Dùng xong bữa sáng của mình, đám người cùng nhau trò chuyện uống rượu, Âu Dương Thiên Thiên chỉ ngồi im bên cạnh Âu Dương Vô Thần, nhâm nhi tách trà nóng riêng lẻ. Tiêu Tử Du cũng không nói chuyện nhiều, đa số đều là Mã Nhược Anh, Vivian và Andrew báo cáo những chuyện trong hội những năm nay cho cô nghe. Âu Dương Vô Thần và Stefan đôi khi cũng nói thêm vào mấy câu.
Một khoảng thời gian nữa trôi qua, lão Tứ sau khi nhìn đồng hồ thì liền tiến lên, ghé sát vào tai Tiêu Tử Du, thì thầm điều gì đó. Người phụ nữ nghe xong chỉ gật đầu nhẹ đáp lại, quét ánh mắt qua đám người, cô lên tiếng:
- Lần này gặp mặt, tôi có một ít quà cho các người đây.
Vừa nói cô vừa phất tay với người đàn ông đứng phía sau:
- Lão Tứ, mang lên đi.
Dứt lời, người đàn ông trung niên ngay lập tức di chuyển, ông ta rút từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, rồi đặt lên bàn. Dưới ánh mắt của những người xung quanh, lão Tứ chậm rãi mở nắp, thứ bên trong cũng dần lộ ra ngoài. Thế nhưng, cho đến khi nhận ra được thứ bên trong là cái gì, thì đám người lại tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
Nhẫn? Là những chiếc nhẫn màu đen được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, nhìn sơ qua cũng có thể biết là loại được chế tác cực kỳ công phu.
Tiêu Tử Du nhướn mày, nhẹ nhàng ra lệnh:
- Mỗi người hãy lấy một cái đi.
Sau tiếng nói của cô, đám người không ngần ngại mà vươn tay lấy trong hộp ra một chiếc nhẫn. Stefan nhìn kĩ những đường nét của thứ trong tay mình, vài giây sau thì nghiêng đầu nhìn người phụ nữ, lên tiếng:
- Lão đại, đây là kim cương đen mà.
Tiêu Tử Du liếc ánh mắt về phía anh, lạnh nhạt hỏi:
- Nói cho tôi nghe, cậu biết gì về kim cương đen, Stefan?
Stefan chớp mắt nghiêm túc, bình tĩnh đáp:
- Kim cương đen còn được biết đến dưới tên khoa học là Carbonado, là một dạng thù hình cứng nhất và không tinh khiết của kim cương đa tinh thể bao gồm kim cương, than chì và carbon vô định hình. Cấu tạo đặc biệt này khiến cho kim cương đen tự nhiên có màu mờ đυ.c, bề mặt rỗ, xốp và có rất nhiều các tạp chất bên trong. Cũng bởi vì vậy mà loại kim cương này rất khó để chế tác và đánh bóng.
- Kim cương đen sau khi chế tác vẫn chứa rất nhiều khiếm khuyết trên bề mặt cũng như những tạp chất lẫn bên trong, làm cho nó có màu đen mờ đυ.c và hầu như ánh sáng không xuyên qua được.Tuy nhiên, kim cương đen thể hiện một điểm kỳ dị đặc biệt, màu đen là kết quả của sự bao gồm than chì cảm ứng trong quá trình hình thành kim cương dưới bề mặt Trái đất. Kim cương đen tự nhiên thể hiện cấu trúc “đa tinh thể”, tạo ra màu đen mờ mà hầu như không có sự phản chiếu. Do đó, sự kết cấu thành phần bao gồm than chì là khía cạnh duy nhất phân biệt Kim cương đen với bất kỳ kim cương nào khác
- Theo truyền thuyết Ấn Độ thì mỗi khi có mâu thuẫn hay chiến tranh giữa các bộ tộc, người ta chỉ cần chạm vào viên đá màu đen thì mọi mâu thuẫn sẽ được hóa giải hoàn toàn. Chính vì vậy người Ấn Độ tin rằng, kim cương đen ẩn chứa một sức mạnh đặc biệt, dung hòa những mặt đối lập giữa vạn vật của tạo hóa. Còn trong thuật phong thủy, kim cương đen sở hữu một nguồn năng lượng mạnh mẽ. Nguồn năng lượng này sẽ mang lại tiền tài, danh vọng và quyền lực cho người sở hữu.
