Anh Không Biết

Chương 28

Editor: KiL

Một lần gặp mặt cuối cùng biến thành một trận đánh nhau kịch liệt. So với lần trước đánh nhau ở nhà Giang Ngư Chu, hoàn cảnh trên đường cái rộng rãi và tự do hơn rất nhiều, hai người thi triển hết quyền cước, đánh cho tương đối thống khoái.

Trong lòng Hướng Vãn kìm nén một luồng phẫn nộ, cô tức anh cứ hết lần này đến lần khác ức hϊếp mình, lão hổ không phát uy thì coi tôi là con mèo bệnh sao? Cho dù đánh không lại anh, cô cũng không muốn thỏa hiệp, cô vốn là phụ nữ mà, đánh không lại anh cũng không tính là mất mặt. Trong lòng đã hoàn toàn tính toán xong dự liệu, cô cũng không nghĩ đến bất kỳ hậu quả gì.

Nếu như nói trong lòng Hướng Vãn kìm nén là phẫn nộ, như vậy trong lòng Giang Ngư Chu kìm nén chính là lửa nóng, từ lúc sáng nhìn thấy Hướng Duy Trân trở đi, ngọn lửa này đã bùng cháy trong lòng anh. Lúc trước bọn họ từng có nhiều cơ hội có thể trao đổi như vậy, vào cái đêm mời khách kia anh cũng đã làm rõ, anh nói: "Hướng Vãn, em có tâm sự."

Lúc đó anh thẳng thắn chân thành tha thiết, anh thật rất muốn chia gánh tâm sự của cô. Nếu như lúc ấy cô nói ra, sự việc nhất định sẽ không khó chỉnh đốn như hôm nay, bọn họ cũng sẽ không đi đến tình cảnh lưỡng nan như vậy, nhưng cuối cùng người phụ nữ này vẫn là chọn che giấu. Nếu như có thể che giấu đến cuối cùng thì anh cũng không so đo, nhưng cuối cùng của cuối cùng vào Trung thu đêm đó cô lại chủ động tìm tới cửa, không chút giữ lại bản thân mà trao cho anh.

Bỗng nhiên trong một chớp mắt Giang Ngư Chu nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ mục đích cuối cùng của người phụ nữ này là muốn ngủ với anh? Tựa như mục đích cuối cùng nhất của đàn ông là muốn ngủ với người phụ nữ mình thích? Nhưng đàn ông cho dù là ngủ với người phụ nữ mình thích cũng sẽ nghĩ muốn chịu trách nhiệm, mà cô, ngủ xong liền hoàn toàn tách ra với anh, hiển nhiên, cô cũng không chuẩn bị chịu trách nhiệm.

Với tư cách là một người đàn ông đã thành công bị ngủ qua, nghĩ đến khả năng này, lửa giận của Giang Ngư Chu càng lớn, hậu quả trực tiếp đó là lực đạo trên chân càng thêm mãnh liệt.

Một màn này thực sự quá đặc sắc, vốn là dáng dấp hai người đã rất đáng chú ý, nam thì tướng mạo tuấn mỹ, dáng người thon dài, động tác vung tay nhấc chân lưu loát dứt khoát, dáng người mạnh mẽ khí thế ngút trời; nữ cũng không kém cạnh chút nào, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người mỹ lệ, không sợ hãi lại quả quyết khi nghênh đón công kích của đối thủ, tư thế hiên ngang tràn đầy ngang tàng.

Ven đường có không ít người đi đường dừng lại vây xem, nhìn thấy hai người là tuấn nam mỹ nữ nên rất nhiều người đều tưởng rằng đang quay phim truyền hình, nhưng rõ ràng lại không thấy có máy quay, sau đó có người cảm thấy hẳn là đánh lên cho vui thôi, hoặc đơn giản là biểu diễn đường phố gì đó, người vây xem nghị luận ầm ỹ, nhưng không có ai nghĩ đến việc báo cảnh sát.

Lúc này phần lớn học sinh đã đi hết, trên đường chỉ có một số ít giáo viên đang đi ra ngoài, nhìn thấy tình huống này không khỏi dừng lại, có người lớn tiếng hỏi Hướng Vãn: "Cô giáo Hướng, cô là đang dùng võ kết bạn à?"

