Editor: KiL
Chu lão phu nhân ở chính là bệnh viện cảnh sát vũ trang chỗ Chu Tề Dương, Giang Ngư Chu sau năm phút nhận được điện thoại đã đến văn phòng của Chu Tề Dương.
Chu Tề Dương vừa mới cúp cuộc gọi quốc tế, anh ta nói với Giang Ngư Chu: "Tôi mới vừa gọi điện cho giáo sư Lý xong."
"Nói thế nào?"
Chu Tề Dương ra hiệu anh ngồi xuống trước, sau đó nói: "Tôi nói tình huống với ông ấy, ông ấy nói nhớ kĩ mình có tiếp nhận xem bệnh cho một cô bé như thế, có điều thời gian trôi qua quá lâu, rất nhiều chi tiết ông ấy không quá nhớ kĩ, có điều ông ấy có một thói quen rất tốt, đó là đều sẽ giữ một phần ghi chép của mỗi bệnh nhân mà mình tiếp nhận xem bệnh trong máy tính của mình, chút nữa ông ấy sẽ tìm thử, tìm ra sẽ gửi email cho tôi."
Trên mặt Giang Ngư Chu toát ra một chút thất vọng, Chu Tề Dương an ủi anh, "Cậu đừng vội, nhất định có thể tìm được, nhưng phải đợi thêm mấy ngày nữa."
Giang Ngư Chu cũng rõ ràng mình có chút nóng vội, không biết vì sao, hai ngày nay anh bỗng nhiên trở nên không bình tĩnh lắm, nếu không vừa rồi ở nhà hàng anh cũng sẽ không hỏi Giang Ninh như vậy.
"Tôi biết rồi, cảm ơn cậu, chẳng qua bây giờ trong lòng của tôi rất sốt ruột, tôi vô cùng cần thiết muốn biết chuyện đã xảy ra năm đó."
Chu Tề Dương tỏ vẻ hiểu được, "Nếu như tôi là cậu, tôi cũng sẽ giống như vậy, có điều, cậu hỏi qua Hướng Vãn hay chưa, cô ấy nói gì về sự kiện năm đó?"
Giang Ngư Chu lắc đầu, "Từ khi qua Tết Trung thu, tôi và cô ấy vẫn không có cơ hội có thể nói chuyện êm đẹp một chút, lần trước ăn cơm cậu cũng thấy rồi, cô ấy vốn không muốn gặp tôi."
Nói đến chuyện lần trước, Chu Tề Dương có chút ngượng ngùng, "Xin lỗi nha, nếu không phải thằng nhóc Thanh Dương quấy rối, không chừng các cậu đã nói xong, có điều Thanh Dương đã thừa nhận với tôi, nó và Hướng Vãn chính là quan hệ anh em thuần khiết, không có gì khác." Đương nhiên, Chu Tề Dương cũng chỉ mới nói nửa câu, câu Thanh Dương nói Hướng Vãn đã không thích Giang Ngư Chu đằng sau thì anh ta không dám nói ra, anh ta không đành lòng nói.
Bởi vì giờ khắc này Giang Ngư Chu nhìn có chút cô đơn như thế đấy.
Giang Ngư Chu trầm mặc, thật sự là lúc này anh cảm thấy có chút không biết làm sao, loại cảm giác này trước kia anh chưa từng trải qua, hóa ra có một số chuyện anh cũng không nắm chắc được.
"Đợi thêm mấy ngày đi, cậu đừng ngại tìm một cơ hội đến nói chuyện với Hướng Vãn, cho dù không thể khiến cô ấy hồi tâm chuyển ý, ít nhất cũng phải biết rõ ràng chuyện gì xảy ra năm đó." Chu Tề Dương khuyên nhủ.
Giang Ngư Chu đưa tay vuốt vuốt Thái Dương, thở dài, "Gần đây lão phu nhân nhà tôi cũng không yên ổn, Tề Dương, hiện tại tôi có loại cảm giác dù bạn muốn cố gắng nhưng làm thế nào cũng không làm gì được là chuyện làm sao?" Bên này lão phu nhân vẫn luôn gây áp lực cho anh, bên kia Hướng Vãn lại không chịu cho anh cơ hội, anh bị kẹp ở giữa như cái bánh bao kẹp thịt, bị ép tới ép lui, hai bên đều không thu được kết quả tốt đẹp.
