Hoàng Phủ Nghi ngồi trên ghế, nhàm chán nhìn Thanh Thánh cùng Thiên Huyền bàn luận quốc gia đại sự.
Ôi chao thực buồn bực.
Trong tay bưng một ly trà, ngón tay nhẹ nhàng lay động, nhìn nước trà nâu theo sóng động mà lấp lánh. Buông chén trà, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Hoàng Thượng gọi chúng ta đến ngự hoa viên, tại sao đã đợi một lúc lâu hắn còn chưa thèm đến, đùa giỡn mọi người à.
Lại còn lão ca, sao lại gọi nàng dậy sớm như vậy, bọn Trưởng Công Chúa Khê Vận quốc, Nam Cung Mị cũng chưa có đến đó thôi, làm hại nàng không thể ngủ tiếp để giữ gìn nhan sắc.
Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Nghi hung hăng quăng một cái liếc trắng mắt về phía Thanh Thánh.
Lưng Thanh Thánh chợt lạnh, chỉ biết chắc chắn là Hoàng Phủ Nghi đang thầm oán hắn.
Hắn cũng không có cách nào khác a, hắn biết Hoàng Phủ Nghi cứ rời giường là tức giận, hắn cũng chẳng muốn đến sớm. Nhưng nếu để cho nha hoàn đi gọi Hoàng Phủ Nghi, chỉ sợ nha hoàn kia sẽ ra bên ngoài dựng chuyện xuyên tạc lung tung, nói cử chỉ của Hoàng Phủ Nghi như thôn phụ. Đến lúc đó, khó xử không chỉ là Hoàng Phủ Nghi, còn có Thanh Thánh hắn cùng Nam Cung Mị a.
Hoàng Phủ Nghi không e ngại ghé vào trên bàn, nhìn chằm chằm hoa văn trên chén trà.
Y phục hồng y đập vào khóe mắt, thanh âm bén nhọn chói tai cũng truyền vào lỗ tai:
“Ôi, Thủy Minh Công chúa, sao lại có thể có hành động như thế.”
Hoàng Phủ Nghi nhăn mặt, vừa nghe đã biết là Trắc phi Thiên Thu của Nam Cung Mị, lại nghĩ đến việc sau khi gả cho Nam Cung Mị mỗi ngày đều phải nghe dạng thanh âm như thế này, lỗ tai kia của nàng không biết sẽ bị tàn phá đến cỡ nào.
“Trắc phi nương nương, nếu hành động của ta không hợp mắt muội, vậy mời muội di giá, không cần đứng ở trước mặt ta.”
Hoàng Phủ Nghi vừa nói vừa đứng lên, giả vờ chậm rãi sửa sang lại y phục của mình.
Ghê tởm, Thiên Thu này lại cũng mặc một thân hồng y. Ghê tởm hơn là, nàng ta lại còn đến đây kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cho rằng Hoàng Phủ Nghi nàng dễ bắt nạt nha.
“Công chúa nói rất đúng, Nhưng mà chân Bản phi có chút mỏi, không muốn di giá.”
Thiên Thu cao ngạo ngẩng đầu, khinh thường nhìn về phía Hoàng Phủ Nghi.
Hoàng Phủ Nghi thản nhiên nhìn thoáng qua, tâm tình của nàng vốn cũng rất nhàm chán, trong lòng có chút buồn, không muốn nói chuyện. Nàng cũng lười so đo cùng Thiên Thu. Cụp mí mắt xuống, thản nhiên mở miệng nói:
“Nếu Trắc phi nương nương mỏi chân, vậy ở trong này ngồi đi, Bản công chúa di giá.”
Hoàng Phủ Nghi cũng không quay đầu lại đi về phía Thanh Thánh, để lại Thiên Thu trợn mắt trừng trừng.
“Nha đầu, sao lại đến bên này?”
Thanh Thánh hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là mụ điêu phụ không phân rõ phải trái đoạt vị trí của muội.”
Hoàng Phủ Nghi mở miệng.
Quả nhiên, Thiên Huyền ở đó vừa nghe, lập tức mở miệng nói:
“Xin Công chúa tha thứ, Thiên Thu có chỗ nào chưa hiểu chuyện, xin hãy thông cảm.”
Thiên Huyền chắp tay nói.
“Hả?”
Hoàng Phủ Nghi nhíu mày.
“Lần trước Vương gia cũng nói như vậy. Đắc tội? Ta nói ‘Điêu phụ’ cũng không phải là muội muội Thiên Thu của người a, làm sao lại có chuyện đắc tội như vừa nói chứ?”
Thiên Huyền im bặt.
“Được rồi, được rồi, Thiên Huyền huynh, Thanh Nghi tuổi nhỏ không hiểu quy củ, nhiều chỗ còn mạo phạm, xin bỏ qua cho.”
Thanh Thánh hoà giải nói.
“Đó là tự nhiên, ta còn có việc, đi trước một bước.”
Thiên Huyền nói xong đi về phía Thiên Thu.
Hoàng Phủ Nghi nhíu mày hỏi Thanh Thánh tại sao lại gọi Thiên Huyền thành ‘Thiên Huyền huynh’?
“Nha đầu, đừng nhìn ta như vậy, lời khách sáo mà thôi. Nhưng mà tại sao em lại đem hết tức giận trút lên người Thiên Huyền.”
“Hừ, ai bắt hắn nhận tội thay muội muội hắn. Lần nào cũng nhắm trước nòng súng mà đứng, một lần còn bỏ qua được, còn đến lần thứ hai thì chỉ có thể nói là hắn quá ngu ngốc.”
Thanh Thánh nhìn Hoàng Phủ Nghi bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Nha đầu kia, tính tình vẫn không thay đổi a.