Giờ phút này Hướng Vãn đã vào thế hạ phong, đại khái trong vòng mười chiêu nữa thì cô sẽ giống như lời anh nói bị người khiêng lên xe. Cô trộm một chút nhàn rỗi, hô một tiếng về bên ngoài: "Báo cảnh sát, anh ta muốn bắt cóc tôi!"

Một tiếng này không thể coi thường, ngay cả Giang Ngư Chu đang tiến công cũng sững sờ 0.1 giây, sau đó anh nhìn thấy đám người rối loạn lên, quả nhiên có người móc điện thoại ra, anh cũng vội vàng hô lên một tiếng: "Đừng báo cảnh sát, tôi là bạn trai của cô ấy, cô ấy đang tranh hơn thua với tôi thôi."

Hướng Vãn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Mọi người đừng nghe anh ta, tôi không có bạn trai, anh ta là sắc lang, muốn bắt tôi."

Giang Ngư Chu cười lạnh một tiếng cực kì nhẹ, uốn nắn: "Em mới là sắc lang, đem anh ngủ rồi không muốn chịu trách nhiệm."

Hai người bên nào cũng cho là mình đúng, quần chúng vây xem nghe vào cũng không hiểu ra sao, mấy người đồng nghiệp của Hướng Vãn có chút xoắn xuýt, đều là đồng nghiệp mà không giúp đỡ thì cũng không hợp lí, nhưng nếu chỉ là tình thú nhỏ giữa người yêu mà thật sự ầm ĩ đến đồn cảnh sát thì cũng không hay lắm.

"Ấy, đây không phải là cô giáo Tô à." Có người nhìn thấy Tô Thuần từ trường học ra tới, vội vàng chạy tới tìm cô ấy.

Mọi người đều biết, bình thường quan hệ của Hướng Vãn và Tô Thuần là tốt nhất, người đàn ông này có phải là bạn trai Hướng Vãn hay không, hiển nhiên Tô Thuần là rõ ràng nhất.

Hôm nay bởi vì có một học sinh đến hỏi đề bài nên Tô Thuần tan tầm trễ một chút, lúc đi ra thấy xe Lệ Hành đã dừng ở cổng, cô ấy cũng không rảnh để ý cái khác, chạy chậm về phía chiếc xe.

Nghe được có người gọi cô ấy, không khỏi ngừng lại, lúc này mới phát hiện một bên khác cách đó không xa một vòng người vây trên đường.

"Cô giáo Tô, cô mau đi xem một chút đi, cô giáo Hướng và một người đàn ông đánh nhau, người kia nói mình là bạn trai của cô giáo Hướng, cô giáo Hướng lại nói không phải, chúng tôi cũng không biết làm sao bây giờ." Một đồng nghiệp chạy đến trước mặt truyền lời.

Xe Lệ Hành dừng trước cổng, anh ta là tới đón Tô Thuần, nhìn thấy phía trước vây một vòng người liền lập tức đẩy cửa xuống xe, chạy tới chỗ đám người kia. Anh ta chạy nhanh, dùng tay gạt ra đám người vọt vào bên trong, nhìn thấy quả nhiên là Giang Ngư Chu, vội nói: "Lão Giang, cậu làm gì, mau dừng tay."

Lúc đầu Giang Ngư Chu đã gần thắng được, bị một tiếng gọi này làm phân tâm để Hướng Vãn thoát khỏi khống chế, "Là anh em thì đừng quản, đứng ở đó đừng nhúc nhích." Anh hô xong lại nghênh đón, thừa thắng xông lên.

Lệ Hành không nghe anh, "Là anh em thì không thể trơ mắt nhìn cậu làm ra chuyện hối hận." Anh ta vừa nói vừa xông lên, đưa tay ngăn cản nắm đấm của Giang Ngư Chu, thuận thế nghiêng người lên trước, ngăn cách hai người, đồng thời dùng thân thể cản lại Giang Ngư Chu đẩy anh ra ngoài mấy bước.

Tô Thuần cũng đuổi tới, cô ấy che chở Hướng Vãn, cũng đem cô đẩy về sau mấy bước.

Giang Ngư Chu tức hổn hển: "Con mẹ nó cậu không nghe thấy tôi nói gì à? Tôi sắp thắng được rồi, cậu phá rối cái gì....."

Lệ Hành chịu đựng xúc động muốn phát cáu, kiên nhẫn khuyên anh: "Cậu bình tĩnh một chút, sao cậu có thể động thủ với cô ấy hả?"