Mà chuyện anh muốn điều tra, cho tới bây giờ Kỷ Minh Thành cùng Chu Tề Dương bên này đều không cho ra bất luận manh mối có giá trị nào, anh cảm thấy cả người mình lâm vào một loại trạng thái mơ hồ, hỗn hỗn độn độn, giống như không thể tìm thấy đường ra.
"Tôi hiểu cảm giác bây giờ của cậu." Chu Tề Dương vỗ vỗ vai anh, "Nhớ hồi đó tôi và Du Nhiên ở bên nhau, không phải là cũng bị lão phu nhân nhà tôi phản đối sao, mà thủ đoạn của lão phu nhân nhà tôi cậu cũng biết đấy, bà ấy thậm chí còn dùng cha của Du Nhiên đến áp chế tôi, nhưng cuối cùng không phải cũng bị tôi đánh bại sao. Lại nói đến Lệ Hành một chút, cậu chớ nhìn hiện tại cậu ta xuân phong đắc ý như thế, nhớ ngày đó lúc cậu ta và Tô Thuần chia tay, cuộc sống của cậu ta có bao nhiêu khó khăn? Đó thật sự là sinh ly tử biệt, không phải bây giờ cũng chịu đựng qua rồi sao? Cho nên, lời kia nói sao nhỉ, nếu không có cái lạnh thấu xương, nào có hoa mận thơm? Nếu không phải ghi lòng tạc dạ, nào tính là chân ái?"
Giang Ngư Chu nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng hừ cười một tiếng, cuối cùng ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ có một gốc cây phong, lá cây đỏ như màu lửa, trong mùa lá rụng lả tả này, nó lại thành một phái riêng trong gió thu, lộng lẫy chói mắt như vậy.
"Cậu nói đúng, không phải ghi lòng tạc dạ, sao có thể tính là chân ái?" Giang Ngư Chu gật gật đầu, phát ra một câu than thở giống như lẩm bẩm.
Chu Tề Dương không biết là, bởi vì câu nói này của anh ta, trong lòng Giang Ngư Chu thu được bao nhiêu dao động, nếu như nói lúc trước anh còn một chút do dự, không nhìn thấy tương lai của hai người như thế, vậy thì giờ khắc này, anh vô cùng kiên định mà xác định: Mặc kệ chân tướng năm đó là như thế nào, cũng mặc kệ kết cục có là ra sao, người phụ nữ này ắt hẳn là một nét bút nổi bật nhất trong sinh mệnh của anh.
Cô giống như cây phòng ngoài cửa sổ kia, lộng lẫy chói mắt, làm bạn không cách nào xem nhẹ.
Hai ngày nay Hướng Vãn có chút đau đầu, nguyên nhân là thái độ Hướng nữ sĩ đối với cô càng ngày càng ác liệt.
Từ sau khi cô và Chu Thanh Dương nói muốn cân nhắc vài ngày, mỗi ngày ánh mắt Hướng Duy Trân nhìn cô đều không vừa ý, đồng thời theo thời gian qua một ngày hai ngày, ý cảnh cáo trong mắt Hướng Duy Trân càng ngày càng đậm, thái độ cũng càng ngày càng ác liệt.
Chu Thanh Dương bên kia vẫn ổn, không có động tĩnh gì, anh ấy cũng không thúc giục cô, nhưng cứ một mực kéo dài như vậy cũng không phải biện pháp, Hướng Vãn do dự có phải nên tìm thời gian nói chuyện với Chu Thanh Dương hay không.
Nếu không ngay ngày mai luôn đi, lúc tan học Hướng Vãn nghĩ.
Đi ra cổng trường, cô khép lại cổ áo, cất bước đi ra ngoài, vừa ra đến đường chính, phía sau truyền đến một giọng nói:
"Ôn Vãn."
Hướng Vãn quay đầu lại, có chút ngoài ý muốn nhìn Giang Ninh đứng ở cách đó không xa, không nói chuyện.
