Hơi thở của Tống Hân Nghiên như bị cuốn đi, sự nhiệt tình của anh khiến cô có chút choáng ngợp. Rốt cuộc họ đã không gặp nhau trong một tuần, mặc dù họ gọi cho nhau mỗi đêm, nhưng cảm xúc của họ không mạnh mẽ như lúc họ gặp nhau.
Người mình nhớ đang ở bên cạnh mình, được anh hôn đắm đuối. Cả người cô như sắp bay lên. Hai tay cô bấu chặt vào vai anh, hai chân mềm nhũn không thể đứng vững, như muốn trượt thẳng xuống đất.
Ánh đèn trên đầu chiếu vào bọn họ, cô hé mở đôi mắt mê đắm nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, trong lòng có gợn sóng. Cô thích anh, cảm giác này đã ngấm sâu vào xương tủy, ngay cả khi cô chỉ nhìn anh thôi cũng đủ làm cho trái tim cô đập rộn ràng.
Tɧẩʍ ɖυệ cẩn thận miêu tả đôi môi đầy đặn của cô, dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, khẽ mở mắt thì bắt gặp con ngươi hàm chứa sự hạnh phúc của cô, trái tim anh run lên, anh tách dứt môi ra, dùng môi mỏng hôn lên đôi mắt ướŧ áŧ của cô.
Anh khàn khàn nói: “Mỗi lần nhìn em như vậy, anh lại có cảm giác đặc biệt, thật sự muốn ăn sạch em.”
Tống Hân Nghiên đã bao phủ trong sự run rẩy. Bởi vì cô cảm thấy cơ thể mình đang trở nên cứng đờ, có vẻ như cô đã bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ rồi. Cô nâng mí mắt nhìn đôi mắt phượng sâu thẳm của anh, trái tim run lên, đôi tay nhỏ bé đặt lên ngực anh, hai má như nhuộm một tia ban mai vô cùng xinh đẹp: “Tɧẩʍ ɖυệ, sẽ bị người ta thấy mất.”
Tɧẩʍ ɖυệ bị cô tán tỉnh đã có chút rạo rực, lại thấy cô còn tâm trạng lo lắng chuyện khác, anh hằn học cắn môi cô:”Về nhà đừng hòng anh buông tha cho em.”
“...”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Thang máy đi thẳng đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Tɧẩʍ ɖυệ đưa Tống Hân Nghiên đến bên cạnh xe, mở cửa bên ghế phụ cho cô ngồi vào. Thấy Tống Hân Nghiên vẫn đứng ngoài xe, anh hạ cửa kính xe xuống: “Lên xe đi.”
Nhìn thấy anh như vậy, Tống Hân Nghiên không khỏi bĩu môi nói thầm: “Đã tới đây rồi mà anh còn không giả bộ làm một quý ông được à?”
“Em nói cái gì?” Tɧẩʍ ɖυệ khởi động xe, không nghe thấy cô đang lẩm bẩm cái gì nên anh hỏi lại.
Tống Hân Nghiên lắc đầu, kéo ghế phụ quanh đầu xe và ngồi vào. Khi xe chạy ra khỏi bãi đậu xe ngầm, Tɧẩʍ ɖυệ nhìn thấy cô ngồi ở ghế phụ không nói lời nào thì hỏi: “Tại sao em lại đi cùng Lệ Gia Trân?”
“Cô ấy nói muốn đến chúc phúc cho em trai anh. Vừa rồi bọn họ ồn ào như vậy, liệu có ổn không?” Tống Hân Nghiên nhận thấy những người tham dự bữa tiệc hôm nay đều là những người nổi tiếng trong giới kinh doanh, người nhà họ Hạ cũng có mặt ở đó, Điều này thật đáng xấu hổ đối với nhà họ Hạ nên họ nhất định sẽ không bỏ qua đâu.
Tɧẩʍ ɖυệ nhìn con đường phía trước. Đôi mắt phượng sâu thẳm. Chuyện lần này của Thẩm Ngộ Thụ có hơi lớn, ngủ với ai cũng được, nhưng người ngủ lại chính là ngọc nữ của nhà họ Hạ. Cho dù bữa tiệc tối nay có bị hủy, anh ta và Lý Gia Trân tạm thời hòa giải, nhưng chuyện này sẽ không kết thúc, nhà họ Hạ sẽ không để yên cho nó như vậy.
“Đừng lo lắng, anh cả của Lệ Gia Trân ở đây, anh ấy sẽ giải quyết tốt hậu quả.” Tɧẩʍ ɖυệ vươn tay nắm lấy tay cô đặt lên đùi mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mềm mại của cô.
Tống Hân Nghien nhớ lại vừa rồi bọn họ gây loạn làm chấn động như vậy, cô khẽ thở dài: “Liệu họ có thể ở bên nhau không? Gia Trân nói rằng em ấy và Thẩm Ngộ Thụ đã biết nhau được chín năm. Nếu họ chia tay, em không biết liệu có nên tin rằng trên đời này có tình yêu vĩnh cửu hay không nữa.”
Xe dừng lại chờ đèn xanh, Tɧẩʍ ɖυệ quay lại nhìn cô: “Không thể nói liệu Ngộ Thụ có thể ở bên Gia Trân hay không, nhưng chúng ta sẽ không bị chia cắt, Hân Nghiên, hứa với anh, đừng nghĩ về điều đó nữa, hãy để mọi vấn đề giao hết cho anh, anh sẽ giải quyết thật tốt.”
