Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 188: Anh đã trở về (1)

Trong phòng tiệc của Thịnh Thế đang diễn ra tiệc rượu do nhà họ Thẩm tổ chức, lần này tiệc rượu mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, xiêm y son phấn lòe loẹt, vô cùng náo nhiệt.

Ở trung tâm sảnh tiệc, ông cụ Thẩm tinh thần phấn chấn, tươi cười trò chuyện với ông Hạ. Tɧẩʍ ɖυệ và Bạc Mộ Niên đứng cách một đoạn, Bạc Mộ Niên nhấp một ngụm rượu, nói: “Ông cụ nhà cậu đêm nay trông có vẻ rất vui đấy.”

Tɧẩʍ ɖυệ lắc ly rượu trên tay, rượu màu hổ phách sáng rực rỡ dưới ánh đèn. Anh vừa ra khỏi sân bay, tài xế đã trực tiếp kéo anh đến đây, trên mặt còn hiện rõ vẻ mệt mỏi. Anh khẽ nhếch môi mỏng, liếc nhìn ông cụ, có cảm giác không đành lòng nhìn thẳng, nói: “Ai không biết nhìn vào chắc tưởng ông ta đang hồi xuân, anh nhìn cái nơ đỏ trên cổ ông cụ kìa, tôi còn thấy ngại giùm ông ta.”

Bạc Mộ Niên không nhịn được bật cười, một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai đầy lạnh lùng của anh ta: “Chuyến đi Mỹ của cậu sao rồi?”

“Tôi đã kiểm tra đàn em cũ của Jason, Jason thật sự đã chết nhưng không loại trừ khả năng có người dùng tên anh ta để uy hϊếp Thanh Vũ.” Tɧẩʍ ɖυệ đột ngột đến Hoa Kỳ vì Liên Thanh Vũ nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, bên trong là một băng cassette ghi âm giọng nói của Jason.

“Nếu có bất cứ điều gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói với tôi.” Bạc Mộ Niên nói: “Nếu Liên Thanh Vũ trở về Đồng Thành, cô ta cứ sống ở chỗ cậu hoài cũng không tốt, nếu cậu không có suy nghĩ gì thì tìm cách đưa cô ta trở về nhà họ Liên đi.”

“Tôi đã hỏi ý cô ta rồi, cô ta không muốn quay lại nhà họ Liên.” Tɧẩʍ ɖυệ rất đau đầu, lần trước Tống Hân Nghiên rời đi mà không nói lời nào, anh đã đoán được chuyện đó có liên quan đến việc Liên Thanh Vũ sống trong nhà anh. Mấy ngày nay cô không nhắc lại điều đó không có nghĩa là cô thực sự có thể bình thản chấp nhận được chuyện này.

Trai đơn gái chiếc ở chung một nhà, đổi lại cô ở nhà một người đàn ông khác, ước chừng lọ dấm chua của anh sẽ lật ngửa luôn mất. Suy bụng ta ra bụng người, anh nên nhanh chóng giải quyết chuyện của Liên Thanh Vũ.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Lão tứ, EQ của cậu cao hơn tôi, tôi tin cậu sẽ xử lý chuyện này tốt thôi.” Bạc Mộ Niên liếc nhìn Thẩm Ngộ Thụ, người đàn ông đứng bên cạnh Thẩm Ngộ Thụ là Lệ Ngự Hành, người thừa kế của Lệ thị, thật thú vị. Em rể tương lai chuẩn bị đính hôn với người phụ nữ khác, anh vợ còn chạy tới giữ thể diện, hai người bọn họ thật đúng là bạn tốt của nhau, tình bạn muôn năm.

Tɧẩʍ ɖυệ nhìn theo ánh mắt của anh ta, cũng nhìn thấy Thẩm Ngộ Thụ và Lệ Ngự Hành, nói: “Đêm đó người ông cụ muốn tính kế là tôi, kết quả Ngộ Thụ lại trúng chiêu.”

“Ông cụ nhà anh thật là thú vị, vừa làm cha vừa làm mẹ, giờ lại làm còn kiêm luôn nghề má mì, thật vất vả.” Bạc Mộ Niên trêu chọc.

“...” Tɧẩʍ ɖυệ uống cạn ly rượu, đặt ly lại trên khay trong tay người phục vụ rồi nói: “Xin phép vắng mặt một chút nhé.” Bạc Mộ Niên nhún vai thờ ơ, anh ta tới đây chỉ để kịch mà thôi.

