Tɧẩʍ ɖυệ nghe điện thoại xong quay về lại, trong phòng đã chuyển sang phong cách khiến anh có hơi không nỡ nhìn thẳng. Thẻ đánh bạc trước mặt ba người Bạc Mộ Niên thiếu ít nhất một nửa, mà thẻ của Tống Hân Nghiên lại nhiều ra một đống lớn.
Anh nhướng mày, đây là không biết chơi như cô nói à? Vậy cô cũng quá khiêm tốn.
Tất Vân Đào ném một đôi vương trong tay Tống Hân Nghiên ra ngoài, vui sướиɠ đến lạc giọng, hưng phấn nói: “Chị tư, chị là nữ thần may mắn của em, rốt cuộc em cũng biết thế nào là nông nô vùng lên cất tiếng ca, cảm giác này quá sướиɠ!”
“...”
Tống Hân Nghiên thật sự không biết chơi, nhưng năng lực học tập của cô cao, Tất Vân Đào dạy hai lượt bài, cô đã hiểu được quy tắc, hơn nữa câu ‘Thua tính tôi, thắng tính em’ của Tɧẩʍ ɖυệ làm cô không hề áp lực, ra bài khá bạo, không nghĩ tới lại thắng liên tục.
Cô nhìn thẻ đánh bạc trước mặt ba người Bạc Mộ Niên, thắng nhiều quá hơi ngượng ngùng, liền đẩy đống thẻ trở về: "Anh Bạc, mọi người lấy thẻ về đi."
Tất Vân Đào lập tức kêu oa oa: "Chị tư, ba tên trước mặt chị đều là nhà giàu, không thiếu tiền, không cần tiết kiệm cho bọn họ đâu.”
Bạc Mộ Niên ngạc nhiên nhìn cô, vợ tiểu tứ có chút thú vị, anh ta bình tĩnh nói: "Tiểu ngũ nói đúng, xem như là quà gặp mặt chúng tôi tặng cô, không cần khách khí, nhận đi."
Nghe anh ta nói như vậy, Tống Hân Nghiên càng không dám nhận. Cô vừa muốn kiên trì trả lại thì ghế sô pha bên cạnh lún xuống, cô vội vàng quay đầu, Tɧẩʍ ɖυệ đã ngồi xuống bên cạnh. Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, thậm chí cô có thể cảm giác được hơi nóng phả ra từ trên người anh.
Tống Hân Nghiên khó khăn nuốt nước miếng, cả người hơi cứng đờ, không dấu vết nhích về phía trước.
Tɧẩʍ ɖυệ tùy ý gác một bàn tay lên thành ghế sô pha phía sau lưng cô, một cái tay khác chống bàn, dừng như đang xem xét thành quả của cô. Từ góc độ của mấy người Bạc Mộ Niên, cảnh này giống như anh đang ôm cô.
Tống Hân Nghiên căng thẳng đến hít thở không thông, cô đặt tất cả sự chú ý lên hơi thở đầy nam tính như có như không kia.
“Thành quả không tồi, kế tiếp em đánh."
Một vòng bài mới đã phát xong, Tống Hân Nghiên xáo. Lòng cô không yên, tuy Tɧẩʍ ɖυệ không kề sát nhưng cô vẫn cảm thấy như có người thổi gió bên má, ấm áp, ngứa, mang mùi thuốc lá nhàn nhạt đặc trưng của người đàn ông, còn xen lẫn mùi hương thoang thoảng của kem cạo râu.
Tống Hân Nghiên thật sự cảm thấy không được tự nhiên, cô cắn môi, quay đầu: "Vẫn là anh tới đánh đi, em ở bên cạnh nhìn là được rồi."
"Chị tư, chị chơi đi, cố gắng thắng hết tiền của mấy người kia, làm cho bọn họ phải mặc quần đùi ra cửa, ha ha ha!" Tất Vân Đào không chú ý tới vẻ mất tự nhiên của Tống Hân Nghiên, chỉ muốn báo thù bọn họ không cho anh ta đánh bài.
Tống Hân Nghiên quay đầu nhìn Tɧẩʍ ɖυệ, đuôi ngựa của cô nhẹ nhàng cọ qua bờ môi anh. Khoảng cách gần trong gang tấc, cô mới phát hiện môi anh hơi cong lên rất gợi cảm, vô cùng hoàn mỹ.
Tɧẩʍ ɖυệ nhìn chằm chằm cô, mắt đen sâu thẳm hơi dao động, cất giọng dịu dàng: "Em ngoan ngoãn đánh đi."
Tống Hân Nghiên ngước mắt, anh như vậy thì cô còn đánh bài thế nào? Cô cầm lấy bài, đầu óc đều loạn thành một đống, bài còn chưa xếp lại đã rút một đôi chuẩn bị đánh ra.
"Khoan, chờ lát nữa đánh cái này, ra tấm này trước." Một bàn tay thon dài duỗi ra nắm lấy bài cô định đánh, tay kia nhanh chóng sửa sang lại bài, sau đó tay lớn nắm lấy tay nhỏ, đánh giúp cô, xong việc còn không rút lại.