Có vẻ như vì Lâm Lâm đã phát hiện ra mục đích thực sự của mình, cho nên Tống Ôn Thư cũng không tiếp tục giả vờ ở trước mặt cậu, hắn tìm thời gian để chuyển Lâm Lâm từ bệnh viện về nhà của mình. Trong khoảng thời gian này, cho dù Lâm Lâm cũng đã từng giãy giụa, nhưng sức lực của cậu không thể so sánh với Tống Ôn Thư, cho nên sự giãy giụa của cậu cũng hoàn toàn vô dụng.
Nhà của Tống Ôn Thư không sang trọng như nhà của Nguyễn Thừa Tuyên, cũng không có đầy đủ các loại sách và dụng cụ thiết bị chuyên nghiệp như nhà của Dụ Hoa Thanh, nhà của hắn rất sạch sẽ, cũng rất trống trải, nhưng lại thiếu đi hơi thở của cuộc sống.
"Tôi rất ít khi ở đây. " Dường như hắn đang giải thích với Lâm Lâm, "Trước kia tôi vẫn luôn chạy đi chạy lại nhiều nơi để quay phim, cho nên căn nhà này chỉ là nơi ở tạm thời. Nhưng nếu như em chuyển tới đây, thì tôi sẽ khiến cho nơi này trở thành một ngôi nhà—— một ngôi nhà thuộc về hai chúng ta."
Lúc Tống Ôn Thư nói ra những lời này, vẻ mặt của hắn rất dịu dàng nhã nhặn, giống như một người đang đắm chìm trong giấc mơ, đối mặt với ảo tưởng tương lai tốt đẹp.
Lâm Lâm ngẩng đầu nhìn Tống Ôn Thư, dường như cậu đã buông bỏ sự chống cự: "Cho nên thầy Tống à, nếu như em đồng ý ở lại đây với anh, thì anh có thể trả lại điện thoại cho em không? Hay ít nhất là cho em một chiếc máy tính?"
"Có thể." Tống Ôn Thư nói.
Ngày hôm sau Tống Ôn Thư thật sự mang điện thoại di động và máy vi tính tới cho Lâm Lâm, nhưng lại không có internet, điện thoại di động cũng không có thẻ SIM, nó trông giống như hai cục gạch với các chức năng tương đối đầy đủ.
"Thầy Tống. . . Anh có quên cái gì không?" Lúc này, vẻ mặt của Lâm Lâm vẫn còn mang theo một chút mong đợi, cậu cho là có lẽ Tống Ôn Thư chỉ quên mất.
Nhưng Tống Ôn Thư chỉ nhìn cậu và nói: "Tôi đã cho em những gì em muốn, cho nên Lâm Lâm hãy ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, em không cần đi đâu cả, cũng không cần liên lạc với những kẻ lộn xộn đó."
"Tống Ôn Thư, anh đang chơi đùa em à!" Sau khi nghe thấy lời nói của Tống Ôn Thư, Lâm Lâm lập tức nhận ra rằng hắn không quên bất cứ điều gì, vốn dĩ hắn không muốn để cho cậu liên lạc với những người ở bên ngoài, cũng không muốn để cho cậu lấy được bất kỳ tin tức nào từ thế giới bên ngoài, Tống Ôn Thư thật sự muốn cô lập cậu trong một không gian như vậy.
"Anh có biết rằng anh làm như vậy là phạm tội hay không!" Lửa giận của Lâm Lâm lập tức dâng lên, thậm chí cậu còn bắt đầu nói năng bừa bãi, không hề lựa lời, cậu không quan tâm lời nói tiếp theo của mình có làm tổn thương đến Tống Ôn Thư hay không, "Đúng, em thừa nhận, lúc đầu đúng là em cố ý quyến rũ anh, hy vọng anh có thể giúp đỡ một chút cho việc phát triển sự nghiệp sau này của em, nhưng không phải em vẫn thất bại hay sao? Từ đầu tới cuối anh đã cho em được cái gì? Không có! Chỉ có em bỏ ra cơ thể của mình, bị anh ăn sạch từ đầu đến chân! Cho nên suy cho cùng, người bị thiệt chính là em, không phải sao?"
"Hơn nữa, nếu lúc đầu anh đã quyết định buông tay, thì tại sao bây giờ anh lại tới đây dây dưa với em làm gì? Lẽ nào anh không quên được em?" Sau khi Lâm Lâm nói tới chỗ này, cậu lại không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, "Không, có lẽ em phải nói là anh không quên được cơ thể của em mới đúng."
"Không phải như vậy. . ." Tống Ôn Thư khẽ lắc đầu, "Đúng là tôi rất thích con người của em, cho dù từ đầu đến cuối em đều lừa dối tôi, nhưng tôi vẫn không thể buông bỏ được em. Vì vậy, để có thể khiến cho tên nhóc lừa gạt của tôi không có cơ hội rời xa tôi, thì tôi chỉ có thể đưa ra hạ sách này."
"Haha." Lâm Lâm lại cười lạnh một tiếng, "Tống Ôn Thư, lúc trước anh nói rằng anh đã đánh giá thấp về em. Bây giờ, em xin trả lại nguyên vẹn những lời này cho anh."
Nhưng sau khi Tống Ôn Thư nghe xong, hắn lại không hề dao động, thay vào đó hắn nở một nụ cười ấm áp: "Lâm Lâm đã mắng xong chưa? Nếu em đã mắng xong thì tôi sẽ đi nấu cơm. Kỹ năng nấu ăn của Lâm Lâm quả thật rất tuyệt, nhưng tôi cũng muốn cho em nếm thử tay nghề của tôi."
Sau khi Tống Ôn Thư nói xong, hắn nhìn thấy Lâm Lâm không nói thêm gì nữa, vì vậy hắn lập tức xoay người bước vào phòng bếp.
Lâm Lâm ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách, cậu cắn môi và cảm thấy hơi buồn bực. Cậu thật sự không ngờ Tống Ôn Thư lại không ăn mềm*. Nhưng cậu sẽ không ngồi im chờ chết, cậu nhất định phải liên lạc với người bên ngoài, cậu nhất định phải đi ra ngoài. Hơn nữa cậu còn nhận rất nhiều quảng cáo của các nhãn hàng, với một người bình thường như cậu, bất luận là như thế nào thì cậu cũng không thể chấp nhận một cuộc sống biệt lập như thế này.
*Không dễ dàng khuất phục dưới những lời nói ngọt ngào, dịu dàng.
Mấy ngày tiếp theo, Tống Ôn Thư cũng không hề táy máy tay chân với cậu, thay vào đó, hắn chăm sóc cho cậu vô cùng cẩn thận. Một ngày ba bữa đều được chuẩn bị dựa theo khẩu vị của Lâm Lâm. Bình thường, sợ cậu cảm thấy nhàm chán, Tống Ôn Thư còn chuẩn bị tivi, các loại sách, thậm chí còn có máy chơi game để cậu giải trí.