"Tôi không quan tâm được nhiều như vậy, cậu đừng nói tôi, không phải cậu cũng như vậy à, chậc, cậu còn không tránh ra thì tôi không khách khí nữa."

Giang Ngư Chu cũng chỉ là ngoài miệng lải nhải, nhìn thấy nhiều người tới khuyên ngăn như vậy, mà họ tựa như cũng nhận định là người yêu tranh hơn thua rồi, anh mà còn xông lên nữa thì không khỏi quá đáng, đến lúc đó dư luận đều sẽ thiên về một bên mà khiển trách anh, khi Lệ Hành đẩy anh đến bên cạnh xe, anh cũng thuận thế tựa lưng lên cửa xe, không tranh cãi nữa.

Một bên khác, Tô Thuần và mấy giáo viên khác cũng đang khuyên Hướng Vãn, so với Giang Ngư Chu không thuận theo không buông tha, Hướng Vãn lại im lặng dị thường, cô buông thõng mặt, bất luận người khác nói gì, cô từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên, cũng không mở miệng.

Tô Thuần biết cô sĩ diện, nói với mấy giáo viên nhiệt tâm khác: "Mọi người về đi, giao cho tôi là được rồi."

Những người khác cùng biết quan hệ của các cô, an ủi vài câu rồi tản ra.

"Không sao rồi, bọn họ đã đi, nói với chị một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tô Thuần cúi đầu tìm mắt Hướng Vãn, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện một giọt nước mắt trượt xuống trên mặt cô, trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên Tô Thuần nhìn thấy Hướng Vãn rơi nước mắt, đột nhiên Tô Thuần cảm thấy khó chịu, muốn một người phụ nữ mạnh mẽ như Hướng Vãn rơi nước mắt là không dễ dàng chút nào.

"Em đến xe bên kia chờ chị, chị đi lấy chìa khóa." Tô Thuần vỗ vỗ Hướng Vãn, Hướng Vãn gật gật đầu, lúc ngoái đầu lại, quẹt mặt lên vai một cái, cô đi về phía cạnh chiếc xe.

Lúc này Giang Ngư Chu đã hoàn toàn yên tĩnh lại, Lệ Hành lấy bao thuốc từ trong túi ra đưa cho anh một điếu, hai người dựa vào thân xe, vừa hút thuốc vừa nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn cử động phía bên này.

Thấy Tô Thuần tới, Lệ Hành đứng thẳng người, "Vợ, cô giáo Hướng....."

"Đưa chìa khóa xe cho em, em đưa Hướng Vãn về." Tô Thuần trả lời, lơ đãng liếc Giang Ngư Chu một chút, vẻ mặt nhẹ như mây gió kia bỗng nhiên làm cô ấy cảm thấy tức giận, nhịn không được mở miệng nói: "Giang Ngư Chu, anh quá đáng lắm."

Trong mắt người khác,Tô Thuần là một người phụ nữ tốt tính, mấy người anh em của Lệ Hành đều bí mật gọi cô ấy là con cừu nhỏ, cho nên cô ấy nổi nóng rất làm cho người ta giật mình.

Tô Thuần trừng mắt nhìn Giang Ngư Chu, cảm xúc khống chế không nổi, "Có kiểu ức hϊếp người như anh vậy sao? Anh đã không chịu tin tưởng cô ấy mà đi tin vào đứa con gái ngoan được người chị gái phẩm hạnh không đoan trang của anh dạy ra, vậy anh còn dây dưa với cô ấy làm gì? Có phải anh cảm thấy trong lòng cô ấy thích anh thì anh có thể muốn làm gì thì làm với cô ấy? Anh đây là đang chà đạp tự tôn của người khác anh biết không?"

Giọng nói Tô Thuần nghiêm nghị, biểu cảm phẫn nộ, Lệ Hành nhìn thấy vợ mình mắng anh em mình như thế, tình cảnh có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, hỏi: "Vợ, làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Hữu nghị giữa đàn ông và giữa phụ nữ không giống nhau, bình thường đàn ông sẽ không nói chi tiết, cho nên mấy người Lệ Hành bọn họ chỉ biết giữa hai người này xảy ra chút vấn đề, cụ thể là gì lại không rõ ràng.

