Anh Không Biết

Chương 48

Editor: KiL

Giang Tâm Duyệt từ sau ngày đó ở bệnh viện bị Giang Ngư Chu gọi lại tra hỏi thì chưa tới lại nhà cũ bên này, bà đã bao lâu không đến cũng đại biểu cho hai người khác cũng bấy lâu không xuất hiện ở đây.

Bà mơ hồ cảm thấy hẳn là Giang Ngư Chu đã biết gì đó, nếu không ngày đó sẽ không hỏi mình như vậy, sau đó gặp phải trong công ty, ánh mắt anh nhìn bà có thêm một số thứ không rõ ý vị. Thật sự có một số chuyện không phải như anh nghĩ, bà không muốn nhắc lại, cũng không muốn để cho người khác biết, cho nên gần đây bà rất mâu thuẫn, thậm chí cũng chưa về nhà, thứ nhất là không có tâm tình, thứ hai là sợ Giang lão phu nhân hỏi.

Từ sau khi Giang Ninh bị Giang Ngư Chu chất vấn, cảm xúc vẫn luôn không tốt lắm, Giang Tâm Duyệt rất lo lắng cô ta, đứa nhỏ này thân thể vốn đã thiếu hụt, hiện tại Giang Ngư Chu lại không chịu tin tưởng cô ta, nhất định cô ta rất đau lòng. Những năm này cô ta ỷ lại vào Giang Ngư Chu đã vượt qua cả ba mẹ, Giang Tâm Duyệt lo lắng cô ta không chịu được, có điều sau đó bạn bè cô ta đã kéo cô ta ra ngoài chơi giải buồn, cô ta mới dần dần vui vẻ hơn.

Hơn một tuần lễ trước, có người bạn thân còn giúp cô ta giới thiệu một người bạn trai, vóc người cao lớn, tuấn tú lịch sử, còn làm công chức. Sau khi hai người gặp mặt ấn tượng về nhau đều rất tốt, liền bắt đầu chính thức ở bên nhau. Giang Tâm Duyệt đối với hôn sự của Giang Ninh nghiêm ngặt kiểm định, dù sao thì thân phận nhà bọn họ không giống nhau, cho dù Giang Ninh đi đứng không tốt lắm, thì vẫn có không ít người đàn ông có ý đồ với cô ta, trong đó có thể có mấy người là xuất phát từ chân thành thì không thể biết được. Có điều lần này sau khi Giang Tâm Duyệt gặp người thì tương đối hài lòng, người đàn ông kia rất chiều Giang Ninh, cũng rất chăm sóc cô ta, cái này khiến trong lòng Giang Tâm Duyệt hơi an ủi một chút.

Giang Ninh nói muốn dẫn anh ta đến cho bà ngoại xem, bà ngoại rất để ý đến hôn nhân đại sự của cô ta, mà lại cũng đã lâu cô ta chưa đến thăm bà ngoại.

Chuyện cứ vừa vặn như vậy.

Giang lão phu nhân ở phòng bếp canh chừng, thời khắc chú ý đến động tĩnh ở cửa lớn, có điều vẫn là chậm một bước so với Giang Ninh vừa lúc đang kiểm tra giày của mình bên cạnh tủ giày cạnh cửa. Thấy Giang Ninh đã mở cửa ra, lão phu nhân mau chóng vứt nắm rau xanh trong tay xuống, chạy chậm đến.

"A, các con đến rồi, mau vào đi."

Bởi vì khách không mời mà tới đến, lúc này Giang Ninh còn đứng nguyên tại chỗ không biết mùi vị, Giang lão phu nhân đẩy Giang Ninh sang một bên, "Ninh Ninh, cháu vào phòng khách ngồi đi, đừng chắn cửa."

Giang Ninh lùi sang một bên, ngây ngốc nhìn ba người bọn họ từ bên người cô ta đi qua, thế mà toàn bộ quá trình không có người nào nhìn cô ta một cái, ngay cả bà ngoại luôn thương cô ta cũng chỉ tươi cười như hoa với người phụ nữ kia. Giang Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng Hướng Vãn, nắm chặt nắm đấm, hừ, mình sẽ không thua cô ta, chờ xem.