Tiêu Tử Du nghe xong, nhếch môi nói:
- Học thuộc bài tốt lắm, về cơ bản thì quả thật như cậu nói, kim cương đen rất quý hiếm và mang ý nghĩa khá đặc biệt. Nhưng điều khiến tôi tặng nó cho các cậu, không phải là thuộc về phong thủy hay theo một truyền thuyết nào cả.
Nói rồi, người phụ nữ quay đầu nhìn đám người, từ từ lên tiếng:
- Gần một phần ba cuộc đời tôi bị giam lỏng ở Brazil - nơi có sự xuất hiện nhiều nhất của kim cương đen, thì tôi đã phát hiện ra một chuyện nữa. Không giống như các loại đá quý khác, kim cương đen hình thành ở vụ nổ sao băng và rơi xuống trái đất theo các cơn mưa thiên thạch. Chính vì vậy kim cương đen mang ý nghĩa như báu vật của chúa trời. Và khi nhìn thấy nó, tôi đã nghĩ ngay đến các cậu, những đứa con được lai tạo độc nhất trên thế giới này. Mỗi người một nơi, nhưng lại quy tụ về chính nơi đây, bởi vì suy cho cùng, dù có là độc nhất vô nhị thì các cậu vẫn giá trị đặc biệt.
- Từng người trong các cậu, tôi biết đang có những cuộc chiến của riêng mình, có thứ trên vai cần phải gánh vác. Các cậu không giống nhau, thứ cần chịu trách nhiệm cũng không giống nhau, vậy nên kết quả của mỗi người chắc chắn sẽ khác. Nhưng tôi muốn các cậu nhớ một điều, dù phía trước con đường có tối tăm bao nhiêu, khó khăn đến mức nào, thì các cậu cũng nhất định phải vượt qua, và sống sót. Tôi không cần biết là kế thừa gia tộc hay tranh chấp địa vị, hay thậm chí là chiến tranh hoàng thất, tôi cũng không quan tâm. Điều tôi muốn, chỉ là các cậu phải sống sót....
Từng lời Tiêu Tử Du nói ra, đám người xung quanh đều im lặng lắng nghe một cách chăm chú. Khi nói đến câu cuối, ánh mắt cô hơi quét sang Mã Nhược Anh, nhìn thấy được ẩn ý của người phụ nữ, cô ấy chỉ rũ mắt không đáp. Mã Nhược Anh biết, cô chính là người đầu tiên trong bọn họ, bắt đầu cuộc chiến của mình, vậy nên... lời nói đó cũng là dành cho cô.
Tiêu Tử Du không tham gia vào những chuyện ân oán riêng biệt này, nhưng lời nói của cô là sự chúc phúc dành cho bọn họ. Hơn tất thảy, lời nói đó còn là một mệnh lệnh, mệnh lệnh phải sống sót.
- ...Giống như cách tôi đã tạo ra những chiếc nhẫn này, dù trên bề mặt nó thật sự không đẹp, không sáng lấp lánh, và trải qua nhiều quá trình cắt dủa mới tạo ra được thành phẩm nhưng mà, thứ tồn tại đến cuối cùng vẫn là giá trị nguyên thủy không có thứ nào sánh được, là có một... không có hai.
Lời nói của Tiêu Tử Du vang vọng trong không gian, đánh mạnh vào tâm trí của những con người xung quanh, len lỏi sâu vào từng tế bào của bọn họ, kể cả những nơi mềm mại, yếu đuối nhất, tạo thành nguồn động viên to lớn và vững chắc, đồng thời tiếp thêm sự tự tin và hăng hái cho tất cả.
Elena và Stefan cùng cuộc tranh đoạt địa vị từng ngày để giành lại quyền thừa kế chính thống của mình, Andrew với cuộc chiến giữa người thân và hai bên gia tộc hoàn toàn đối lập nhau, còn Vivian, phải dùng tất cả những gì mình có, bao gồm cuộc sống này và cả tuổi đời của cô để gìn giữ ngôi vị và quyền độc lập của một nữ hoàng, bên cạnh đó, không thể không kể đến Mã Nhược Anh và mối thù hận sâu nặng với gia tộc đã cướp đi quyền làm người của cô, còn Âu Dương Vô Thần, Âu Dương Thiên Thiên... với những bí mật về ân oán của đời trước, sự dây dưa và nguyên nhân gắn kết giữa họ... đều đang dần được hé lộ.
