"Lâm Lâm? ! Cậu không sao chứ?" Tịch Chí nhất thời lo lắng đến mức hét lên, nhưng Lâm Lâm cũng không ngẩng đầu, cậu chỉ đáp lại bằng giọng điệu hơi khàn khàn: "Tôi không sao. . . Chỉ là đột nhiên, bụng của tôi hơi khó chịu. . ."
Lúc này Lâm Lâm mới biết mình nhất định đã trêu chọc Tống Ôn Thư, bởi vì quả trứng rung kia không tăng lên theo trình tự nữa, mà nó trực tiếp tăng lên mức độ cao nhất. Vốn dĩ cậu cũng đang ở bên bờ vực cao trào do sự chấn động của trứng rung trong thời gian dài, nhưng bây giờ nó lại đột nhiên tăng lên mức độ cao nhất, ngay sau đó, cậu gần như bị kɧoáı ©ảʍ làm cho cao trào, hai chân mềm nhũn đến mức không thể đứng vững, toàn thân của cậu đều trở nên không ngừng run rẩy, hai gò má đỏ ửng, trên trán cũng toát ra vài giọt mồ hôi. Những người không rõ nguyên nhân có thể thực sự tin rằng đó chỉ là một cơn đau bụng đột ngột khi bọn họ nhìn thấy dáng vẻ của cậu.
"Cậu không sao chứ?" Tịch Chí nhìn cậu với dáng vẻ luống cuống và hỏi cậu bằng giọng điệu lo lắng.
"Tôi không sao. . ." Lâm Lâm dùng một tay ôm bụng dưới, cho dù cậu đang ở trong trạng thái cao trào, nhưng cậu cũng không thể ngăn cản được sự chấn động nhanh chóng của quả trứng rung ở trong da^ʍ huyệt, nó vẫn không ngừng đâm vào những điểm nhạy cảm của cậu, khiến cho kɧoáı ©ảʍ cao trào cũng tiếp tục được kéo dài.
"Cậu bưng thức ăn đến phòng khách đi, tôi muốn vào phòng vệ sinh một chút. . ." Lâm Lâm ôm bụng, cậu cố gắng nói ra nửa câu sau với dáng vẻ khó khăn.
"À, được. . ." Thấy Lâm Lâm đã nói như vậy thì Tịch Chí cũng không thể nói gì thêm, hắn ta đành phải bưng món ăn đi ra ngoài trước.
Mãi cho đến khi dọn cơm xong, mọi người vẫn không nhìn thấy Lâm Lâm đi ra ngoài, sau khi hỏi Tịch Chí, bọn họ mới biết rằng bởi vì cơ thể không thoải mái cho nên cậu đã vào phòng vệ sinh một lát.
"Mọi người ăn cơm trước đi, tôi đi xem em ấy." Nghe vậy, Tống Ôn Thư lập tức đặt chén đũa trong tay xuống, trên mặt hắn lộ ra dáng vẻ ân cần.
Mọi người gật đầu với vẻ mặt "Tôi đều hiểu", từng người bắt đầu ăn, vừa ăn vừa khen ngợi tài nấu nướng của Lâm Lâm.
Mà Tống Ôn Thư lại trở về phòng của hai người bọn họ, đầu tiên hắn liếc nhìn camera đang nhấp nháy, sau đó hắn mỉm cười với khán giả phía sau ống kính và dịu dàng nói: "Xin lỗi mọi người, có lẽ tôi phải tắt camera một lát." Sau khi nói xong, Tống Ôn Thư liền tiến lên vài bước và tắt camera đang nhấp nháy.
Sau đó, Tống Ôn Thư đi tới phòng vệ sinh đang đóng chặt, gõ cửa: "Lâm Lâm?"
Người ở bên trong không trả lời, đáp lại hắn chỉ có những tiếng thở dốc nặng nề.
Tống Ôn Thư ngập ngừng ấn chốt cửa, sau đó hắn lại kinh ngạc phát hiện ra nó không bị khóa từ bên trong, hắn có thể mở ra vô cùng dễ dàng. Ngay sau đó, Tống Ôn Thư đẩy cửa bước vào, hắn lập tức nhìn thấy một cảnh tượng có thể nói là vô cùng ướŧ áŧ.
Tống Ôn Thư nhìn thấy toàn bộ nửa người dưới của cậu thiếu niên ở trước mặt, dươиɠ ѵậŧ ở giữa hai chân và da^ʍ huyệt, cậu đang dang rộng hai chân và ngồi ở trên bồn cầu, hai chân gác lên hai bên thành bồn cầu, thứ mà hắn nhìn rõ nhất là chính da^ʍ huyệt của cậu, bởi vì tối hôm qua hắn đã cᏂị©Ꮒ cậu, cho nên bây giờ trông nó vẫn còn hơi sưng, lúc này nó lại hiện lên ánh nước lấp lánh, trông rất bóng loáng. Mà hai gò má của cậu thiếu niên lại trở nên đỏ ửng, khóe mắt cũng mang theo hơi nước, cậu đang cắm hai ngón tay vào trong da^ʍ huyệt, cậu định lấy trứng rung đang không ngừng chấn động ong ong ở bên trong ra ngoài.
"Lâm Lâm. . ." Tống Ôn Thư lại gọi tên cậu, chỉ là lần này giọng điệu của hắn đã khàn đến mức khiến cho người khác sợ hãi.
Dường như Lâm Lâm cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của Tống Ôn Thư, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đầu tiên cậu sửng sốt một lát, sau đó cậu đột nhiên phản ứng lại, lập tức khép chặt hai chân và nhìn Tống Ôn Thư với vẻ mặt lúng túng: "Anh vào đây bằng cách nào? ! Mau đi ra ngoài!"
"Là do Lâm Lâm quên khóa cửa, nhưng bây giờ em lại trách tôi, sao em có thể vô lý như vậy?" Tống Ôn Thư khẽ mỉm cười, tiến lên vài bước và nhìn cậu, "Sao vậy? Em lấy ra không được đúng không? Cần tôi giúp không?"
"Không cần! Anh đi ra ngoài cho em!" Lâm Lâm đỏ mắt nhìn Tống Ôn Thư, rõ ràng trong giọng nói của cậu mang theo những tiếng nức nở không chịu nổi, nhưng cậu vẫn kiên cường trừng mắt nhìn hắn với dáng vẻ tức giận, "Tại sao trước kia em không phát hiện ra anh là loại người như vậy, tại sao anh lại nghe lén, anh dùng cái gì? Chiếc đồng hồ này sao?"
Lâm Lâm vừa nói vừa cầm chiếc đồng hồ mà Tống Ôn Thư đã tặng cho cậu, chiếc đồng hồ này đã được tháo ra sau khi cậu trở về phòng.