Tô Thuần căn bản không để ý đến Lệ Hành, tiếp tục lốp bốp: "Cô ấy chịu bao nhiêu ấm ức anh có biết hay không? Mười hai năm, một người phụ nữ ở trong lòng yên lặng thích anh, nhưng lại bị anh hết lần này đến lần khác tổn thương, cái loại mâu thuẫn muốn giao phó lại không dám muốn rời khỏi lại không cam lòng đã khiến cô ấy rất thống khổ, nhưng cô ấy vẫn đem toàn bộ bản thân giao cho anh, anh thì sao? Trừ tổn thương cô ấy, anh đã làm được những gì? Bây giờ còn chạy đến cổng trường khiến cho cô ấy khó xử, ỷ vào bản thân đánh nhau được mà ức hϊếp người, đây là việc mà một người đàn ông nên làm à......"

"Anh quả là nực cười!"

Tô Thuần nổi giận đùng đùng lòng đầy căm phẫn, mắng xong xoay người rời đi.

Hai phút sau, hai người phụ nữ ngồi bên trong Land Rover, vù một tiếng lướt qua trước mắt bọn họ.

Một mảnh lá rụng bị gió quét đến bên chân người đàn ông, rung lên trên đôi giày da bóng loáng của anh. Giang Ngư Chu quay đầu, khó mà tin nổi hỏi Lệ Hành: "Vợ cậu vừa mới mắng tôi?"

Anh bị mắng ngơ luôn rồi, từ nhỏ đến lớn bất kể là phụ huynh giáo viên, hay là lãnh đạo cấp trên, đều không có người nào dạy dỗ anh như vậy, cho nên khi cô giáo Tô sắc mặt nghiêm túc chỉ vào mũi anh mà quở trách, anh quả thật có chút không kịp phản ứng.

"Đó không gọi là mắng cậu, đó là....." Lệ Hành cân nhắc từ ngữ.

"Cái gì?"

"Để cậu nhận rõ sự thật."

"Sự thật gì?"

"Cậu ngủ người ta rồi mà không muốn chịu trách nhiệm, hiện tại lại chạy đến cổng trường cố tình gây sự, nói thật, với tư cách là một người đàn ông, tôi không thể đồng ý cách làm của cậu."

Giang Ngư Chu liếc nhìn anh ta một cái, trong miệng xùy một tiếng, quay đầu lên xe. Lệ Hành phản ứng cũng đủ nhanh, Giang Ngư Chu vừa đóng lại cửa xe bên kia, anh ta bên này cũng đã nhảy lên ngồi ghế phụ.

Giang Ngư Chu quay đầu, hung tợn nhìn anh ta chằm chằm, "Ai bảo cậu lên đây?"

"Cậu đừng không có lương tâm như vậy, vợ tôi làm lái xe cho người phụ nữ của cậu giúp cậu đem người về, tôi ngồi xe của cậu chính là cho cậu cơ hội báo đáp tôi.... Cái đệch, cửa còn chưa đóng, cậu muốn tôi ngã chết mà."

Giang Ngư Chu căn bản không muốn để ý cái tên Lệ Hành này, nếu như không phải anh ta quấy rối, anh đã sớm đem người buộc về nhà. Đương nhiên anh cũng sẽ không đưa Lệ Hành về nhà, mà là trực tiếp lái đến cửa nhà mình, tắt máy, xuống xe, sau đó mở cửa vào nhà.

Lệ Hành theo sát phía sau.

Sau khi vào cửa Giang Ngư Chu trực tiếp đi đến quầy bar nơi phòng khách nhỏ, trên kệ trong quầy bar đặt không ít các loại rượu nổi tiếng, anh tiện tay lấy xuống một bình, rót cho mình một ly, một hơi uống hết.

"Một người uống không thú vị gì cả, tôi tiếp cậu." Lệ Hành lấy một cái ly, tự mình rót đầy, sau đó đến Giang Ngư Chu.

Tất cả đều ở trong rượu ngon.

Hữu nghị của đàn ông không giống với phụ nữ, một khắc trước còn giống như kẻ thù mắt to trừng mắt nhỏ, một khắc này những cái đó đều không tồn tại, hai người lục tục ngo ngoe uống mấy ly, bỗng nhiên Giang Ngư Chu nâng ly đặt xuống quầy bar, phun ra một câu:

"Lệ Hành, câu nói vừa rồi cậu nói sai."

Lệ Hành quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn anh.

Giang Ngư Chu cúi thấp đầu, chậm rãi nói: "Là cô ấy đem tôi ngủ."

Lệ Hành trừng trừng mắt, sau đó..... Phốc ——

Một ngụm rượu phun tới.