Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 229: Người ta muốn hôn anh nhưng lực bất tòng tâm(3)

Mặc dù thái độ của anh cũng không tính là tốt, nhưng Tống Hân Nghiên vẫn rất vui vẻ, anh nghe cô ốm liền nhanh chóng trở về, loại cảm giác được anh xem trọng khiến cô rất thỏa mãn, cô giãy dụa muốn bò dậy nhưng cơ thể rất yếu, vừa ngồi được nửa người thì đã ngã xuống.

Tɧẩʍ ɖυệ bị dọa sợ, anh vội vàng đè vai cô lại, cấm không cho cô lộn xộn: “Em đừng cử động nữa, muốn làm gì thì nói với anh, anh giúp em.”

Tống Hân Nghiên nhìn anh với cặp mắt sáng rực, vẻ mặt có chút ngại ngùng, cô nói: “Người ta muốn hôn anh, nhưng lực bất tòng tâm.”

Tɧẩʍ ɖυệ mỉm cười, anh cúi người hôn lên môi cô, trằn trọc hôn sâu, trao cho cô một nụ hôn kiểu Pháp. Mãi cho tới khi hay người đều thở dốc thì anh mới buông cô ra, du͙© vọиɠ trong đôi mắt càng sâu hơn.

Rõ ràng mới xa nhau chưa tới 24 tiếng, nhưng lại giống như rất lâu, chỉ cần chạm vào cô anh lại không nhịn được xúc động. Gương mặt tái nhợt của cô, bởi vì nụ hôn mà trở nên ửng hồng động lòng người.

Ngón tay thon dài vuốt ve trên hai má mềm mại của cô, giọng anh khàn khàn quyến rũ: “Còn muốn hôn nữa không?”

Tống Hân Nghiên há miệng thở dốc, cách hôn của người đàn ông này vẫn luôn bá đạo như vậy, trông thấy ánh mắt trêu chọc của anh, cô nắm chặt tay đấm lên ngực anh, thẹn quá hóa giận nói: “Em là bệnh nhân, anh bớt ức hϊếp em đi không được à?”

“Nếu không phải nể tình em là bệnh nhân, sợ là không chỉ hôn em như vậy đâu, em có muốn nhớ lại một chút hay không?” Gương mặt đẹp trai của Tɧẩʍ ɖυệ gần như sắp dán lên má cô, giọng nói của anh vừa trầm vừa ám muội, gợi cảm lại mê người, khiến cho người ta không nhịn được mà trầm luân.

Cô lắc đầu, cô có thể cảm nhận được qua nụ hôn vừa rồi: “Không muốn.”

“Nhưng mà anh muốn…” Giọng nói bao phủ giữa môi hai người. Nụ hôn lần này còn sâu hơn lúc nãy, trái tim Tống Hân Nghiên đập loạn, cả người như mê loạn.

Cảm giác được tay anh đang luồn vào trong áo, cô chợt bừng tỉnh, vội vàng đè tay anh lại, gương mặt đỏ bừng: “Tɧẩʍ ɖυệ, đây là bệnh viện, anh đừng có mà làm bậy.”

“Anh muốn sờ chút, xem chúng nó có nhớ anh không.” Đôi mắt của Tɧẩʍ ɖυệ nhuộm đầy du͙© vọиɠ, gương mặt anh đầy vẻ không đúng đắn, khiến nhịp tim cô đập nhanh hơn, cô giữ chặt tay anh, nũng nịu nói: “Nhưng mà người ta vẫn đang còn yếu mà.”

“Không làm, chỉ sờ một chút thôi.” Tɧẩʍ ɖυệ không rút tay, ngược lại còn làm xằng làm bậy trước ngực cô.

Tống Hân Nghiên cắn môi, mặt cô càng ngày càng đỏ, giống như sắp bật máu ra tới nơi, không phải anh tới thăm bệnh à? Sao lại lăn lộn cô thế này? “Tɧẩʍ ɖυệ, em đau dạ dày.”

Động tác trên tay Tɧẩʍ ɖυệ khẽ dừng lại, anh rút tay từ trong áo cô ra, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại xúc cảm trên làn da trắng mịn của cô, anh ngồi lên ghế, hai chân bắt chéo, che giấu đi phản ứng của cơ thể: “Không thoải mái chỗ nào, anh gọi bác sĩ tới khám nhé?”