"Mẹ, đây là Hướng Vãn mua cho mẹ và ba, phần này là của dì Hứa." Giang Ngư Chu đưa quà trong tay cho mẹ anh.

Giang lão phu nhân vừa nhận lấy vừa quở trách anh, "Ai, sao con có thể để người ta tiêu số tiền này chứ, thật là." Sau đó nói với Hướng Vãn, "Sau này đừng khách khí vậy nữa biết không? Con gái?"

Nhận biết của Hướng Vãn đối với Giang lão phu nhân còn dừng lại ở đêm Trung thu hôm ấy, khuôn mặt bà nghiêm túc nhìn chằm chằm tình cảnh của hai người bọn họ, bỗng nhiên bị một tiếng gọi con gái làm cho trái tim ấm áp, trong lòng giống như uống bát canh nóng, ủi cho lục phủ ngũ tạng đều dễ chịu, lập tức cảm động không biết nên nói gì cho phải.

Lúc đầu ấn tượng của Giang lão gia tử đối với Hướng Vãn cũng không tệ lắm, bây giờ thấy cô không cho cha ruột mình mặt mũi như thế, quả thực là không có lễ phép, trong lòng cũng có chút không vui, lập tức bưng bàn cờ lên, nói với Ôn Hoa Bình, "Chúng ta đến thư phòng đánh, ở đây tai vách mạch rừng, Tiểu Diệp, cháu cũng đi cùng đi."

Phòng Giang Ngư Chu ở tầng hai, mặc dù anh rất ít qua đêm ở chỗ này, nhưng vẫn luôn có người định kì quét dọn phòng, sau khi Hướng Vãn và anh đi vào, nhìn thấy đồ vật bày biện chỉnh chỉnh tề tề, trên bàn không nhiễm một hạt bụi.

Bởi vì biết hôm nay anh về nhà, buổi trưa Giang lão phu nhân và dì Hứa đặc biệt quét dọn lại một lần.

Hướng Vãn cởϊ áσ khoác, ném lên giường anh cùng với túi xách, sau khi vào phòng vệ sinh xong, cô đi ra, lúc đó, Giang Ngư Chu ngồi ở mép giường nhấc mắt nhìn cô.

Hướng Vãn đi qua, ngồi bên cạnh anh, Giang Ngư Chu ngửa ra sau, thay góc độ nhìn cô.

"Anh nhìn em làm gì?" Hướng Vãn nghiêng đầu sang đối mặt với anh, cũng không biết người này phát bệnh thần kinh gì.

Miệng Giang Ngư Chu hơi cười, ánh mắt lại rất cố chấp, "Em nhìn ra rồi nhỉ?"

"Nhìn ra cái gì?"

"Vừa rồi người kia vẫn luôn đang nhìn em."

Hóa ra anh đang ăn dấm, Hướng Vãn lại không trả lời anh, suy nghĩ một hồi hỏi, "Anh ta thật sự là bạn trai của Giang Ninh?"

Giang Ngư Chu ngồi thẳng người, đưa tay bóp lấy cằm cô, "Anh làm sao biết? Anh đã lâu chưa gặp lại nó." Trong miệng anh nói chuyện, ánh mắt lại cứ nhìn miệng Hướng Vãn, môi đỏ nho nhỏ khẽ mở khẽ đóng, trước khi đến cô bôi một chút son dưỡng môi màu hồng đào, hồng hào non mềm, tựa như có thể cắn ra nước.

"Anh làm sao mà làm cậu của người ta, cháu gái tìm bạn trai cũng không hỏi một chút, vạn nhất tìm phải kẻ xấu thì làm sao bây giờ?"

"Anh đã sớm mặc kệ chuyện của con bé, sau này cũng sẽ không quản." Giang Ngư Chu trả lời nói, mắt gắt gao nhìn chằm chằm môi đỏ trước mắt, ngọn lửa càng ngày càng nhiều.

Hướng Vãn hoàn toàn không cảm giác được, hoặc là cô đã bị những chuyện khác di dời lực chú ý, "Em nói cho anh, người kia không phải người tốt lành gì, anh phải nhắc nhở cô ta một chút, đừng lọt vào bẫy của người ta."