Tiêu Tử Du chớp ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, cô hít vào một hơi sâu, rồi nói tiếp:
- Ngoài ra, tôi cũng đặc biệt cấy vào chiếc nhẫn của các cậu một thứ khác nữa, chính là thiết bị định vị mới nhất mà đội C của hội vừa thiết kế. Những thiết bị này không đơn lập mà được liên kết chặt chẽ với nhau, tạo ra một mạng lưới rất rộng, cho phép các cậu có thể liên lạc với tôi trực tiếp bất kể không gian. Loại định vị này cũng có khả năng chống lại các thiết bị gây quấy nhiễu sóng tín hiệu tầm cao, vậy nên trừ phi là các cậu nằm dưới mặt đất với độ sâu hơn 2000m, bằng không, ở bất cứ nơi nào trên Trái Đất, các cậu đều có thể liên lạc được với tôi và ngược lại.
- Hơn nữa, đây cũng là món quà "khuyến mãi" tôi tặng thêm cho các cậu, nhưng chỉ có hạn sử dụng một lần duy nhất mà thôi. Trong khoảng thời gian sắp tới, nếu các cậu gặp khó khăn muốn tôi giúp đỡ, tôi cho phép các cậu được liên lạc với tôi qua bộ đàm chính và bất kể yêu cầu đó là gì, tôi cũng sẽ chấp nhận. Hãy xem như đây là phần thưởng tôi cho các cậu thay lời cảm ơn vụ việc ở Ý vừa rồi.
Dứt lời, đám người mở to mắt nhìn nhau, dường như rất ngạc nhiên trước câu nói của Tiêu Tử Du, đến mức Vivian không tin nổi mà thốt lên:
- Lão đại, cô chắc chắn ư? Một yêu cầu vô điều kiện.
Tiêu Tử Du nhếch môi cười, gật đầu khẳng định:
- Tôi chắc chắn!
Nói rồi, cô ngoắc tay với người đàn ông trung niên phía sau, lên tiếng:
- Nhưng thiết bị đó sẽ cần một chút kĩ thuật để kích hoạt, vì vậy các cậu hãy đi theo lão Tứ, ông ấy sẽ là người thiết lập nó đến bộ đàm chính của tôi. Lão Tứ, giúp bọn họ đi!
Người đàn ông trung niên nghe thấy, ngay lập tức cúi đầu làm theo, ông ta chỉ tay đến cánh cửa bên ngoài rồi nhấc chân đi trước, đám người phía sau liền đứng lên đi theo, Âu Dương Vô Thần vỗ vai Âu Dương Thiên Thiên một cái rồi cũng đứng dậy bước theo. Căn phòng trong chớp mắt chỉ còn lại hai người phụ nữ.
Âu Dương Thiên Thiên dè dặt nhìn Tiêu Tử Du, cô cầm lấy tách trà uống một ngụm nhỏ, nghĩ đến những thắc mắc trong đầu, vài giây sau cô quyết định hỏi:
- Tiêu tiểu thư, cô đã từng nghe về một hình xăm... có tên là "lông vũ tuyệt sắc" chưa?
Người phụ nữ chớp mắt nhìn Âu Dương Thiên Thiên, hơi khó hiểu đáp:
- Vì sao Nhị tiểu thư Âu Dương lại đột nhiên hỏi tôi về cái này? Cô có hứng thú với hình xăm sao?
Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi lên tiếng:
- Bởi vì tôi thắc mắc, tại sao cô lại không thể xóa thứ đó? Và vì sao mẹ tôi... lại gặp cô.
Ấn đường Tiêu Tử Du chợt cau lại, cô ta nhíu mày, giọng có chút thay đổi hỏi:
- Mẹ cô? Ý của cô là gì? Tôi không hiểu lắm.
Lần này, Âu Dương Thiên Thiên từ từ đặt tách trà xuống bàn, nhìn thẳng ánh mắt Tiêu Tử Du, nói với giọng nghiêm túc:
- Ý của tôi là... cô đã gặp bà ấy, Hoa hậu thế giới mười lăm năm trước.... à không, nên nói là... mẹ tôi đã tìm tới cô chứ, đúng không?
Người phụ nữ đảo mắt, dường như có chút suy nghĩ, rồi như nhớ ra điều gì đó, cô hơi khựng lại, đôi đồng tử đột nhiên co rút, Tiêu Tử Du nhìn về phía Âu Dương Thiên Thiên với ánh mắt bất ngờ, mấp máy môi thành tiếng:
- Mười lăm năm trước... Hoa hậu thế giới… không lẽ, cô là con gái... của Đường Nhược Vũ?
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*