ba… Nha! Sai rồi, hẳn là nói Phi Đao môn Chưởng môn còn có môn hạ hai đại đệ tử, chính một mặt không vui ngồi ở sảnh đường khách điếm trừng Viêm Vũ Lang sắc mặt tái xanh.
“Các ngươi tới tìm ta đến cùng có cái chuyện chim gì?”
Chuyện tốt bị cắt đứt Viêm Vũ Lang ngay cả nói chuyện cũng lười giả bộ.
Đáng ghét! Mấy người tự cho là thanh cao khốn kiếp đến cùng tới làm cái gì, làm hỏng chuyện tốt của hắn, vừa mới chỉ thiếu một chút, hắn là có thể đem hắn Sơ Nhi nương tử thành “gạo nấu thành cơm” a!
“Sứ…! Rõ ràng là thô lỗ không văn một tên thảo mãn.”
Thân là nữ đệ tử đầu tiên của Phi Đao môn, Liễu Hồng mặc áo xanh không nhịn được thấp giọng cười nhạo.
Hừ! Trên giang hồ người người sợ hãi công phu Viêm Vũ Lang, nhưng cũng đồng thời cười nhạo hắn bất quá chỉ là một tên vũ phu, không có nửa điểm nội hàm đáng nói, người cùng hình dáng giống tên dã nhân trong núi. Lúc này xem ra, quả nhiên không giả.
Trong lòng Chưởng môn Phi Đao môn Mạc Ý Thần tuy cũng nghĩ như vậy, nhưng mà ở bề ngoài vẫn là mở miệng răn dạy đệ tử chính mình.
“Liễu Hồng, không được vô lễ, Viêm Bảo chủ trình độ võ công cao nhưng là ngươi hít khói.”
Liễu Hồng bĩu môi, cũng không xin lỗi, thẳng thắn quay đầu đi làm nhắm mắt làm ngơ.
Viêm Vũ Lang vốn đã nổi giận trong bụng lại chịu đến loại khí chim này, giờ khắc này càng là ở bên ranh giới núi lửa bạo phát.
“Có chuyện nói mau có rắm mau thả, đến cùng có cái chuyện chó má sụp đổ gì muốn nói?”
Hắn hiện nay đã nhẫn nại hơn rất nhiều, tất cả đều là bởi vì Sơ Nhi nương tử của hắn từng nói, muốn hắn nghe người ta muốn nói cái gì nhiều hơn, vì lẽ đó hắn mới cố hết sức cho bọn họ một chút thời gian.
Bất quá mức độ nhẫn nại của hắn cũng chỉ tới đó mới thôi, nếu như bọn họ còn dự định phí lời tiếp, hắn nhất định sẽ trực tiếp đem mấy người này quăng ra ngoài cửa khách điếm, để bọn họ lúc quay về khách điếm cùng con chó nhỏ ở ngoài nói chuyện đi.
“Ngươi ──”
Mạc Ý Thần trong lòng không thích, nhưng vẫn là cười bồi.
“Viêm Bảo chủ, quả nhiên thẳng thắn sảng khoái, vậy ta cũng không phí lời. Lần này tới là muốn nhờ Bảo chủ có thể cho mượn một ít tiền vốn được hay không, tệ phái gần nhất có tuyển thêm một nhóm đệ tử mới, muốn mua thêm binh khí luyện tập, vì lẽ đó…”
Đơn giản mà nói chính là đòi tiền. Dù sao một cái môn phái trong võ lâm, nếu là môn phái lớn dù sao cũng có sẵn tổ sản hoặc là nghề nghiệp chuyện làm để có thể thanh toán chi tiêu. Nếu là môn phái như bọn họ loại nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ này hoặc là mới thành lập, không có khởi nguồn nghề nghiệp vững vàng, bình thường chung quy phải dựa vào mượn tiền hoặc là bắt hải tặc mới vượt qua tháng ngày được.
Đương nhiên, võ lâm nhân sĩ có tiền cũng không ít, chỉ là phóng tầm mắt hiện nay, hầu như tất cả mọi người vừa nghĩ tới muốn mượn tiền, nhất định sẽ tìm đến Viêm Vũ Lang Hỏa bảo, nguyên nhân không gì khác, Viêm Vũ Lang không câu nệ tiểu tiết, đối với tài sản cũng không tính toán tỉ mỉ, mượn có lúc thậm chí không cần trả.
Ngược lại người giang hồ mà! Mỗi ngày chạy dông tây nam bắc, ngày hôm nay gặp phải, ai biết lần sau gặp phải lại là lúc nào.
Nghe được câu hỏi quen thuộc, Viêm Vũ Lang liền dù muốn hay không, trực tiếp sảng khoái mở miệng.
“Đòi tiền? Việc nhỏ…”
“Việc nhỏ?”
Trạm Sơ Bạch mặc y phục tử tế xong cũng đi ra cười bóp vai hắn.
“Nói cho ta nghe một chút đi! Viêm, Bảo, chủ.”
Ở người bên ngoài xem ra là cử động không có cái gì, chỉ có Viêm Vũ Lang biết, cái tiểu nữ nhân này đang cấu vào thịt bả vai của hắn, ngoài miệng mỉm cười nhàn nhạt kỳ thực là nàng không thích nên cảnh cáo.
“Viêm Bảo chủ, vị này chính là…”
Một nhóm ba người Phi Đao môn tất cả đều nghi hoặc mà nhìn Trạm Sơ Bạch cười khẽ. Bọn họ chưa từng nghe qua có tiểu thư nhà ai hoặc là hiệp nữ chịu ủy thân với vị dã nhân này, vị tiểu cô nương trước mắt này xem khí chất cao nhã là vị nào đây?
“Nàng là nương tử của ta.”
Viêm Vũ Lang kiêu ngạo lớn tiếng nói.
Trạm Sơ Bạch không vui lườm hắn một cái, như đang trách cứ hắn lại buông lời lung tung, nếu không phải là hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn, nàng nhất định phải giáo huấn hắn trước tiên.
Mạc Ý Thần đầu tiên là sững sờ, sau đó không nhịn được cười.
“Chúc mừng chúc mừng, làm sao chưa từng nghe nói tin tức Bảo chủ đã đại hôn? Hơi bị quá mức xa lạ rồi.”
“Làm gì có. Đúng rồi, ta có chút chuyện muốn tìm Vũ Lang nói nói, có thể mời người chờ một chút hay không.”
Trạm Sơ Bạch có lễ mở lời, thấp mắt liếc Viêm Vũ Lang một chút, muốn hắn theo nàng đi vào bên trong một chút.