Miệng Hướng Vãn ở trước mặt anh khẽ mở khẽ đóng, Giang Ngư Chu có chút chịu không nổi, lấn người tiến lên cắn cô, "Em quản nhiều như vậy làm gì? Nó đã có ba mẹ nó quản......."

Lời của anh biến mất bên trong nụ hôn, Hướng Vãn bị anh làm cho ngửa ra sau, cuối cùng nằm xuống, Giang Ngư Chu càng thêm làm càn, chân dài vượt qua, tay và miệng cùng sử dụng.

Hướng Vãn đè lại tay anh, "Giang Ngư Chu, anh thành thật một chút cho em."

Giang Ngư Chu dán môi cô, hừ một tiếng, "Địa bàn của anh mà em bảo anh thành thật một chút?"

"Anh cũng biết đây là nhà anh? Ba mẹ anh còn ở phía dưới chờ chúng ta đấy, chúng ta thì ở đây làm cái này, anh cảm thấy có đúng không?"

Giang Ngư Chu đưa tay xoa miệng cô hai cái, nói, "Mẹ anh ở phòng bếp, không đếm xỉa đến chúng ta đâu, về phần ông lão, đoán chừng vừa mới rồi đã chạy."

"Chạy rồi?" Hướng Vãn ở dưới người anh trừng trừng mắt.

"Ông lão tính tình lớn lòng dạ hẹp hòi, nhất định bây giờ đang ở thư phòng phụng phịu rồi."

Hướng Vãn nghe xong lời này, lưu loát đẩy Giang Ngư Chu xuống dưới, ngồi dậy nhìn anh, "Vừa rồi em chọc ông ấy giận rồi?" Suy nghĩ một chút cũng đúng, vừa rồi Ôn Hoa Bình đang muốn giới thiệu người kia, cô liền đi, nói rõ là không muốn phản ứng người ta, cái này ở trong mắt ông lão là hành vi rất không lễ phép, thế nhưng là có một số việc bọn họ không biết.

Giang Ngư Chu chồng hai tay sau gáy, thấy cô khẩn trương như vậy, không khỏi cười lên, "Không sao, cơm nước xong xuôi chúng ta liền đi, ông ấy giận kệ ông ấy."

Hướng Vãn liếc anh một cái, lúc này rồi anh còn có tâm tình nói đùa? "Em là nghiêm túc, anh đứng đắn một chút được hay không?"

Giang Ngư Chu ngồi dậy, "Anh làm gì không đứng đắn, nếu không bây giờ em xuống dưới nhận lỗi?"

Hướng Vãn cúi đầu trầm mặc, Giang Ngư Chu nhấc một tay vòng lấy bả vai cô, "Có anh ở đây, em sợ cái gì?"

"Không phải em sợ, em chỉ là cảm thấy mình đã không xử lí tốt chuyện này."

Hướng Vãn có chút buồn bực, sau khi xuống lầu cô bảo Giang Ngư Chu đến thư phòng nhìn xem lão gia tử thế nào, chính cô thì vào phòng bếp bên kia xem một chút.

"Cháu ra bên ngoài chờ là được, ở đây đủ nhân công rồi, không cần cháu giúp đâu, không cần." Giang lão phu nhân đẩy cô ra ngoài, liếc về phía phòng khách một cái, "Ngư Chu đâu? Nó sao lại bỏ cháu một mình ở đây?"

Hướng Vãn giải thích với bà: "Anh ấy vào thư phòng tìm bác trai ạ."

Giang lão phu nhân cũng không biết căn nguyên trước đó, trên mặt còn có chút oán trách, "Thằng nhóc này, bác đi gọi nó ra."

"Không cần đâu ạ, tự cháu sẽ đi xem xung quanh, ngôi nhà này bố trí rất đẹp mắt."

Những chuyện trong nhà này đều là do Giang lão phu nhân và dì Hứa thu xếp, nghe thấy cô nói như vậy, trong lòng lão phu nhân đắc ý, "Vậy cháu cứ tùy tiện nhìn xem, đợi chút nữa bác tới tìm cháu."

Hướng Vãn dạo qua một vòng trong phòng khách, lúc rẽ qua chỗ cầu thang, có người ngăn cản đường đi của cô.