Mặt Tống Hân Nghiên đỏ ửng, cô lắc đầu: “Anh không giày vò thì em sẽ không sao hết.”

Tống Hân Nghiên mỉm cười, anh chống cằm nhìn cô: “Xem ra vừa nãy anh hiểu nhầm rồi, anh cứ nghĩ là em muốn anh, không phải nói tiểu biệt thắng tân hôn sao?”

“…” Tống Hân Nghiên đen mặt, cô cảm động anh vội vàng trở về thăm cô, chỉ đơn thuần muốn hôn anh mà thôi, trong đầu người đàn ông này rốt cuộc chứa cái gì vậy? “Em đâu có.”

Tɧẩʍ ɖυệ nắm lấy tay cô, ôm trọn bàn tay mềm mại không xương, ánh mắt anh sáng rực: “Cơ thể không thoải mái sao không gọi điện cho anh?”

“Tối qua em có gọi cho anh rồi nhưng anh không bắt máy, em cứ nghĩ là anh bận.” Tống Hân Nghiên nhớ buổi tối cô gọi điện thoại, chuông vang lên hồi lâu nhưng không có người nhận, sau có thì có cuộc gọi tới, cô cũng không có sức nhìn kỹ xem là ai.

“Có sao?” Tɧẩʍ ɖυệ lấy điện thoại ra xem, anh vào lịch sử cuộc gọi, không hề có cuộc gọi nhỡ nào từ cô. Anh đưa di động cho cô: “Anh có thấy em gọi đâu.”

“Không thể nào.” Tống Hân Nghiên lôi điện thoại của mình ra, cô mở lịch sử cuộc gọi. Quả nhiên không hề có cuộc gọi nào cho Tɧẩʍ ɖυệ, nhưng lại có của Liên Mặc, nhìn Tɧẩʍ ɖυệ đang đen mặt, cô chột dạ nói: “Chắc là em ấn nhầm.”

“…” Tɧẩʍ ɖυệ cạn lời, người phụ nữ này ngay cả gọi điện cũng có thể gọi sai, anh cũng đến phục cô luôn: “Lần sau không cho phép em ấn nhầm nữa, nghe rõ chưa?”

“Vâng.” Tống Hân Nghiên vội vàng gật đầu, thấy anh mím chặt môi, cô dè dặt nói: “Anh giận à?”

“Em nghĩ sao?” Giọng điệu của anh không tốt lắm, ánh mắt anh nhìn cô giống như hận không thể bóp chết cô vậy, nếu cô gọi điện thoại cho anh, cho dù anh không thể xông tới ngay bên cạnh cô, cũng ít nhất anh cũng sẽ cho người tới cạnh cô, nhưng cô lại vẫn cứ gọi cho một người đàn ông khác.

Tống Hân Nghiên ôm lấy cánh tay anh làm nũng: “Xin lỗi, là em ấn nhầm, nhưng anh không thể trách em được, tối qua em vừa nôn vừa tiêu chảy, đau dạ dày tới mức ngất xỉu, khó tránh việc ấn nhầm đúng không?”

Tɧẩʍ ɖυệ liếc cô, anh cũng không truy cứu nữa: “Tối qua em ăn phải cái gì mà nôn nghiêm trọng như vậy?”

Đột nhiên Tống Hân Nghiên nhớ tới đồ ăn mà Đổng Nghi Tuyền làm, cô cụp mắt nói: “Là bữa tối bà ấy làm nên em mới ăn nhiều một chút, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.”

Tɧẩʍ ɖυệ đương nhiên biết ‘Bà ấy’ ở đây là ai, anh nói: “Em định tha thứ cho bà ấy à?”

“Ừ, bà ấy nói không phản đối chúng ta, hơn nữa mọi chuyện đã là quá khứ, em cũng không muốn hận nữa, ảnh hưởng tới tương lai.” Tống Hân Nghiên nói một cách thoải mái.

“Nghiên Nghiên, em muốn làm thế nào thì anh đều ủng hộ em, nhưng sau này em không được ăn đồ bà ấy làm nữa, anh sợ cái mạng nhỏ này của em bị bà ta giày vò tới hỏng luôn.” Tɧẩʍ ɖυệ không ngờ tài nấu nướng của Đổng Nghi Tuyền lại có lực sát thương cao tới như vậy, xem ra nữ cường nhân quả nhiên không phù hợp để xuống bếp.