Hạ Doãn Nhi nói không nên lời, trừng mắt nhìn Thẩm Ngộ Thụ mà rơi nước mắt.
Ông cụ Thẩm nghe không nổi nữa, ông cụ đập bàn đứng lên: “Thẩm Ngộ Thụ, con câm miệng cho ba, Doãn Nhi vô tội, con trút giận lên con bé cái gì thế?”
“Vô tội ư? Các người vô tội mà bỏ thuốc cho tôi, sắp xếp sai phòng cho Gia Trân, cô ta còn nằm để cho tôi làm, chẳng lẽ tôi không vô tội, chẳng lẽ tôi muốn làm chuyện đó với cô ta ư?” Thẩm Ngộ Thụ giận dữ như muốn thiêu đốt tất cả, khuôn mặt tuấn tú vừa thối vừa lạnh.
“...” Ông cụ Thẩm tức giận đến hộc máu.
Hạ Doãn Nhi rơi nước mắt đầy mặt: “Thẩm Ngộ Thụ, anh thật quá đáng! Nói xong, cô ta dùng sức đẩy anh ta ra, đứng dậy vọt tới cửa lớn. Nhan Tư gọi một tiếng, vội vàng đuổi theo. Ông cụ Thẩm nhìn bóng lưng Hạ Doãn Nhi, ông cụ cụt hứng ngã ngồi xuống ghế.
Ông cụ tận mắt nhìn thấy thằng Tư uống canh thuốc, tại sao thằng Tư không sao mà thằng Năm lại xảy ra chuyện? Chẳng lẽ thật sự có gì đó không ổn trong chén canh mà Nhan Tư đưa cho Diệp Thần? “A Uy, thằng Tư đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao nó không xuống tầng?”
A Uy lau mồ hôi, nói: “Thưa ngài, tối hôm qua cậu Tư đã rời khỏi nhà rồi ạ.”
“Cái gì? Tại sao không ai ngăn cản nó lại?” Ông cụ Thẩm tức giận không nhẹ, ông ta tỉ mỉ lên kế hoạch bỏ thuốc, không tính kế được đứa con thứ tư mà đứa con thứ năm lại bị tính kế, sao ông ta không buồn bực cho được?
“Tôi... Sau khi cậu Tư lái xe rời đi mới có người đến báo cáo với tôi, tôi muốn ngăn cũng không kịp.”
... ...
Lúc Tɧẩʍ ɖυệ ngủ mơ mơ màng màng, anh xoa gối đầu trong ngực, miệng lẩm bẩm: “Bảo bối, anh lại muốn thêm một lần nữa, chỉ một lần thôi...” Nói xong, anh chu môi đưa về phía trước, nhưng vẫn không hôn đến hiện vật, anh nâng mí mắt lên lại thấy trong ngực ôm một cái gối đầu, anh ngồi bật dậy.
Nơi này đúng là phòng của Tống Hân Nghiên, nhưng người cô đâu rồi?
Ký ức triền miên tối hôm qua trở về đại não, trên gương mặt tuấn tú của anh hiện lên nụ cười cực kỳ rạo rực, cuối cùng anh cũng ăn được cô vào miệng rồi, mùi vị thật ngon, dường như trong trí nhớ vẫn còn lưu lại mùi vị lúc đó.
Anh đứng dậy, lấy qυầи ɭóŧ đặt bên gối và mặc nó vào. Cô nhóc kia sáng sớm đã không có ở đây, chẳng lẽ là thẹn thùng trốn đi rồi sao?
Nghĩ đến đây, cả người anh đều hưng phấn, có chút giống một con sói xám hèn mọn. Anh đi ra khỏi phòng, nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng nước tí tách, anh cất bước đi tới thì thấy Tống Hân Nghiên đang bận rộn trong phòng bếp.
Anh lặng yên tới gần, đưa tay ôm eo cô, l*иg ngực nóng bỏng dựa vào, cảm giác được thân thể mềm mại trong ngực đột nhiên trở nên cứng ngắc, anh hôn lên má cô: “Sao em không ngủ thêm một lát? Em không đau sao?”
Hai má Tống Hân Nghiên nóng bỏng như có lửa thiêu đốt, cô không được tự nhiên ưỡn ẹo, đột nhiên không biết nên đối mặt với anh như thế nào: “Cái đó, em muốn nấu cơm, anh ra ngoài đi.”
Tɧẩʍ ɖυệ lấy đi đồ vật trong tay cô, xoay người cô lại đối mặt với anh, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, không xác định hỏi: “Hối hận rồi à?”
Tống Hân Nghiên ngước mắt nhìn anh, lại rũ mí mắt xuống, giọng nói tuy nhỏ, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định, cô nói: “Em không có.”
Vẻ mặt Tɧẩʍ ɖυệ thả lỏng, tối hôm qua anh đã liều mạng kiềm chế bản thân, nhưng anh biết, anh vẫn quá nóng nảy, có thể làm cô bị thương, anh ôm cô lên đặt lên bệ bếp sạch sẽ, làm bộ vén váy ngủ của cô lên: “Để anh xem vết thương thành bộ dáng gì rồi?”
Tống Hân Nghiên bị dọa sợ hết hồn, cô vội vàng đè tay anh lại, hai má vừa nóng vừa đỏ: “Đừng, đừng nhìn, em không sao.”
“Thật sự không sao?” Tɧẩʍ ɖυệ nghi ngờ nhìn cô, thấy cô gật đầu, anh lại nói: “Vậy chúng ta làm lại lần nữa đi.”
Tống Hân Nghiên sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi, cô vươn một ngón tay, đáng thương nói: “Có, vẫn còn hơi đau.”
Tɧẩʍ ɖυệ cười cầm ngón tay cô, đưa tay cô đến bên môi hôn, râu son mới mọc của anh đâm vào ngón tay cô đến ngứa ngáy, giọng anh sung sướиɠ, nói: “Nghiên Nghiên, xin lỗi, tối hôm qua không thể cho em một khởi đầu tốt đẹp, em tin tưởng anh đi, mỗi lần kế tiếp anh đều làm cho em cảm thấy thỏa mãn.”