Bí Mật Showbiz: Hôn Em

Chương 23: Không có Lam Khê bên cạnh

Vào ngày kỷ niệm một tháng bên nhau của Lam Khê và Phó Hi Du.

Trong lớp học, Phó Hi Du ngồi một mình.

Cậu đã từng nghĩ, thời gian trôi qua tại sao lại chậm như vậy? Tại sao cuộc sống mà cậu đang sống lại nhàm chán, vô vị như thế?

Ngày nào cũng là thức dậy, đến trường rồi lại về nhà, giống y hệt một vòng tuần hoàn, hoàn toàn chẳng có điểm khác biệt. Đôi khi, Phó Hi Du nghĩ mình là một con robot, cho đến khi cậu gặp lại Lam Khê - nàng Lọ Lem mà cậu đã gặp năm mười tuổi.

Gặp lại Lam Khê, phát hiện ra cô đang lén nhìn mình là lần đầu tiên kể từ khi mẹ mất, cậu cảm nhận được một thứ cảm xúc khác lạ trong trái tim mình.

Gặp lại Lam Khê, phát hiện ra cô lưu giữ hình ảnh của mình ở trong điện thoại, phát hiện thì ra cô đã biết mình từ rất lâu rồi, cậu cảm thấy trong lòng mình có trăm thứ cảm xúc phức tạp đang quẩn quanh, khiến cậu vô cùng rối bời khi không thể nào xác định ra được cảm xúc của bản thân rốt cuộc là gì.

Gặp lại Lam Khê, gặp lại nàng Lọ Lem đánh rơi đôi giày trên sân khấu, phát hiện ra cô dù đang lo sợ nhưng vẫn dũng cảm cầm điện thoại quay video, cậu bỗng nhiên cảm thấy lo lắng.

“Nàng Lọ Lem hậu đậu này, lỡ bị phát hiện thì phải làm sao?”

Gặp lại Lam Khê, nhìn thấy cô vì người khác mà bị bắt nạt, cậu cảm thấy trong lòng thật khó chịu.

Rốt cuộc là vì sao chứ? Rốt cuộc là vì cái gì đã khiến cho một người không thèm quan tâm đến ai như cậu lại bắt đầu có những thứ cảm xúc kỳ quái như vậy?

Gặp lại Lam Khê, nhìn thấy cô bị bắt nạt là lần đầu tiên kể từ khi mẹ mất, Phó Hi Du muốn bảo vệ một người.

Cậu bảo vệ cô một lần rồi tự nhủ với mình là: “Chỉ một lần này thôi, không có lần sau nữa.”

Nhưng cuối cùng một lần rồi lại một lần, cậu vô thức tiến tới bên cạnh cô. Đến lúc nhận ra lại một lần nữa đứng về phía cô rồi thì cậu giả vờ như không biết rồi tiếp tục làm bộ ung dung, không quan tâm đến ai cả.

Vậy mà ngày đó đến lớp, cậu mang theo bộ dạng bất cần như thường ngày nhưng lại nhìn thấy Lam Khê bị Trương Lâm Tùng đẩy mạnh một cái.

Lúc ấy, cô va mạnh người vào bàn “rầm” một cái, sau đó vì quá đau đớn mà ngã xuống đất. Phó Hi Du lúc ấy thật sự điên rồi!

Cậu đã nói với Trương Lâm Tùng cái gì? Cậu nói rằng sẽ cùng cậu ta đi đánh nhau với mấy tên nam sinh ở trường khác, chỉ cần cậu ta nể mặt mình một chút, bỏ qua cho Triệu Lam Khê. Sau đó, cậu cũng đã tìm ra người thật sự đăng video lên diễn đàn trường, nhưng tại sao Trương Lâm Tùng vẫn đánh cô ấy?

Phó Hi Du tức điên lên lao tới đánh Trương Lâm Tùng.

Thật hay! Trương Lâm Tùng còn dám đánh lại?

Phó Hi Du nghĩ vậy thì đánh cho cậu ta tàn tật để xem cậu ta còn bắt nạt được ai nữa không.

Nhưng rồi cuối cùng cậu không làm được vì tiếng gọi của Lam Khê đã ngăn cậu lại.