Tống Hân Nghiêng ngước nhìn anh, cô không biết quyết tâm của anh đến từ đâu, nhưng cô không tự tin lắm. Bức ảnh trong tay ông cụ Thẩm giống như một con dao treo trên đầu cô, đến một lúc nào đó nó sẽ rơi xuống, đảo lộn cuộc sống của cô.
Ở bên anh, cô rất hạnh phúc, cô muốn ở bên anh thật lâu, mãi mãi không rời xa.
“Tɧẩʍ ɖυệ, nếu, ý em là nếu Một ngày nào đó anh thấy em không còn tốt đẹp như những gì anh đã nghĩ, cuộc đời em có nhiều vết nhơ, liệu anh có còn muốn có em nữa không?” Ánh mắt Tống Hân Nghiên lóe lên, cô không có đủ dũng khí nói cho anh biết chuyện đã xảy ra của năm năm trước, nên chỉ có thể kiểm chứng như thế này. Như thể nghe câu trả lời của anh, lòng cô sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tɧẩʍ ɖυệ nghiêm túc nhìn cô, anh nói: “Nếu anh còn có nhiều vết nhơ hơn em, em vẫn có thể chấp nhận anh như vậy chứ?”
Tống Hân Nghiên đang định nói thì một âm thanh sắc bén vang lên sau lưng anh. Còi vang lên, đèn đỏ phía trước chuyển sang xanh, bọn họ nói chuyện nên chắn đường của người khác, cô nói: "Lái xe đi, những người phía sau đang thúc giục chúng ta đó.”
Thật sự Tɧẩʍ ɖυệ đã lấy hết dũng khí muốn nói hết cho cô một lần, người đã cưỡиɠ ɧϊếp cô năm năm trước vào đêm đó năm năm trước chính là anh. Nhưng một khi bị cắt ngang, dũng khí đó biến mất, anh nhìn cô chằm chằm trong vài giây, sau đó khởi động xe và lái về phía Kim Vực Lam Loan.
Là một người khách quen thường xuyên đến Kim Vực Lam Loan, Tɧẩʍ ɖυệ đã lái xe đến cổng, bảo vệ cho anh vào mà không cần đăng ký gì. Trở về nhà, Tống Hân Nghiên cúi xuống lấy một đôi dép nam ở cửa ra vào và đặt chúng dưới chân Tɧẩʍ ɖυệ.
Tɧẩʍ ɖυệ cúi đầu nhìn đôi dép lê trước mặt, anh im lặng thay giày, quay đầu nhìn Tống Hân Nghiên bằng ánh mắt nóng rực, anh nói: “Anh đi tắm, em giúp tôi xếp quần áo nhé.”
Tống Hân Nghiên nhìn theo bóng lưng của anh, vừa rồi bị cái liếc mắt của anh làm cho có hơi hoảng sợ. Khi cô nhìn thấy anh bước vào phòng tắm, nhịp tim của cô đã ổn định trở lại. Với tay kéo chiếc vali kéo đã đặt ở lối vào phòng khách và bắt đầu sắp xếp quần áo của anh.
Khi Tɧẩʍ ɖυệ đang tắm, tâm trí của anh tràn ngập hình ảnh Tống Hân Nghiên, đại khái là anh đã ăn thịt cô rồi, nhưng nhu cầu về khía cạnh đó của anh chỉ có tăng lên chứ không giảm đi. Anh tắt vòi hoa sen, đẩy cửa trượt ra, ló đầu ra ngoài, nhìn thấy Tống Hân Nghiên ngồi xổm bên cạnh thùng xe sắp xếp đồ hành lý, trong lòng anh hài lòng hơn bao giờ hết. Anh thích để mọi thứ của mình cho cô chăm sóc.
“Nghiên Nghiên, lại đây, anh không tìm thấy khăn lông ở đâu cả.” Giọng Tɧẩʍ ɖυệ hơi khàn đi vì hơi nước.
Tống Hân Nghiên quay lại nhìn anh nói: “Có khăn tắm mới trong tủ, anh tìm thử xem có không.”
“Anh tìm không thấy.” Tɧẩʍ ɖυệ giả vờ đáng thương: “Em đến tìm cho anh đi.”
Tống Hân Nghiên nhìn trời không nói nên lời, cô đã nghe ai đó nói rằng một người đàn ông là đố có mắt như mù, đồ vật không đưa đến tay thì còn lâu mới tìm thấy. Cô bỏ quần áo xuống, đứng dậy đi tới, nhìn thấy chiếc khăn tắm màu dâu tây quấn quanh eo anh, hai má nóng lên.
Cô bước vào phòng tắm cúi xuống mở tủ lấy khăn tắm, chiếc khăn được đặt ở vị trí dễ thấy, cô lấy nó ra, vừa mời đứng dậy, thân thể nóng bỏng của Tɧẩʍ ɖυệ đã dán lên người cô, hơi thở của cô lập tức ngưng trệ: “Ừm… Khăn lông cho anh này…Em ra ngoài đây.”
Cô không phải không hiểu được khát vọng trong ánh mắt của anh, cho nên phải chạy trốn càng sớm càng tốt.
Cô vừa bước được hai bước thì bị anh nắm lấy cổ tay, anh kéo cô lại ngồi trên bồn rửa mặt, thân mình chen vào giữa hai chân cô. Cử chỉ này khiến cô vô cớ nhớ đến đêm hôm đó, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ bừng.
“Em… Em phải ra ngoài sắp xếp phân loại hành lý cho anh.” Tống Hân Nghiên nhìn trời nhìn đất, không dám nhìn vào đôi mắt nóng rực của anh, cảm thấy rằng mình như sắp bị thiêu đốt bởi sức nóng trong mắt anh vậy.