Một ngày đã trôi qua nhưng gần như vẫn chưa tìm được bất kỳ thông tin mấu chốt nào, trong lòng Lê Húc vô cùng nôn nóng, anh nhìn Tang Trạch đang đứng trước mặt mình, rõ ràng là đang bị cưỡng chế nhưng hắn lại không chút hoảng loạn mà đưa ra các điều kiện với anh, chuyện này khiến sắc mặt của anh càng thêm khó coi.
“Anh có thể nói cho tôi biết những gì?”
Tang Trạch lẳng lặng nhìn anh, giọng điệu vô cùng bình thản. “Anh theo dõi em, nhìn lén em, đương nhiên tôi biết tất cả mọi chuyện liên quan đến em.”
Vừa nghe Tang Trạch nói như vậy, Lê Húc quay sang nhìn chằm chằm hắn, cuối cùng anh nghiến răng nghiến lợi giống như đã đưa ra một quyết định gì đó, anh đặt tay lên qυầи ɭóŧ của Tang Trạch, nhưng Tang Trạch lại mở miệng nói. “Anh không cần tay của em.”
Động tác của Lê Húc dừng lại một nhịp, anh nghe thấy Tang Trạch nói. “A Húc, anh muốn em.” Giọng nói của Tang Trạch giống như tiếng ma quỷ đang thì thầm, “A Húc, trao đổi ngang bằng, em cho đi nhiều bao nhiêu thì em nhận lại bấy nhiêu, đúng không?”
Lần này, Lê Húc không dễ dàng đồng ý như trước nữa, anh đẩy Tang Trạch đang đứng trước mặt mình ra, sau đó nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, giống như đang nhìn một con quái vật. “Anh…”
Tang Trạch nhìn anh cười khẽ một tiếng, hắn như biết chắc rằng Lê Húc nhất định sẽ đồng ý. “Trong phòng ngủ có bôi trơn và bao cu su.” Đột nhiên, hắn đổi giọng. “Hoặc em cũng có thể không cần dùng đến bôi trơn, em ngồi lên mặt anh, anh sẽ giúp em liếʍ ướt, như vậy được không?”
Lê Húc không biết nên nói gì nữa, anh há miệng thở vài hơi rồi lại ngậm miệng lại, cuối cùng anh túm
lấy cổ áo của Tang Trạch, ném hắn lên chiếc giường trong phòng ngủ. Lê Húc bóp chặt cằm của Tang Trạch, sau đó cúi đầu nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói. “Nếu anh dám nói dối tôi…”
Tang Trạch nở một nụ cười hạnh phúc, vừa nhìn đã biết anh ta đang rất vui vẻ. “Giao dịch phải thành thật thì mới có lần thứ hai, anh sẽ không nói dối.”
Lê Húc cúi đầu nhìn hắn, cuối cùng anh mím môi, bàn tay đang bóp chặt cằm Lê Húc cũng thả lỏng ra. Anh xoay người, lấy gói bôi trơn và bαo ©αo sυ ở tủ đầu giường ra, cắn chặt răng xé lớp nilon đóng gói ra.
Tang Trạch nhìn hành động của Lê Húc, hắn nằm ngửa trên giường, mượn lực để ưỡn lên một chút. “Em thật sự không muốn anh giúp em liếʍ ướt hay sao?”
Lê Húc ném bαo ©αo sυ vào mặt hắn: “Câm miệng!”
Cuối cùng Tang Trạch cũng chịu ngậm miệng, hắn nằm lại trên giường, sau đó nhìn Lê Húc đang đọc hướng dẫn sử dụng của gói bôi trơn, sau đó bắt đầu cởϊ qυầи của mình ra.
Lê Húc cởϊ qυầи dài và qυầи ɭóŧ của mình ra, anh bóp chất bôi trơn lên tay, sau đó chật vật mở rộng cúc huyệt của mình, anh nhắm mắt lại, cố gắng chịu đựng để xây dựng tâm lý cho bản thân mình: Cũng không phải chưa làm bao giờ… Chỉ là mình không nhớ ra mà thôi.
Lê Húc thở hổn hển, sau đó rút ngón tay ra khỏi cúc huyệt của mình, anh bò lên trên người Tang Trạch. Tang Trạch đã nằm trong tư thế này một lúc lâu, hắn đang mở to mắt nhìn chằm chằm anh.
Lê Húc chỉ liếc nhìn hắn một cái, anh xé toạc qυầи ɭóŧ của Tang Trạch ra một cách thô bạo, sau đó lại xé gói bαo ©αo sυ ra, giúp Tang Trạch đeo bao vào. Anh nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Tang Trạch, sau đó cắn chặt môi, ngồi xuống để thử thăm dò một chút.
Vì quá sợ hãi và căng thẳng, l*иg ngực của Lê Húc phập phồng một cách kịch liệt, anh thở hổn hển, cảm nhận hạ thân đang bị kéo căng ra khiến anh đau đến muốn khóc. Anh cưỡi lên người Tang Trạch, cúc huyệt chỉ mới cắn được một nửa qυყ đầυ, anh đã cảm thấy cưỡi trên lưng cọp thì rất khó leo xuống.
