Ông cụ Thẩm vì chuyện này mà không thể nhịn được cảm xúc trên mặt, cho dù nhà họ Hạ có đưa ra điều kiện gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không quá đáng, ông ngượng ngùng nói: “Ông Hạ, chuyện này đúng là nhà họ Thẩm chúng tôi không biết xấu hổ, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt Ngộ Thụ phải đi xin lỗi Doãn Nhi. Doãn Nhi, chuyện xảy ra hôm nay đã làm cho con chịu nhiều uất ức, chờ con gả vào nhà họ Thẩm, bác nhất định sẽ bù đắp cho con thật tốt.”
Đường Khải Hồng và Nhan Tư vừa nghe được lời này đã biết trong này còn ẩn giấu bí mật, ông cụ Thẩm có rất nhiều bất động sản, cái bọn họ ghen tị nhất chính là cổ phần. Với danh phận và xuất thân của Doãn Nhi, khoản bồi thường mà ông cụ đề cập đến hẳn là cổ phần.
Nếu ông cụ đưa cổ phần cho Hạ Doãn Nhi, tương đương với việc đưa cho cậu năm, vậy bọn họ thì sao?
Nhan Tư vội vàng bước tới, ngồi bên cạnh Hạ Doãn Nhi, nói: “Doãn Nhi à, Ngộ Thụ vẫn còn nhỏ, không biết đây là một việc lớn, gây rối cũng không có ích gì, con đừng so đo với nó nữa, được không?”
Hạ Doãn Nhi dựa vào lòng ngực của mẹ mình, vẻ mặt buồn bã, nước mắt lăn dài trên má, nhưng nỗi uất hận trong lòng lại chồng chất. Cô ta thề trong lòng bây giờ cô ta phải gả vào nhà họ Thẩm cho bằng được, cô ta muốn cho Lệ Gia Trân nếm trải cảm giác mất người yêu là như thế nào, để cho Thẩm Ngộ Thụ phải trả giá cho những gì anh ta đã làm với cô ta hôm nay.
Bà Hạ liếc nhìn Nhan Tư, bà xuất thân trong gia đình danh tiếng, nên bà cũng không muốn nói mấy lời khó nghe.
“Nếu ông Thẩm đã nói như vậy, chúng ta cứ cố chấp vào chuyện này là không tốt, nên cứ làm như thế này đi. Hạ Phong, đưa Doãn Nhi về thôi.” Ông Hạ đứng lên, ông cụ Thẩm cũng nhanh chóng đứng dậy, khi tiễn người nhà họ Hạ đi rồi, ông cụ Thẩm tức giận đến mức cầm ấm trà trên bàn ném mạnh vào tường: “Mẹ kiếp, Khải Hồng, gọi cho Thẩm Ngộ Thụ bắt nó trở về đây ngay lập tức, nếu nó không về thì đừng bao giờ bước chân vào cửa nhà họ Thẩm nữa.”
Thấy ông ấy tức giận, Đường Khải Hồng nhanh chóng thuyết phục: “Ba, bác sĩ Hứa nói rằng ba bị cao huyết áp, đừng tức giận nữa, ba cứ bình tĩnh, con sẽ gọi Ngộ Thụ ngay lập tức và yêu cầu nó về nhà gặp ba ngay.”
Ông cụ Thẩm tức giận đến mức thở hổn hển, quay đầu lại liếc nhìn trong phòng, liếc mắt nói: “Thằng tư đâu, ở nhà có chuyện lớn như vậy mà nó biến đi đâu mất rồi?”
Nhan Tư nhìn nhìn ông ấy, giả vờ như không biết gì: “Vừa rồi con có thấy cậu ấy và Hân Nghiên đi rồi. Ba ơi, cậu tư với Hân Nghiên thân thiết lại với nhau như thế từ bao giờ vậy?”
Ông cụ Thẩm nghe vậy thì đá vào ghế dựa, đá cái thứ hai vẫn không làm cho ông ta bớt nổi điên. Ông ta cho rằng sau khi Tống Hân Nghiên bỏ đi một tháng, thằng tư sẽ chia tay với cô, những có vẻ như dẫu cả hai đã xa cách nhưng lòng vẫn còn vấn vương.
Đường Khải Hồng vội vàng bước tới đỡ ông: “Ba, đừng tức giận, đừng tức giận.”
Ông cụ Thẩm nhìn con trai cả của mình, thật lâu mới thở dài. “Haizz, vẫn là con hiếu thuận nhất, đừng để cho ba lo lắng.” Ánh mắt Đường Khải Hồng sâu thẳm, đỡ ông cụ: “Ba, con cháu lớn rồi, tự có phúc của mình, cứ để bọn chúng tự giải quyết thôi.”
Ông cụ Thẩm trừng mắt: “Định để bọn chúng hất tung nhà họ Thẩm này lên à? Chỉ cần ba còn sống một ngày, ba sẽ không đứng nhìn nhà họ Thẩm sụp đổ.”
“Ba, ba nói đúng, là con không hiểu chuyện, ba bình tĩnh lại đi.” Thẩm Đường Khải Hồng đỡ ông cụ đi ra ngoài, Nhan Tư nhanh chóng đi theo, cô nhìn bộ dáng thấp thỏm ăn nói khép nép của chồng mình trước mặt ông cụ, trong lòng cảm thấy thật hụt hẫng.
Là Thẩm Ngộ Thụ gây chuyện, nhưng người cẩn thận lấy lòng nơm nớp lo sợ lại chính là bọn họ, nếu không phải có cổ phần của Thẩm thị, bọn họ sẽ không ở đây mất mặt.