Lúc đó, cậu nhận ra một điều rằng, có những người chỉ cần một câu nói thôi là đã có thể đi vào thế giới của một người khác rồi.

Trái tim đã đóng cửa từ khi mẹ mất bây giờ lại một lần nữa mở ra.

Chìa khóa ư? Nàng Lọ Lem vốn dĩ chẳng cần chìa khóa. Cô chỉ cần xuất hiện thôi là đã có thể khiến cánh cửa đang đóng chặt mở ra rồi.

Dù Phó Hi Du có cố chấp, có giả vờ không quan tâm, giả vờ không biết rằng Lam Khê đã chiếm mất một vị trí trong trái tim mình thì cuối cùng, cậu vẫn phải chấp nhận rằng mình thật sự muốn có cô bên cạnh.

Ở bên cô, cuộc sống của cậu đã không chỉ còn là một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại. Ở bên cô, cuộc sống của cậu đã không còn nhàm chán và vô vị như trước nữa.

Dù chỉ là cùng nhau học bài, hay là ngồi cạnh nhau mà không nói gì cả, cậu cũng cảm thấy ngọt ngào đến lạ. Ngày rồi lại qua ngày, dù vẫn lặp lại những việc thường làm với Lam Khê nhưng cậu vẫn cảm thấy thật là mới mẻ.

Nhưng rồi, cậu lại nhận ra rằng thời gian trôi qua thật là nhanh.

Thoáng cái, đã được một tháng từ khi hai người bắt đầu yêu nhau rồi, nhưng sao cậu lại thấy thời gian hai người bên nhau thật là ít?

Cậu bắt đầu lo sợ, vì chỉ còn vài tháng nữa thôi là thi đại học. Rồi cô sẽ học ở đâu? Có phải sẽ rời khỏi cậu rồi đến một thành phố xa xôi, sau đó sẽ quên mất cậu và bên cạnh một ai đó tốt hơn?

Phó Hi Du nghĩ rõ ràng cô chẳng thích cậu, vì vậy quên đi cậu là điều rất dễ dàng. Cô tốt như thế, nhất định sẽ có nhiều người theo đuổi. Và để tìm được một người giỏi giang, lại không nhạt nhẽo như cậu thì cô chỉ cần đăng một status là có thể tìm thấy rồi.

Còn cậu thì sao?

Cậu sẽ dùng cái tài khoản tên Cơn Mưa để ngày ngày theo dõi những status của cô, sau đó ngồi một mình trong góc tối rồi nhớ lại những kỷ niệm cũ mà cô muốn vứt bỏ.

Thật là thảm hại!

Phó Hi Du nhìn sang chỗ ngồi trống bên cạnh mình.

Hôm nay là ngày kỷ niệm một tháng hai người yêu nhau, nhưng có lẽ Lam Khê không biết.

Tối hôm qua, cô nhắn tin với cậu, nói rằng có việc bận nên nghỉ phép ba ngày: Thứ năm (hôm nay), thứ sáu và thứ bảy.

Nhưng nếu tính cả ngày chủ nhật, thì sẽ là bốn ngày.

Bốn ngày không gặp Lam Khê, Phó Hi Du sẽ phải sống trong cái cuộc sống vô vị như trước sao?

Cậu cảm thấy, dường như nó còn đáng sợ hơn trước rất nhiều.

Hôm nay, thầy chủ nhiệm thông báo kết quả kiểm tra giữa kỳ. Phó Hi Du lần trước đứng thứ 22 trong lớp, lần này nhờ học cùng Lam Khê nên kết quả đã vọt lên thứ 7. Đến cả thầy chủ nhiệm thấy thế cũng phải khen ngợi Phó Hi Du.

Phó Hi Du cũng đã rất mong đợi kết quả lần này. Nhưng bây giờ kết quả đã có, cậu không hiểu sao trong lòng lại chẳng có cảm xúc gì.

Ngồi yên một lúc, cậu gục mặt xuống bàn thì mới phát hiện ra rằng:

Thứ cậu mong đợi không phải là kết quả học tập của mình, mà là phản ứng của Lam Khê khi nhìn thấy kết quả của cậu.

Không có Lam Khê bên cạnh, kết quả có tốt cũng để làm gì chứ?