Lê Húc khẽ há miếng, anh giữ chặt lấy eo của Tang Trạch, chậm rãi ngồi xuống, cúc huyệt gian nan nuốt chửng dươиɠ ѵậŧ của Tang Trạch, khi mông của anh chạm vào giữa hai chân của Tang Trạch, anh cảm thấy đùi mình như bị rút gân. Anh không dám ngước lên nhìn vẻ mặt của Tang Trạch, mà kiên nhẫn ngồi trên người Tang Trạch nghỉ ngơi một lúc mới chậm chạp di chuyển. Động tác lên xuống của anh rất chậm, cũng rất biết cách tra tấn người khác, Tang Trạch không nhịn được rêи ɾỉ một tiếng, bỗng nhiên hắn cười khẽ. “A Húc, em xem, em như vậy có giống đang cưỡиɠ ɧϊếp anh không?”
Lê Húc vừa xấu hổ lại vừa bực bội, anh hận không thể tát cho hắn một cái. “Anh câm miệng!”
Tang Trạch không những không câm mà lời nói trong miệng của hắn càng ngày càng quá đáng, “A Húc, em cưỡi anh có thấy thoải mái không? Em cứng như vậy, sướиɠ lắm đúng không?” Hắn chợt thấp giọng cười, “Anh nói cho em biết bí mật đầu tiên, A Húc, em bị nghiện sεメ, em rất thích làʍ t̠ìиɦ với đàn ông.”
Vừa nghe hắn nói như vậy, sắc mặt của Lê Húc chợt thay đổi, Tang Trạch càng ngày càng nói lớn hơn. “Em thích bị người khác đυ., muốn người ta bắn vào bên trong. Em thật sự đã gả cho Thư An Ngọc, nhưng em chưa bao giờ lên giường với Thư An Ngọc. Vậy nên anh mới chỉ rót cho em chút rượu, em đã nɠɵạı ŧìиɧ cùng anh. Em không chỉ nɠɵạı ŧìиɧ cùng anh, mà còn làm chuyện đó với Trúc Phi Tinh… A, đúng rồi, em vẫn chưa biết Trúc Phi Tinh là ai phải không?”
Lê Húc lắc đầu không tin, vẻ mặt trở nên hốt hoảng: "Anh, không, không được nói bậy… Tôi..."
Tang Trạch hơi nghiêng đầu nhìn anh: “A Húc, có người nghiện rượu, có người nghiện thuốc lá, nhưng em chỉ nghiện tìиɧ ɖu͙© mà thôi, không có gì to tát cả.” Lời nói của hắn giống như con dao ffang cắt cổ của Lê Húc, "Không phải vừa nhìn đã biết hay sao? A Húc, em cứng quá, có phải bây giờ em đang cảm thấy vô cùng sung sướиɠ không? Rất muốn bị người khác cắm?”
Sắc mặt của Lê Húc trở nên tái nhợt, cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể của mình, anh càng thêm run rẩy. Anh run rẩy muốn thoát khỏi người của Tang Trạch, cúc huyệt vừa thả dươиɠ ѵậŧ của Tang Trạch ra liền có cảm giác rất khó chịu, mà sự khó chịu này còn ảnh hưởng đến cơ thể của anh, khiến anh cảm thấy buồn bực khắp người, giống như có con bọ đang bò trong da thịt, nhưng anh không thể bắt nó ra nổi.
Lê Húc tự lẩm bẩm không tin, trên mặt toàn là nước mắt. “Không phải, không phải như vậy... Sao có thể ..." Lê Húc không nhịn được mà muốn thét chói tai, anh vừa muốn leo lên trên người Tang Trạch lại vừa muốn ngồi xuống, anh khóc đến khổ sở. “Ô ô… Tại sao lại như vậy…”
Tang Trạch nhỏ giọng gọi tên Lê Húc, “A Húc, A Húc, buông tay ra, anh sẽ làm cho em thoải mái, được không?"
Lê Húc chợt quay đầu lại, nước mắt lưng tròng trừng mắt nhìn hắn, anh lại bò lên người Tang Trạch, sau đó ngồi đè lên dươиɠ ѵậŧ của hắn. Anh tát một cái lên mặt Tang Trạch giống như muốn trút giận. “Anh câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!”
Tang Trạch bị anh đánh đến mức hai má sưng đỏ, hắn nghiêng đầu qua một bên, thấp giọng ho khan: “Khụ… Khụ…”
Lê Húc cưỡi lên người hắn, da thịt nóng rực giống như phát sốt, cúc huyệt của anh vừa chặt lại vừa sâu, quấn lấy dươиɠ ѵậŧ của Tang Trạch không chịu buông. Tang Trạch bị anh kẹp đến mức rêи ɾỉ thành tiếng, hắn cau mày cố gắng nhẫn nại.
Lê Húc cưỡi lên người Tang Trạch, anh hé miệng rêи ɾỉ, trong lòng đau khổ nhưng cơ thể lại vô cùng sung sướиɠ. Lý trí nói cho anh biết mọi thứ anh làm là không đúng, nhưng anh lại không thể kiểm soát được hành vi của mình, kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© ập đến khiến da đầu của anh trở nên tê dại, rốt cuộc anh cũng không nhịn được mà rêи ɾỉ, xoắn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của Tang Trạch khiến hắn bắn tinh.
Lê Húc nằm đè lên người Tang Trạch, suy sụp bật khóc nức nở. “Ô ô…A…”