Dù sao vẫn do tính tình kỳ quái của của ông Thẩm, năm năm trước đã nhường chức chủ tịch cho Tɧẩʍ ɖυệ, nếu không bây giờ bọn họ đã không bị Tɧẩʍ ɖυệ lấn át.
…
Tống Hân Nghiên rửa bát xong bước ra, Tɧẩʍ ɖυệ đang ngồi dựa vào ghế sô pha xem chương trình tạp kỹ, cô bước đến thì thấy anh đã ngủ rồi, cô cười tủm tỉm cầm điều khiển lên tắt TV.
Phòng khách bỗng trở nên yên tĩnh, cô ngồi trên bàn cà phê, nghiêng người nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh đang ở gần trong gang tấc. Trên đỉnh đầu có ánh đèn chiếu xuống, khuôn mặt tuấn tú của anh trông vô cùng tinh tế và dịu dàng, hàng lông mày đen nhánh như được vẽ bằng bút vậy.
Khuôn mặt khi ngủ của anh rất đẹp, hoàn toàn không giống như thế lực mà anh đã khống chế cô trong phòng tắm vừa rồi, buộc cô phải rút lui và cầu xin lòng thương xót. Cô nghiêng người, mặt dây chuyền trên cổ đung đưa trong không khí, cô duỗi ngón tay vẽ những đường nét trên khuôn mặt anh trong không khí, như muốn khắc sâu hình ảnh của anh vào trái tim cô vậy.
Cô đột nhiên đứng dậy, xoay người đi vào phòng ngủ, lấy ra quyển phác thảo đã lâu không dùng tới, trở lại phòng khách, lại ngồi xuống bàn cà phê, bắt đầu vẽ phác thảo hình ảnh của anh lên giấy.
Cô đang thiếu các kỹ năng cơ bản về vẽ người, trước đây Đường Diệp Thần đã cười nhạo cô , nói rằng những người cô vẽ trông giống như người ngoài hành tinh. Sau này cô không bao giờ vẽ người nữa, hôm nay có lẽ vì sở thích nên cô đã vẽ một cách ngẫu hứng, thực sự là đã vẽ nên những nét vẽ về anh một cách sống động.
Ngay khi cô vẽ xong, Tɧẩʍ ɖυệ tỉnh dậy, thấy cô đang ngồi trên bàn cà phê, anh ngồi thẳng dậy, lắc đầu và nói: “Sao anh ngủ quên rồi?”.
Thấy anh tỉnh rồi, Tống Hân Nghiên vội cất bảng vẽ đi, cô cảm thấy bản phác thảo của mình vẫn chưa xong nên không muốn anh nhìn thấy, cô nói: “Có lẽ do anh mệt quá, về phòng ngủ đi.”
Thấy vậy, Tɧẩʍ ɖυệ vươn tay định lấy bảng vẽ ra, anh nói: “Em đang giấu cái gì vậy? Không thế cho anh xem được à?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tống Hân Nghiên đưa tay ra định lấy lại, nhưng anh đã nắm lấy cổ tay cô, và ngay sau khi cô kéo cô ngã vào vòng tay anh. Hai người rất gần nhau, dù chỉ mặc hai lớp quần áo mỏng manh, họ cũng không thể ngăn được cái nóng bỏng rát trên người anh.
Cánh tay cứng như sắt của Tɧẩʍ ɖυệ gắt gao ôm lấy eo cô, tay còn lại lật bàn vẽ lên, nhìn thấy bức chân dung trên đó, anh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn cô: “Em đang vẽ anh hửm?”
Tống Hân Nghiên che mặt xấu hổ nói: “Không thể nào, anh không nhìn ra hả? Đúng là kỹ năng vẽ của em không tốt, nên không thể vẽ người được.”
“Tác phẩm đầu tay à?” Tɧẩʍ ɖυệ mỉm cười nhìn bản phác thảo trên bảng vẽ, cô vẽ anh rất đẹp và khiến anh sống động như thật. Điều khiến anh thích thú hơn nữa là cô thực sự đang vẽ anh.
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không phải.” Người đầu tiên cô vẽ là Đường Diệp Thần, nhưng cô đã bị Đường Diệp Thần khinh thường trong một thời gian dài.
Nụ cười trên môi Tɧẩʍ ɖυệ đông cứng lại một lúc, anh đã đoán được người đầu tiên cô vẽ là ai, trong lòng ê ẩm, anh dừng lại, nghiến răng nói: “Về sau em chỉ được vẽ anh thôi.”
Tống Hân Nghiên che đôi môi sưng đỏ, mím chặt miệng: “Anh lúc nào cũng ngang ngược như vậy.”
“Anh ngang ngược thế đấy, không phục thì tới đây mà đấu anh này!” Tɧẩʍ ɖυệ tự hào gửi cho cô một bài chiến đấu.
Tống Hân Nghiên nghiến răng căm hận, sao lại có người như vậy? Cô nhìn cằm anh rồi đột nhiên mở miệng cắn nó. Toàn thân Tɧẩʍ ɖυệ run lên, hai mắt lập tức tối sầm lại, anh đặt bảng vẽ xuống, dùng sức ấn cô lên ghế sô pha, “Em hết đau rồi đúng không?”
Tống Hân Nghiên nhìn tia sáng nhẫn nại trong mắt anh, da đầu cô ngứa ran một hồi: “Không, không, thắt lưng của em sắp gãy rồi, anh đừng làm nữa mà.”
Tɧẩʍ ɖυệ mỉm cười tựa đầu lên ngực cô, anh cũng biết vừa rồi anh ở trong phòng tắm tàn nhẫn như thế nào, vai anh rung lên, cười khẽ: “Từ nay về sau còn dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh nữa không?”
“Em không dám nữa.” Tống Hân Nghiên vô cùng lúng túng cầu xin lòng thương xót, đáng thương nhìn anh.