Giang Ninh đi về phía cô, bởi vì chân không tiện nên đi có chút chậm, chân Giang Ninh bị cà thọt cũng không phải quá nghiêm trọng, Giang gia chi không ít tiền trên người cô ta, mời rất nhiều bác sĩ giỏi, so với những người khác, Giang Ninh may mắn hơn nhiều.
Giang Ninh đứng yên ổn cách cô hai bước.
"Ôn Vãn, cô chết tâm đi." Giang Ninh nói, cặp mắt nhìn về Hướng Vãn lộ ra hận ý cuồng loạn. "Đừng tưởng rằng làm ra một ít thủ đoạn ở sau lưng thì cậu nhỏ tôi sẽ hòa hảo với cô một lần nữa, tôi cho cô biết, cho dù cậu nhỏ tôi không so đo chuyện trước kia với cô, bà ngoại tôi cũng không thể nào cho phép cô và cậu ấy ở bên nhau. Lần này cậu ấy vì cô khiến cho bà ngoại tôi tức giận đến nhập viện, cậu ấy đã hối hận rất nhiều, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ấy đứng trước mặt bà ngoại nhận sai, sau này cậu ấy sẽ không gặp lại cô nữa, cho nên, cô tốt nhất đừng ôm lấy kì vọng gì, đừng có quấn lấy cậu nhỏ tôi nữa."
Lúc đầu Hướng Vãn có chút không hiểu, nghe xong lời Giang Ninh thì trong lòng có chút buồn cười, "Hóa ra cậu nhỏ của cô vì tôi mà khiến cho bà ngoại cô tức giận phải vào bệnh viện, xem ra trong mắt anh ta tôi còn có chút địa vị."
Mặt Giang Ninh cứng lại, "Cô đừng tự cho là đúng, cậu nhỏ đã bảo đảm sẽ không gặp cô nữa."
"Vậy thì sao?" Hướng Vãn hỏi ngược lại, ánh mắt lộ ra mang theo kɧıêυ ҡɧí©ɧ, "Anh ta có gặp tôi hay không, không phải do cô định đoạt. Cô có tin không, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, anh ta sẽ lập tức tới gặp tôi."
Mặt Giang Ninh đỏ bừng lên, ngoài miệng lại nói: "Cô đừng lừa mình dối người, cậu nhỏ tôi sẽ không."
"Thật sao?" Hướng Vãn nhướng mày, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi ngay trước mặt Giang Ninh, cô mở loa ngoài, cho nên đối phương có nhận máy hay không Giang Ninh cũng nghe được.
Điện thoại vang lên hai tiếng Giang Ngư Chu đã nhận, giọng điệu mang theo cực độ không thể tin được: "Hướng Vãn?"
"Ừm, là tôi, tôi muốn gặp anh, anh có thể ra ngoài một chuyến không?"
Giang Ngư Chu không có nửa giây do dự, "Được chứ, em ở đâu?"
"Ở cổng trường học."
"Được, em đợi anh, hai mươi phút sau anh đến."
Cúp điện thoại, Hướng Vãn mở mắt ra nhìn về phía Giang Ninh, phát hiện mặt Giang Ninh đã từ đỏ biến thành xanh, đồng thời bởi vì tức giận, có vẻ hơi vặn vẹo. Nhìn thấy Giang Ninh như vậy, trong lòng Hướng Vãn vô cùng thoải mái, đồng thời cô lại có chút đồng tình với vị đại tiểu thư không có đầu óc này, hôm nay cô ta chạy đến trước mặt mình nói những lời này để làm gì? Cho dù Giang Ngư Chu có lời gì muốn nói với mình, cũng không cần cô ta đến khoa tay múa chân, cô ta căn bản chính là tự rước lấy nhục.
Hướng Vãn nhướng mày, "Thế nào? Hiện tại hài lòng chưa?"
Giang Ninh tức tới mức nói không nên lời, cô ta không nghĩ tới Giang Ngư Chu thế mà không cố gắng như vậy, hôm qua mới nhận sai trước giường bà ngoại, cam đoan không lui tới với Hướng Vãn nữa, hôm nay liền vi phạm hứa hẹn. Xem ra bà ngoại cô ta nói đúng, cậu nhỏ đúng là bị sắc đẹp mê hoặc đầu óc rồi.