Tɧẩʍ ɖυệ bước đến bên bên cạnh Thẩm Ngộ Thụ, gật đầu với Lệ Ngự Hành. Lệ Ngự Hành từng nghe kể về Tɧẩʍ ɖυệ lúc còn đang ở Hoa Kỳ, rất ngưỡng mộ anh. Cảnh hai người đàn ông xứng tầm đứng cùng nhau đã đủ làm cho người ta nhìn thôi cũng thấy khϊếp sợ: “Anh tư.”

“Ngự Hành, em trai tôi không hiểu chuyện, khiến Gia Trân tủi thân.” Tɧẩʍ ɖυệ nói lời xin lỗi.

Lệ Ngự Hành lắc đầu: “Chuyện tình yêu nam nữ vốn là chuyện phi lý nhất trên đời, tôi cảm thấy đau lòng cho Gia Trân, cũng rất muốn đánh Ngộ Thụ một trận nhưng điều này không giúp giải quyết vấn đề hiện tại.”

Tɧẩʍ ɖυệ nhướng mày, một người đàn ông lý trí và lý trí như vậy, chẳng trách ông Lệ lại ép anh ấy về kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Nếu họ ở cùng một thành phố, e rằng sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh nắm trong tay thế lực ngang ngửa nhau.

“Ngộ Thụ, có một người anh tốt như vậy giúp đỡ, phấn chấn lên.” Tɧẩʍ ɖυệ vỗ vai anh ta cổ vũ tinh thần. Khó khăn trước mắt không phải không thể vượt qua, chỉ cần bản thân không gục ngã.

Thẩm Ngộ Thụ bơ phờ liếc nhìn Tɧẩʍ ɖυệ, bây giờ trong đầu anh ta đang tràn đầy dáng vẻ ghê tởm của Lệ Gia Trân khi anh ta hôn cô, chẳng có tâm trạng nghĩ đến chuyện gì khác nữa.

Đèn trong phòng tiệc đột nhiên mờ đi, một tia sáng chiếu vào sân khấu, ông cụ Thẩm đứng ở trung tâm, tràn đầy năng lượng, ông ta đưa tay chống lên bàn tiệc, ánh mắt lướt qua đám đông: “Mọi người im lặng một chút nào, bây giờ tôi có một chuyện vui muốn thông báo cho toàn thể mọi người đang có mặt ở đây.”

Phòng tiệc đang xôn xao lập tức yên lặng, mọi người tập trung trước sân khấu, nhìn ông cụ Thẩm tinh thần hăng hái trên sân khấu, ông cụ Thẩm nói tiếp: "Hôm nay là ngày con trai út Thẩm Ngộ Thụ và ngọc nữ Doãn Nhi của nhà họ Hạ đính hôn, cảm ơn mọi người đã đến đây chứng kiến, bây giờ xin mời Ngộ Thụ và Doãn Nhi bước lên sân khấu.”

Khán giả dưới sân khấu nhiệt liệt vỗ tay, Hạ Doãn Nhi được mời lên sân khấu, mọi người đợi vài giây, nhưng vẫn không thấy Thẩm Ngộ Thụ bước lên sân khấu.

Đúng lúc này, cửa phòng tiệc được đẩy ra, một tia sáng chiếu vào Lệ Gia Trân đang đứng trước cửa. Cô mặc một chiếc váy nhỏ màu tím, tóc buộc đuôi ngựa, thuần khiết gợi cảm, xinh đẹp đến mức người ta không dám nhìn thẳng vào cô.

Khi Thẩm Ngộ Thụ nhìn thấy Lệ Gia Trân xuất hiện ở cửa, nhịp tim của anh ta như ngừng đập một nhịp, sau đó lại đập mạnh lên, cả người run lên bần bật. Anh ta chậm rãi bước tới đó, rồi bước càng lúc càng nhanh, tim đập nhanh đến mức suýt nhảy ra khỏi cổ họng.

Anh ta biết Lệ Gia Trân sẽ không để anh ta thất vọng, cô đến đây là để đập phá hiện trường, cô muốn thế nào thì anh ta sẽ cùng cô liều lĩnh đập phá.

Hạ Doãn Nhi nhìn Lệ Gia Trân xuất hiện ở cửa, cô ta nghiến răng nghiến lợi, cô thật sự dám tới.

Tống Hân Nghiên đi theo sau Lệ Gia Trân, nhìn cô đứng trong vòng sáng như một nữ hoàng kiêu hãnh, nhận được sự chú ý của mọi người. Vừa rồi lúc đang đứng ở cửa, cô thấy rõ sự mỏng manh yếu ớt của Gia Trân. Nhưng sau khi bước vào, cô bé lại giống như một nữ chiến binh chiến đấu vì tình yêu, không có một chút sợ hãi muốn rút lui nào cả.

Cô lo lắng nhìn cô bé, thực sự sợ rằng cô bé sẽ không chịu đựng nổi nữa.