"Cô chớ đắc ý quá sớm." Giang Ninh nói, "Cho dù cậu nhỏ nguyện ý lui tới với cô, bà ngoại ông ngoại tôi cũng sẽ không đồng ý, cô cũng vĩnh viễn không tiến vào được cửa lớn Giang gia bọn tôi."
"Giang gia các người?" Hướng Vãn hỏi ngược lại, Giang Ninh lập tức nắm chặt nắm đấm, "Thế nào, chẳng lẽ tôi nói sai chắc?"
Hướng Vãn lắc đầu, cười đến có chút bất lực, một người có tâm tình gì đều hiện ra ngoài mặt như Giang Ninh như thế, tại sao lúc trước mình lại bị cô ta bẫy nhỉ? Có lẽ chính bởi vì điểm ấy đi, tất cả mọi người đều không đề phòng cô ta, cho là cô ta mặc dù tự tư tùy hứng, tính tình lớn, nhưng không có mưu đồ. Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy Giang Ninh, cô cũng bị bề ngoài của Giang Ninh mê hoặc.
"Cô không nói sai." Hướng Vãn nói, "Chẳng qua cô đừng tưởng rằng người người đều giống như Ôn Hoa Bình, nhìn thấy Giang gia các người liền bổ não muốn trở thành một thành viên trong đó, còn đối với tôi, tôi căn bản khinh thường nhìn cái gọi là Giang gia của cô, bởi vì Giang gia các người, không có một người tốt."
"Cô....." Luận mồm mép Giang Ninh không sánh bằng Hướng Vãn, cho nên sau khi nói được một chữ rồi cô ta cũng không biết nói gì nữa, cuối cùng giống như tìm cho mình bậc thang mà nói: "Tốt nhất là cô ghi nhớ lời cô đã nói hôm nay."
Nói xong Giang Ninh liền đi.
Hướng Vãn đứng ở ven đường đợi một hồi, xe Giang Ngư Chu liền đến, anh dừng xe, đi xuống nói với Hướng Vãn: "Lên xe đi, tìm một chỗ an tĩnh tâm sự."
Hướng Vãn không nhúc nhích, sau một lát nói: "Vừa mới Giang Ninh tới đây."
Vẻ mặt Giang Ngư Chu khẽ động, chỉ nghe cô nói tiếp: "Tôi gọi anh tới là đưa cô ta về, có điều cô ta đi rồi. Anh trở về đi, tôi cũng phải đi rồi."
"Hướng Vãn." Giang Ngư Chu gọi lại cô, bị cô dăm ba câu đuổi đi, trong lòng của anh rất không thoải mái, "Anh là thật muốn cùng với em nói chuyện thật tốt, anh có lời muốn nói với em."
Hướng Vãn buông thõng ánh mắt, giọng nói bình ổn mà hỏi: "Lần trước khi anh đến tìm tôi, không phải đều đã nói rõ rồi sao? Anh không tin tôi, đã như vậy, chúng ta còn có thể nói cái gì?"
Cô nói xong, tiếp tục đi về phía trước, Giang Ngư Chu cứ thế nhìn bóng lưng cô rời đi, một luồng cảm xúc vội vàng không kịp chuẩn bị dâng lên, thế là liền lớn tiếng nói ra với bóng lưng kia:
"Có, chúng ta còn có chuyện chưa nói rõ ràng."
Hướng Vãn dừng bước, không quay đầu lại, "Chuyện gì?"
Bốn phía lập tức trở nên rất yên tĩnh, trời đất vạn vật đều dừng lại, dòng xe cộ, tiếng người trong một nháy mắt đều biến mất. Tại trong không khí cực độ an tĩnh như thế, Hướng Vãn rõ ràng nghe thấy người đằng sau, dùng một loại âm thanh không quá bình thường, dường như còn mang theo run rẩy nói với cô:
"Em nói lớn lên muốn tới tìm anh, em vì sao không tới?"